Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 2: Thời Không Hỗn Loạn
Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2: Thời Không Hỗn Loạn
Tuyết đầu mùa bắt đầu rải xuống khắp mọi nẻo đường trên Huyền Thiên Giới.
Phía nam Đại Việt Thánh Quốc có một ngọn núi tên gọi là Kỳ Liên Sơn. Ngọn núi này chính là thánh địa của một tông phái có tên là Ảnh Nguyệt sơn trang. Nghe nói Ảnh Nguyệt sơn trang chính là bước đệm khởi đầu của Thiên Hoàng, về sau khi Đại Việt Thánh Quốc được dựng lên, Ảnh Nguyệt sơn trang liền trở thành thế lực chỉ đứng sau mỗi Đại Việt Thánh Quốc mà thôi.
Mà ngọn Kỳ Liên Sơn này chính là thánh địa của Ảnh Nguyệt sơn trang.
Kỳ Liên Sơn rất cao, đứng từ nơi này có thể nhìn thấy được cả thành trì xa hoa của Đại Việt Thánh Quốc. Đứng ở nơi này có chín bóng người, đều là những thanh thiếu nam thiếu nữ, trông biểu hiện của bọn họ như đang chờ đợi người nào đó vậy.
– Tiểu sư đệ à, có cần ta giúp không nè!
Một gã thanh niên mái tóc vàng hoe sáng chói, gương mặt nếu không có hàm râu lởm chởm thì có lẽ sẽ khá anh tuấn, bộ dạng nhếch nhác như kẻ nghiện rượu ngồi xuống bên cạnh một pho tượng tuyết vẫn chưa thành hình, cười hì hì lộ hàm răng trắng bóng, hỏi.
– Cút.
Phía bên kia pho tượng tuyết, giọng nói nhàn nhạt không chút cảm xúc vô cùng ngắn gọn đáp.
Gã thanh niên tóc vàng gương mặt xụ, há mồm xuống thất vọng. Hắn thò đầu qua nhìn người bên kia, đó là một thiếu niên ngoại hình khá ốm yếu, gương mặt trắng bệch thiếu huyết sắc, ánh mắt đờ đẫn, dưới bọng mắt là vết hằn màu đen chẳng khác gì một người thiếu ngủ.
Tuy nhiên đôi mắt của thiếu niên này rất đặc biệt, nó có một màu đỏ rực, xung quanh con ngươi có năm dấu ấn giống như năm con nòng nọc chạy xoay tròn, lộ ra sát khí âm trầm, khiến cho thiếu niên này thoạt trông rất quỷ dị.
– Tiểu sư đệ à, đừng phũ với ta thế chứ… úi…
Hắn chưa kịp nói hết câu thì bỗng có một thứ gì đó gõ mạnh vào đầu làm cho hắn thiếu điều muốn lòi hai mắt ra ngoài.
– Lại chọc tiểu sư đệ nữa, coi chừng ta trụng nước sôi ngươi bây giờ!
– Lão đại à, ta chọc tiểu sư đệ khi nào chứ? Ta có lòng tốt muốn giúp tiểu sư đệ xây người tuyết thôi mà. Có đúng không hả, tiểu sư đệ thân yêu!
Gã thanh niên tóc vàng hai tay xoa đầu, khi chạm vào chỗ đau thì không khỏi nhói một cái ê ẩm, ngẩn mặt nhìn đằng sau, gương mặt uất ức như sắp muốn khóc.
Chỉ thấy gã thanh niên đứng đằng sau hừ lạnh một tiếng, không đến xỉa vẻ mặt uất ức mà nhìn đến tiểu sư đệ, hỏi:
– Hắn có quậy ngươi không?
Tiểu sư đệ gương mặt không chút biểu cảm, vẫn cứ nét mặt ngu ngơ vô cảm ấy, từ từ gật đầu.
– Còn chối nữa hả?
– Lão đại à, oan uổng cho ta quá đi mà.
