Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Quyển 1 - Chương 11: Một lời hứa, năm tháng sau này liệu sẽ trở thành hiện thực?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng


Quyển 1 - Chương 11: Một lời hứa, năm tháng sau này liệu sẽ trở thành hiện thực?


Ti Mệnh càng thêm khó hiểu với thâm ý kỳ lạ của A Công.

– Có thể ngươi và ông ta không hiểu mục đích của A Công là gì, nhưng ngươi cứ an tâm, A Công chưa từng làm việc gì bất lợi cho ngươi cả.

A Công nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười thần bí, rồi không nói gì thêm nữa. Vận chuyển man lực gọi ra đại điêu, bảo Ti Mệnh leo lên lưng đại điêu rồi cả hai rời khỏi điện thờ.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Bây giờ đang là ban đêm. Tuyết vẫn rơi đầy trời, mùa đông dường như vẫn chưa có dấu hiện muốn nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp. Tại khu nghỉ ngơi của U Đô bộ lạc, ánh lửa hồng sáng rực giữa màn đêm, khiến cho không khí ấm áp lên hẳn. A Công thì đã đi nghỉ ngơi, di chuyển một thời gian dài như vậy khiến cho man lực hao tổn không ít.

Những người còn lại thì bị Đồng Tường phân phó thay nhau canh gác. Bọn họ giờ đang ở bên trong một bộ lạc khác, không thể không cảnh giác được.

Kha Thiên Lạc thì đang ở một góc tĩnh tâm tu luyện, hai tên thanh niên cùng đến đây với Kha Thiên Lạc thì đang tranh thủ luyện tập với nhau. Còn Ti Mệnh và Tang Tương thì lại không có mặt ở đây.

Hai người bọn chúng đang nắm tay nhau đi dạo trên đường phố. Bởi vì đêm xuống nên hoạt động trong thành không còn nhộn nhịp nữa. Lại đang giữa mùa đông tuyết rơi đầy trời, cũng chẳng ai muốn đi ra khỏi nhà cả.

Lúc này Ti Mệnh mặc bộ quần áo dày cộm. Hắn chỉ là một người bình thường, dù đã mặc đồ rất dày rồi, thế nhưng không khí se lạnh vẫn làm cho hắn rất khó thở. Cũng may là A Công đã tặng cho hắn một miếng ngọc bội có khả năng tị hàn, vậy nên dù khí trời rất lạnh, hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Đi bên cạnh hắn là Tang Tương. Cô gái này hôm nay mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, tóc tai chải chuốc rất tinh tế, rất khác với vẻ ngoài hoang dã năng động như lúc còn ở trong bộ lạc. Nói đến, nha đầu này năm nay cũng gần mười ba tuổi, tuy là sinh hoạt tại một bộ lạc nhỏ như U Đô bộ lạc, thế nhưng da dẻ rất trắng trẻo, mềm mại tựa như bông tuyết đang rơi vậy. Đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao, sóng mũi cao, cái miệng nhỏ trái tim mỗi lần cười lên là tựa như trăm hoa cùng nở vậy. Giờ vẫn chưa đến tuổi phát dục, thế nhưng một vài năm nữa thôi, nha đầu này tuyệt đối chính là một đại mỹ nhân khiến cho các nam tử xếp hàng dài theo đuổi.

Ti Mệnh đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy mái tóc đen bóng mượt mà đã bị vô số bông tuyết bám vào. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên hất đi những cánh hoa tuyết đó. Mà Tang Tương cũng không vì thế mà giật mình, biểu tình hết sức tự nhiên, như thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Đi cũng cách khá xa chỗ cư ngụ U Đô bộ lạc rồi. Ti Mệnh bỗng đưa mắt nhìn đến chỗ một gốc cây, nói:

– Tương nhi, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một lúc.

Tang Tương mỉm cười gật đầu, rồi cả hai nắm tay nhau đi qua bên đó ngồi. Chỗ này khá vắng người qua lại. Ti Mệnh dùng vạt áo lau sạch gốc cây, để cho Tang Tương ngồi xuống. Còn hắn thì ngồi phía đối diện, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói:

– Ngày mai đại thử bắt đầu, em phải bảo vệ mình thật tốt.

