Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 1 - Chương 21: Đoạt đi kiếm câu
Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 21: Đoạt đi kiếm câu
Tang Tương nghe vậy thì cả giận, nàng cũng không phải dạng người hiền lành gì, vốn định xuất thủ giáo huấn tên đáng ghét kia thì bỗng phát hiện một luồng khí tức chấn nhiếp đang bay đến. Không chỉ có một mình nàng, Kha Thiên Lạc và Hoằng Khương cũng nhận ra có người đang đến.
Từ trên cao đáp xuống, đó là một gã thanh niên cao lớn. Hắn chính là Hầu Quân Lâu, người từ đầu buổi đến giờ vẫn đứng ngoài cuộc chiến giữa Kha Thiên Lạc và HoằngKhương.
“Hầu Quân Lâu?”
Ba người kia ánh mắt chợt lóe. Kha Thiên Lạc trong long trầm xuống. Chắc chắn không phải Hầu Quân Lâu ngẫu nhiên xuất hiện, trong lòng thầm nghĩ, tên này đứng ở chỗ nào đó quan sát từ rất lâu rồi mới phải, nếu không thì chẳng đợi lúc Tang Tương xuất hiện thì mới ra mặt.
Hoằng Khương ngoài mặt bình thường, nhưng trong lòng đang thấp tha thấp thỏm, hạng người này làm sao qua mắt được Kha Thiên Lạc. Vốn có ý định phối hợp với Tang Tương phế đi Hoằng Khương, khiến cho Mộ Lan bộ lạc hao tổn một cường giả trong tương lai. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì không thể thực hiện được rồi.
Vui mừng nhất đương nhiên là Hoằng Khương. Tuy rằng hắn có một vài con bài bảo mệnh mà bộ lạc ban cho, nhưng an toàn trốn thoát thì không có nắm chắc. Có Hầu Quân Lâu xuất hiện, trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn ra.
Hầu Quân Lâu đứng hiên ngang ở chính giữa, ánh mắt quét một vòng rồi nói:
– Tại hạ Hầu Quân Lâu. Không biết cao danh của mấy vị là gì?
Nhìn thái độ của hắn khách khí, nhưng trên người lại bộc phát một cỗ chấn nhiếp.
Kha Thiên Lạc hừ lạnh tronglòng, nhưng bây giờ không thể làm ra hành vi khác thường được, đành phải mỉm cười đáp lại:
– Tại hạ U Đô bộ lạc Kha Thiên Lạc, còn tiểu muội này là Tang Tương, đồng tộc với tại hạ.
Hoằng Khương cũng không dám chậm trễ. Tình huống hiện tại buộc phải dựa dẫm vào Hầu Quân Lâu, Hoằng Khương bèn hạ giọng, chẳng dám cao ngạo như ban đầu nữa:
– Tại hạ Mộ Lan bộ lạc Hoằng Khương, vinh dự gặp mặt Hầu Quân Lâu bằng hữu.
Hầu Quân Lâu gật đầu, giọng điệu khách khí nói tiếp:
– Các vị nhận thức được Hầu mỗ thật đúng là vinh hạnh. Nghe nói giữa hai bộ lạc U Đô và Mộ Lan có chút xích mích nhỏ, nhưng bây giờ hiện đang là thời gian thí luyện, Thường Sơn tồn tại không ít hung vật cấp cao, Hầu mỗ không muốn nhìn thấy có vị bằng hữu nào ngã xuống ở đây. Chẳng biết ba vị có thể nể mặt Hầu mỗ mà chấm dứt trận chiến này được không?
Vừa nói, Hầu Quân Lâu vừa đảo mắt nhìn hai bên. Đặc biệt ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tang Tương. Hoằng Khương và Kha Thiên Lạc đều trọng thương, thế nên cục diện cuộc chiến nằm ở Tang Tương này.
Được Hầu Quân Lâu tạo cho một cái cầu thang bước xuống, Hoằng Khương há có thể không chớp lấy thời cơ này.
– Bọn ta chỉ đang luận bàn, nhưng nếu Hầu bằng hữu đã ra mặt thì ta không thể không tuân lệnh nghe theo rồi.