Mặt cho hắn ta cầu xin, người thanh niên kia vẫn lạnh lùng sút một cú vào mông, nhấc bổng hắn bay thẳng lên trời trong tiếng hét thảm thiết.
– Hắc hắc, lão nhị một ngày không chọc ghẹo tiểu sư đệ chắc là ăn không ngon ngủ không yên.
– Ta mà là tiểu sư đệ chắc cầm đao rượt hắn cả ngày quá.
– Nói nhiều quá, lên đi!
Ở một góc khác, ba người thanh niên cầm chén rượu thơm phức, vừa nhìn cảnh tượng thanh niên tóc vàng bị lão đại không chút thương xót sút thẳng lên trời, giọng nói nghe có vẻ như đang xót giùm, nhưng mặt thì lúc nào cũng treo nụ cười khẩy, như đang vui vì nỗi đau của người khác vậy.
– Ây dà, tên hổ ngốc kia đúng là sung sướng quá đi mà. Ba chúng ta ai cũng đẹp trai, thông minh hết phần người khác, thế quái nào Tiểu Tuyết lại theo cái thằng đó được nhỉ.
– Thường thì mấy thằng ngốc thường có bản lãnh ấy.
– Có khi lại là gu của Tiểu Tuyết cũng nên. Thử hỏi xem, trên đời này có đứa nào nuốt nổi món ăn của Tiểu Tuyết nấu mà có thể khen ngon được cơ chứ.
Gã thanh niên bạch y có đôi mắt xếch, bộ dạng như gian thương nói.
Ngồi ở đằng xa, thanh niên ngồi cạnh thiếu nữ hắc xì một cái, gãi gãi đầu nhìn qua nhìn lại, trông khá là thô kệch.
Ngay lập tức thanh niên lục bào tóc xanh và thanh niên tóc đỏ giơ ngón tay cái, đồng thời trong ánh mắt nhìn qua đôi thiếu nam thiếu nữ đang ngồi cách đó rất xa ngắm cảnh lộ ra vẻ bội phục.
– Bản lĩnh này của lão ngũ thiệt lợi hại, ta phải cam bái hạ phong.
– Nói chính xác, vô cái đi.
– À mà sao chưa thấy lão nhị quay lại ta, gần hết rượu mất tiêu rồi.
Thanh niên gian thương cầm bình rượu lắc lắc, thấy trong bình không còn sót lại bao nhiêu thì thở dài một tiếng, ngẩn đầu nhìn lên trời.
– Cũng phải nói đến, vẫn chưa thấy lão tứ nhỉ?
Thanh niên tóc đỏ đảo mắt nhìn quanh, chợt hỏi.
– Lão tứ lúc nào mà chẳng thế, cứ thần thần bí bí, đặc biệt là từ sau khi gặp Ma Kiếm Lang, càng lúc càng khiến cho người ta khó đoán.
Thanh niên lục bào đứng dậy khỏi bàn nhậu, cầm chén rượu phóng tầm mắt ngắm nhìn vào khoảng không, lại nói tiếp:
– Có khi lại trở thành đồng đạo của Ma Kiếm Lang cũng nên, hắc hắc…
Hắn ta vừa nói xong câu này, tám người còn lại ai nếu đều khựng lại, gương mặt không khỏi xẹt qua một tia kinh biến.
– Lão cửu, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa được.
Thanh niên được gọi là lão đại kia ngữ điệu hơi nghiêm trọng, nhìn chằm chằm thanh niên lục bào.
Chỉ thấy thanh niên lục bào thái độ lồi lõm chẳng quan tâm, nhún vai:
– Đệ chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi. Trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được, ai mà biết lão tứ là loại người gì chứ.
Hắn vừa nói dứt lời, uống vào ngụm rượu cuối cùng thì bên tai giọng nói thanh đạm truyền đến:
– Lão cửu nói phải, trên đời này điều gì cũng có thể xảy ra hết.
Thanh âm này vang lên đột ngột khiến cho thanh niên lục bào giật bắn mình, phun ra luôn ngụm rượu vừa mới uống chưa kịp nuốt.
– Lão tứ, hù chết người đó.
Vừa lau rượu xen lẫn nước miếng dính trên miệng, thanh niên lục bào ánh như bắn ra lửa, càu nhàu quát.
– Âm tà như lão cửu của chúng ta mà cũng sợ hù chết người, ngạc nhiên… ngạc nhiên à…
Bất ngờ lại thêm một người nữa xuất hiện. Người này gương mặt ôn nhuận ấm áp, mặt treo nụ cười ôn hòa, có điều mắt lúc nào cũng nhắm lại, cười nhẹ một tiếng đáp.
– Đáng ghét, thù này ta sẽ nhớ rõ.
– Nhớ cũng chẳng làm gì được đâu, ha ha…
Thanh niên thần bí cười nhẹ, rồi sau đó tìm một chỗ ngồi tĩnh tọa.
Đúng lúc ấy thì thanh niên tóc vàng cũng đáp lại xuống đất, nhìn phong thái rất nhẹ nhàng. Hắn nhìn xung quanh, thấy tất cả tập hợp đông đủ thì cười nói:
– Sư tôn sắp đến, chuẩn bị lên đường thôi.
Nghe đến hai chữ “sư tôn”, ai nấy trong mắt đều sáng bừng lên, không giấu được nét hồi hộp, tất nhiên là ngoại trừ thanh niên thần bí kia.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Bước đi trên cầu thang bắt thẳng lên đỉnh Kỳ Liên Sơn, Tinh Hồn một thân hắc bào chậm rãi bước từng bước một, lại mặt nhìn phong cảnh rộng lớn đang phủ bởi một cơn mưa tuyết.
Huyền Thiên Giới này hắn đã sinh sống được gần sáu trăm năm, tuy thủy chung không thể mang đến cho hắn cái gọi là cảm giác thân thuộc gần gũi gì, thậm chí còn mang đến cho hắn những hồi ức đau thương, có điều cũng có một vài thời điểm mang lại cho hắn một vài ký ức tươi đẹp.
Hắn chậm rãi bước đi, chậm rãi nhớ lại. Mãi cho đến khi đặt chân lên đỉnh thượng Kỳ Liên Sơn. Mười tên thanh thiếu niên vừa nãy còn tùy tiện lung tung, ngay khi Tinh Hồn xuất hiện thì liền chỉnh chu ngăn nắp, đứng xếp thành một hàng, lúc vừa trông thấy Tinh Hồn thì lập tức ôm quyền, khom lưng kính bái:
– Bái kiến sư tôn!
Mười thanh thiếu niên này chính là mười đệ tử của Tinh Hồn. Lần lượt từ trái qua phải là Long Uyên, Long Kiếm, Long Vân, Long Ngọc Huyền, Long Chiến, Long Thiếu Hoàng, Long Vô Mệnh, Long Phi Tuyết, Long Tuyền và Long Hạo Kỳ.
Mười tên đệ tử này đã theo hắn suốt hơn năm trăm năm qua, và tất cả tu vi đều nửa bước tiến vào Linh Hậu Chi Tiên.
Hơn một trăm năm trước, nếu muốn thì hắn đã cùng với những đệ tử này phi thăng Đại Thiên Thế Giới rồi. Nhưng bởi vì muốn xây dựng căn cơ của Đại Việt Thánh Quốc và Ảnh Nguyệt sơn trang thật vững chắc nên mới lưu lại thêm một khoảng thời gian dài.
Đến bây giờ, sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi nhường ngôi lại cho đệ đệ hắn là Trương Vô Thường, Tinh Hồn mới bắt đầu tiến vào Đại Thiên Thế Giới.
Nhìn thấy chúng đệ tử ai nấy đều đã sẵn sàng cả rồi, hắn cũng không nói thêm gì nhiều:
– Vào vị trí, chuẩn bị phi thăng thôi.
Tinh Hồn nói xong thì mười người bọn họ liền xếp thành vòng tròn. Trong lúc sắp xếp, bỗng Long Vô Mệnh vô ý nhìn thấy đằng xa, chính là hướng Đại Việt Thánh Quốc, thốt lên:
– Vị sư bá này của chúng ta cũng thật chu đáo, gọi rất nhiều người tiễn biệt chúng ta kìa.
– Lo tập trung tinh thần đi.
– Lão đại khó tính quá à, để người ta tận hưởng chút chứ.
Trong lúc Long Vô Mệnh cảm thán thì giọng nói nghiêm túc của Long Uyên như hắt vào mặt gã một gáo nước lạnh, không khỏi khiến tâm tình hụt hẫn.
Mười người xếp thành hình tròn, rồi Tinh Hồn bước chính giữa, cách thức sắp xếp gần xa tựa hồ như một trận pháp.
– Thả lỏng người ra để Nhất Tuyến Thiên kêu gọi.
Tinh Hồn một lần nữa nói. Mấy tên đệ tử hiểu ý gật đầu, rồi bắt đầu thả lỏng người, không còn giữ trạng thái áp chế như trước.
Chỉ thấy trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy, bầu trời như bị xé ra, để lộ một khoảng tinh không vô tận.
Tinh Hồn tay sờ lên ngực, miệng thì thào: “Điệp, cùng ta trở về Đại Thiên Thế Giới!”
Từ trên bầu trời, một trụ quang sáng rực phóng thẳng xuống, vị trí trụ quang giáng lâm chính là Kỳ Liên Sơn. Mười một bóng người theo sự kêu gọi của Đại Thiên Thế Giới, từ bên trong Nhất Tuyến Thiên bay thẳng lên trên trời trong sự hò reo của chúng nhân Huyền Thiên Giới.
– Đây chính là Nhất Tuyến Thiên, hình như ẩn chứa nguyên khí rất mạnh.
– Đại Thiên Thế Giới, thật háo hức.
– Kỳ này phải náo loạn Đại Thế Thế Giới này, hắc hắc…
– ………
Trong tâm trạng háo hức, theo dòng chảy kêu gọi bên trong Nhất Tuyến Thiên, mười một người Tinh Hồn bay thẳng vào hư vô tinh không. Sau đó thì vòng xoáy trên bầu trời Huyền Thiên Giới cũng dần khép lại, không để lại chút dấu vết.
Thời điểm Nhất Tuyến Thiên xuất hiện, ai nấy đều ghi nhớ khoẳng khắc kỳ vĩ này. Chẳng biết mai sau Nhất Tuyến Thiên có một lần nữa xuất hiện trở lại Huyền Thiên Giới hay không, nhưng thời khắc này, khi Tinh Hồn cùng những đệ tử phi thăng Tiên Giới, nó đã trở thành truyền thuyết mãi mãi không thể nào xóa nhòa trong ký ức của họ.
********** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********
Các tu sĩ sau khi được Nhất Tuyến Thiên kêu gọi đến Đại Thiên Thế Giới thì thường sẽ được truyền tống đến Ngũ Hành Linh Đài được sắp đặt ở tinh vực gần tới tinh cầu tu chân đó. Nếu như trong quá trình truyền tống trong Nhất Tuyến Thiên không có gặp phải bất trắc thì sẽ là như vậy.
Dĩ nhiên quá trình truyền tống này cũng sẽ gặp một vài trục trặc nhỏ, tuy nhiên tỉ lệ chỉ là một phần ngàn, ai đen đủi lắm mới gặp phải.
Vậy mà không nghĩ đến, cái tỉ lệ đen đủi nhỏ bé lại rơi vào đầu mấy sư đồ Tinh Hồn.
Khi quá trình truyền tống đang diễn ra bên trong Nhất Tuyến Thiên, đột nhiên phía trước thiên địa nguyên khí biến đổi, chấn động dữ dội, tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Nhất Tuyến Thiên sụp đổ.
Nhất Tuyến Thiên là một quy tắc được thiên địa định ra, nếu như vô tình bị chấn động sẽ dẫn đến truyền tống thất bại, người được truyền tống sẽ bị lưu lạc vào tinh không. Đối với những tiên nhân hạ cấp lạc vào tinh không đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, còn những người chưa hoàn toàn thành tiên thì chỉ nắm chắc con đường chết mà thôi.
Chỉ thấy đột nhiên phía trước mặt đám sư đồ Tinh Hồn không gian bỗng bị hỗn loạn, linh khí lúc mạnh lúc yếu, thậm chí còn ẩn chứa hơi thở hủy diệt pháp tắc cực kỳ nguy hiểm nữa.
– Không ổn, là Thời Không Hỗn Loạn.
Tinh Hồn chớp mắt liền nhận ra biến đổi kỳ dị xảy ra bên trong Nhất Tuyết Thiên.
Ngay cả hắn mà cũng kinh biến thì không cần phải bàn đến.
Thời Không Hỗn Loạn chính là một trong những biến dị nguy hiểm nhất, nó có thể xảy ra bất kỳ thời điểm nào, không ai có thể đoán trước được. Tuy nhiên cũng phải nói đến, biến dị Thời Không Hỗn Loạn này so với sự cố Nhất Tuyết Thiên còn hiếm hơn gấp vạn lần, thế cũng mà có thể rơi vào đầu đám thầy trò Tinh Hồn, đúng là đen hết phần người khác.
Thời Không Hỗn Loạn xảy ra quá nhanh, can bản Tinh Hồn không thể nào lường trước được. Pháp tắc hỗn loạn ập đến, mười tên đệ tử của hắn nhất thời không thể chịu đựng được, ngay cả nhân hình cũng không thể giữ được, toàn bộ quay trở về bản thể ấu thú.
– Chết tiệt, tại sạo lại như vậy? Là kẻ nào chiến đấu trong tinh không?
Tinh Hồn tức giận muốn hộc máu. Đây chỉ mới là tiếp cận bên ngoài rìa mà thôi, còn xa xa mới đến được nơi gọi là Thời Không Hỗn Loạn, vậy mà đã làm cho mười một người bọn họ tan đàn xẻ nghé. Đám đệ tử bây giờ đều đã bất tỉnh nhân sự, không thể nào giúp được cho hắn.
– Đồ Lục, ra đây!
Trước khi bị vòng xoáy Thời Không Hỗn Loạn cuốn vào, Tinh Hồn bèn gọi ra cổ kiếm Đồ Lục, hi vọng khi phối hợp với Đồ Lục có thể chống cự được.
Ầm một tiếng, lực lượng vô sắc xen lẫn với vòng xoáy Thời Không Hỗn Loạn. Trước thời điểm Nhất Tuyến Thiên sụp đổ bởi Thời Không Hỗn Loạn, mười tên đệ tử dưới sự bảo hộ tận lực, cơ thể bao phủ bởi sức mạnh hư không ném ra khỏi Nhất Tuyến Thiên.
Còn sống sót hay không, tất cả đều phụ thuộc vào số mệnh của bọn hắn. Còn Tinh Hồn thì trực tiếp bị cuốn vào vòng xoáy Thời Không Hỗn Loạn. Một tiếng nổ vang, Thời Không Hỗn Loạn biến mất, chỉ thấy ngay sau đó có một đạo lưu tinh rực cháy phóng thẳng vào vô tận hư không, rơi ầm xuống một tinh cầu.
P/s: Con tác:
– Có bạn nào đọc trên app không, sau chương này xin hãy để lại một cái comment gì đó cũng được cho mình viết, tại không hiểu vì sao mấy ngày nay lại bị đứng view. Cảm các bạn ơn nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!