Tang Tương mỉm cười thẹn thùng gật đầu, trông thấy gương mặt của nàng lúc này hơi ửng hồng lên.

– Anh sẽ đến xem chứ?

Giọng nói trong veo tựa như âm thanh của tự nhiên khe khẽ vang từ cái miệng nhỏ xinh ấy.

– Ta sẽ xin phép A Công, hy vọng A Công cho ta đến xem đại thử.

Hắn ôn nhu nhìn Tang Tương, rồi nói tiếp:

– Em không cần phải cố gắng quá sức, an toàn của bản thân mới là thứ yếu. Với thiên phú của em, dù không đạt thứ hạng cao thì cũng sẽ được cao tầng Phong Tuyết bộ lạc chú ý đến. Nếu em xảy ra chuyện gì, ta sẽ rất đau lòng.

Ti Mệnh nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp triều mến, trong ánh sáng mờ mịt của một khóm lửa nào đó chiếu rọi, gương mặt của nàng càng ửng hồng thêm, nhưng nàng không ngượng ngùng như khi trước nữa, mà thay vào đó là một nụ cười viên mãn.

Tang Tương cầm tay hắn kéo tới sát gần mình, để cho hắn ngồi ngay bên cạnh, rồi sau đó nghiêng đầu ngồi tựa vào bờ vai nhỏ nhắn.

– Đêm trước khi cùng với A Công đến Phong Tuyết bộ lạc, em đã nằm mơ.

Giọng nói dễ nghe thủ thỉ bên tai hắn.

– Trong giấc mơ, em trông thấy khung cảnh thế giới đang dần sụp đổ. Trong thế giới ấy, có một cô gái ngồi trong một ngôi đền đổ nát, hướng ánh mắt ra nhìn ánh bình minh cuối cùng.

– Cô độc một mình trong thế giới đổ nát, có lẽ cô ấy cô đơn lắm.

Ti Mệnh hơi ngẩn ra, nhưng sau đó nói suy nghĩ của mình. Chỉ là Tang Tương lại lắc đầu, nói tiếp:

– Em không nghĩ như vậy. Bởi vì trông sắc mặt của ấy trong khoảng khắc cuối cùng lại rất viên mãn. Em trông thấy cô gái đó nhẹ nhàng nâng niu một viên đá nhỏ trong tay, hình như viên đá này đã cứu mạng của cô ấy, bởi vì cô ấy nói không cảm thấy cô đơn, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp khi có nó ở bên cạnh. Trước khi em tỉnh lại, em có nghe cô ấy nói, nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau, cô ấy sẽ bảo vệ nó, giống như những gì nó đã làm với cô ấy.

Kể xong giấc mơ của mình, Tang Tương lại quay sang nhìn Ti Mệnh, bàn tay nhỏ nhắn ôm sát lấy cánh tay Ti Mệnh, giống như đang cố giữ thứ gì đó quan trọng nhất với mình vậy.

– Ti Mệnh, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em, giống như viên đá đã bảo vệ cô gái đó chứ?

– Bảo vệ?

Ti Mệnh nhìn nàng, đối diện với ánh mắt dịu dàng của nàng, bỗng khuôn mặt hắn hơi lặng xuống. Nàng nhìn hắn, hắn cúi đầu, bên ngoài kia tiếng gió gào rít lên, cuốn bay những bông tuyết vào hư vô bất tận. Bất giác có tiếng thở dài của ai đó vang lên trong màn đêm, tiếng thở dài tang thương mang theo nỗi niềm tiếc hận.

– Sau này, khi em lớn lên, em sẽ ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Ngoài đó, sẽ có rất nhiều cường giả mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả A Công. Chỉ có những người đó mới có tư cách ở bên em, bảo vệ em. Còn ta, chỉ chục năm nữa thôi sẽ hóa thành đống xương trắng.

Tiếng gió gào ngoài kia như là tiếng than thở của Ti Mệnh vậy. Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười, đó là nụ cười khổ, nụ cười u buồn. Đêm nay được nắm tay Tang Tương cùng nhau đi dạo trên con đường, hắn ước gì có thể cùng nàng nắm tay nhau đi mãi, cho đến khi biển hóa thành nương dâu, cảm giác ấm áp đặc biệt ấy khiến hắn rất vui sướng.