Nghe Hoằng Khương nói vậy, Hầu Quân Lâu trong lòng mắng tên này xảo trá một câu, nhưng không có biểu hiện nào ra mặt, nghiễm nhiên chỉ là một tia hài lòng. Còn phía bên U Đô bộ lạc, Tang Tương trong lòng một bụng nộ hỏa vì Hoằng Khương làm Kha Thiên Lạc trọng thương.
Với cá tính của nàng, nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện này. Kha Thiên Lạc nhận thức rõ tính cách của nàng ta, thế nên trước khi Tang Tương mở miệng thì hắn đã lên tiếng trước.
– Hoằng bằng hữu nói phải, chúng ta chỉ đơn giản là bàn luận một chút. Nhưng hình như Hoằng bằng hữu quên một điều thì phải. Chúng ta vừa nãy đã cá cược, nếu như Hoằng bằng hữu thua thì phải để lại kiếm câu cho chúng ta.
Hoằng Khương đang định nhân cơ hội này bỏ đi thì bị câu nói của Kha Thiên Lạc chặn lại.
– Ta lúc nào…
– Ồ, còn có chuyện này à!
Hoằng Khương tức giận, định phản bác lại thì cảm nhận được một luồng uy hiếp hướng đến mình. Người có khả năng uy hiếp hắn ở đây chỉ có một mình Hầu Quân Lâu mà thôi.
Hầu Quân Lâu nhìn chằm chằm Hoằng Khương, miệng nửa cười nửa không khiến cho Hoằng Khương phát lạnh.
Hoằng Khương trong lòng nổi sát khí. Kiếm câu là bảo vật mà bộ lạc ban xuống, tuyệt đối không thể làm mất, nếu không sẽ bị trừng phạt. Thế nhưng nhìn bộ dạng của Hầu Quân Lâu, bây giờ dù có sử dụng truyền tống thì cũng không kịp nữa rồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ném kiếm câu về phía Kha Thiên Lạc, trước khi bỏ đi trừng mắt một cái, để lại một câu:
– Lần sau ta sẽ đòi lại món nợ lần này.
Xem ra Hoằng Khương đã đem Kha Thiên Lạc vào danh sách tử, thậm chí trong mắt ẩn hiện sát khí đối với Hầu Quân Lâu nữa. Có lẽ bởi vì che giấu khá tốt nên Hầu Quân Lâu không phát hiện ra được.
Sau khi Hoằng Khương bỏ đi, Hầu Quân Lâu nhìn Kha Thiên Lạc nói:
– Kiếm câu này có lẽ sẽ mang đến cho các hạ không ít rắc rối.
– Ha ha, điểm này Kha mỗ tự biết nên làm gì, Hầu bằng hữu không cần quá đa tâm.
Kha Thiên Lạc cười cười đáp lời.
– Nếu các hạ đã có tính toán riêng thì Hầu mỗ không màng đến nữa.
Hầu Quân Lâu nói xong, xoay người lại định bỏ đi thì bỗng khựng lại, ánh mắt linh quang lóe qua:
– Kha các hạ, ta rất mong chờ cuộc chiến giữa chúng ta. Đến lúc đó, hy vọng Kha các hạ sẽ không làm ta thất vọng.
– Nhất định là vậy.
Sau khi đã hoàn toàn xác định Hầu Quân Lâu không còn ở đây nữa, Kha Thiên Lạc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất, tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn gương mặt của Kha Thiên Lạc nhợt nhạt đi, Tang Tương không khỏi lo lắng.
– Kha đại ca, thương thế của ngươi…
Chỉ thấy Kha Thiên Lạc xua tay, ý bảo không sao, nói:
– Là do ta vận khí quá trớn nên bị phản phệ lại, tịnh dưỡng một lúc là sẽ khỏi thôi. Lần này cũng may có muội, nếu không ta gặp rắc rối rồi.
Tang Tương mỉm cười ôn hòa, trả lời:
– Sau khi thí luyện này kết thúc ngươi phải mua cho ta thật nhiều kẹo đó.
– Nha đầu này, suốt ngày chỉ biết ăn là giỏi.
– Mặc kệ ta. À mà kiếm câu này ngươi định xử lý thế nào?
Tang Tương lè lưỡi làm xấu với Kha Thiên Lạc, rồi bỗng nhớ đến kiếm câu, liền hỏi. Trông gương mặt Kha Thiên Lạc bỗng trở nên đen tối, khóe miệng nở nụ cười lạnh, tựa hồ đang âm mưu gì đó.
– Hắc hắc, giữ lại thì đương nhiên không giữ được, nhưng đem nó tống tiền đám Mộ Lan nhân đó thì…
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Nửa ngày sau, thí luyện chính thức chấm dứt. Những người còn sót lại trong thí luyện được truyền tống trở ra.
Thí luyện lần này có đến phân nửa người truyền tống ra trước thời gian mười này. Thí luyện tại Thường Sơn rất khắc nghiệt, không phải ai cũng có thể tồn tại trong vòng mười này. Những người truyền tống ra trước toàn bộ đều bị xếp hạng cuối cùng, kết quả trong những ngày săn giết hung vật đều bị hủy bỏ cả.
Nhìn xếp hạng, không ngoài dự đoán, Hầu Quân Lâu xếp hạng đầu tiên. Kha Thiên Lạc xếp hạng thứ hai, thứ ba là Hoằng Khương, thứ tư…
Nha đầu Tang Tương vậy mà lại rơi xuống vị trí thứ bảy. Ban đầu trong dự tính của Kha Thiên Lạc thì nàng ta có lẽ phải ít nhất là hạng tư, nhưng tính cách nha đầu này rất cổ quái. Có lẽ nàng ta nghĩ rằng lọt vào hạng mười người là ổn rồi, không có ý định tiếp tục.
Ai nấy lần lượt trở về chỗ bộ lạc của mình. Xếp hạng đã rõ ràng trước mắt, thế nên cũng chẳng tuyên bố gì thêm, người phụ trách thí luyện để cho các bộ lạc trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho phần thí luyện thứ hai.
Nhưng mọi người chưa kịp ổn định thì bỗng phía bên Mộ Lan bộc lạc đi đến chỗ U Đô bộ lạc. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, gương mặt giữ tợn đằng đằng sát khí, nói:
– Kha Thiên Lạc, mau trả lại kiếm câu, nếu không đừng hòng rời khỏi đây.
Ngay lập tức sự việc hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.
“Bắt đầu rồi sao?” Ở một góc phía bên Phong Tuyết bộ lạc, Hầu Quân Lâu ánh mắt chăm chú nhìn U Đô bộ lạc và Mộ Lan bộ lạc đang xảy ra xích mích.
Trên bầu trời, Thượng man Mạnh Hạ và A Công cũng chợt nhướng mày. Tuy rằng U Đô bộ lạc và Mộ Lan bộ lạc thù hằn rất sâu, nhưng dù sao chỗ này cũng cho Phong Tuyết bộ lạc làm chủ.
– Dịch Ân, hình như đám tộc nhân của ông đắc tội gì với đám Mộ Lan nhân.
– Chuyện này không cần chúng ta can dự, để cho bọn chúng tự xử lý đi. Mà ta cũng đang tò mò, không biết tại sao đám Mộ Lan nhân lại nổi giận đến như vậy.
– Vậy đứng xem một chút cũng được.
Hai người họ đứng trên trời theo dõi, tuyệt không một ai phát hiện ra được.
Trở lại bên dưới, Đồng Tường dẫn đầu U Đô bộ lạc, bước ra đối diện trực tiếp với Mộ Lan bộ lạc. Đồng Tường nhìn thẳng vào gã đàn ông với ánh mắt không chút thiện cảm nào, thanh âm như tiếng sấm nổ quát:
– Vưu Thành, ngươi muốn gì?
Người đàn ông tên Vưu Thành kia hừ lạnh một tiếng, nói:
– Kha Thiên Lạc của bộ lạc ngươi cướp đoạt man khí kiếm câu của bộ lạc chúng ta. Biết điều thì trả kiếm câu lại, nếu không đừng trách Vưu Thành ta độc ác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!