Nhưng có lẽ cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong đêm nay thôi. Hồi ức đêm nay, có lẽ sẽ trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời hắn.

Bất giác Tang Tương dang rộng vòng tay nhỏ của mình ôm chặt hắn lại. Gương mặt tiến sát tới gần hắn, hương thơm từ cơ thể của nàng lọt vào mũi hắn, thật nhẹ nhàng và quyến rũ. Trong sự kinh ngạc, bờ môi hồng của nàng tiến sát tới gần, áp vào miệng của hắn. Cảm giác ngọt ngào lăn tràn chạy khắp thân thể hắn.

Đêm này, một đêm tuyết rơi rất đẹp, giống như cảm giác hạnh phúc của Ti Mệnh vậy.

Nàng lại nhìn hắn, đó là một ánh mắt chân thành không pha tạp bất kỳ một thứ cảm xúc nào khác, nàng nói:

– Trên đời này, chỉ có duy nhất một người ở bên em, đó chính là anh. Anh… hứa với em chứ?

Cuối cùng, hắn mỉm cười đáp lại sự chân thành của Tang Tương, từ tốn trả lời:

– Được, ta hứa.

Trời cũng đã dần về khuya. Tuyết ngoài trời vẫn rơi bất tận, đâu đó có ánh lửa hắt lên những bông tuyết đang rơi đầy trời, ánh sáng phản chiếu tạo nên một quang cảnh tuyệt đẹp, tuyết tạo thành một tấm màn trắng xóa dung nhập vào đất trời. Một đêm khiến cho người ta thật khó quên.

Ti Mệnh và Tang Tương đang trên đường trở về nơi nghỉ ngơi của bộ lạc, những đóa hoa tuyết phủ lên người hai người bọn chúng, nhìn từ xa giống như hai ông bà lão đi chung trên một con đường lắng động năm tháng.

Nụ cười của Tang Tương vẫn chưa tan đi, đó là một nụ cười thuần khiết, nụ cười hạnh phúc của năm tháng tuổi trẻ, nó mang theo bao nhiêu ý nghĩa muốn nói ra. Bóng hình của nàng trong đêm tuyết rơi, một bóng hình nhỏ nhắn, nhẹ nhàng tựa cánh hoa, thanh âm nhẹ nhàng, nụ cười trong veo… dường như tất cả những điều đẹp đẽ ấy hóa thành ký ức vĩnh hằng in sâu vào trong tâm trí hắn.

Ti Mệnh cõng nàng trên lưng, hai hàng mi của nàng đã khép lại, dường như đã chiềm vào giấc ngủ rồi. Hắn tuy không thể ngắm nhìn được gương mặt của nàng khi ngủ say, nhưng hắn biết, lúc này đây, nàng đang rất vui, giống như hắn vậy. Chỉ là không biết, niềm vui này sẽ kéo dài bao lâu.

Đi trên con đường màu trắng này, một quãng đường khá dài, hắn tự hỏi liệu năm tháng trôi đi, sau này, liệu hắn và… nàng sẽ còn có thể vô tư vui vẻ như vậy không?

Năm tháng vô tình, không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Bóng người bước đi, tuyết phủ đầy trời, dần dần khuất đi. Cho đến khi không thấy được nữa.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Trời còn chưa sáng, nhưng Ti Mệnh đã thức dậy từ rất sớm. Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, một ngày thích hợp để tiến hành đại thử. Chỉ là, đại thử dù diễn ra khi nào cũng không có ý nghĩa gì với hắn cả. Có chăng thì cũng chỉ là A Công cho phép đến cổ vũ cho Tang Tương.

Ti Mệnh đứng sau lưng A Công, còn A Công thì ngửa đầu lên nhìn bầu trời, Ti Mệnh không nhìn thấy được sắc mặt của ông như thế nào, nhưng hắn đoán, có lẽ ông đang lo lắng điều gì đó. Bỗng ông cúi đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu:

– Ti Mệnh, ngươi có từng nghĩ sẽ đi du lịch bên ngoài không?

*********

Đọc nhanh nhất tại: mht.vn

FB: Ảnh Nguyệt sơn trang

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN