Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Quyển 2 - Chương 21: Dương Khai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng


Quyển 2 - Chương 21: Dương Khai


Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 21: Dương Khai

– Đợi sau này có cơ hội, thúc thúc sẽ dạy ngươi cách trò chuyện với vạn vật. Còn bây giờ nên tìm đường ra khỏi Vĩnh Dạ Thâm Uyên.

Tinh Hồn nhẹ nhàng nhắc nhở.

Nhưng trước khi rời khỏi, hắn muốn đem gốc cây phát sát này trồng vào thế giới động thiên. Gốc cây phát sáng này chính là nguồn sống của đàn đom đóm, nếu không có nó thì cả bầy khó lòng mà phát triển.

Tinh Hồn bảo Cố Tinh Hải tránh ra xa, để cho bầy đom đóm bảo hộ nàng, rồi hắn tiến tới gần gốc cây, đem thần niệm của mình khắc lên.

Ý niệm khẽ động, chỉ thấy gốc cây rung chuyển kịch liệt. Tuy nhiên, muốn bứng nó lên vẫn là một điều vô cùng khó khăn.

Mặt đất Vĩnh Dạ Thâm Uyên không ngờ lại vô cùng rắn rỏi, cứng cáp, Tinh Hồn mắt nổi gân đỏ, biểu lộ nghiêm trọng, nhưng hắn buộc phải cố gắng.

Mặt đất ầm ầm chấn động, sau một hồi cố gắng, rốt cuộc Tinh Hồn cũng thành công kéo được cả gốc cây này lên.

Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi túa ra trên trán.

– Vĩnh Dạ Thâm Uyên này đúng là kỳ lạ. Ngay cả mặt đất mà cũng cứng hơn cả Vẫn Thiết.

Tinh Hồn nhẹ than một câu, rồi hắn đưa mắt nhìn lên gốc cây ánh sáng.

Chỉ thấy gốc cây khô khốc này thoạt trông vô cùng bình thường, nếu là ban ngày, người ta sẽ tưởng rằng sinh cơ của gốc cây đã gần như cạn kiệt rồi.

Tinh Hồn nhìn phía dưới rễ cây, bộ rễ chùm của nó nhìn rất xum xê và cứng rắn. Có điều, thứ làm cho Tinh Hồn chú ý đến chính là vật nằm ở trung tâm của bộ rễ.

Đó là một khối hoàng kim hình cầu, chính là căn nguyên nguồn sáng.

“Có chút quen mắt!”

Trong đầu Tinh Hồn lóe qua một tia thanh minh, tựa hồ đã nhìn thấy thứ này ở đâu rồi, nhưng tạm thời không có nhớ ra được.

Bởi đây không phải là thời gian để tìm hiểu, Tinh Hồn bèn đặt vấn đề này sang một bên, thế rồi mở ra thế giới động thiên, đem gốc cây ánh sáng này trồng vào trong đó.

Như vậy không còn phải lo lắng vấn đề sinh cơ của bầy đom đóm nữa.

Sau khi gốc cây mất đi, màn đêm thăm thẳm của Vĩnh Dạ Thâm Uyên như bao trùm vạn vật, chỉ còn lại ánh sáng lay lắt của bầy đom đóm mà thôi.

Tinh Hồn bước tới chỗ Cố Tinh Hải đang đợi sẵn, khẽ nói:

– Đi thôi!

Cố Tinh Hải cười hưng phấn, gật đầu với hắn. Dưới sự dẫn đường của bầy đom đóm, Tinh Hồn và Cố Tinh Hải nương theo ánh sáng của chúng, bắt đầu hành trình tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên này.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Lục Phong là đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông. Hắn có xuất thân khá tầm thường tại Phong Lâm thành, được trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông có thể nói là dựa vào may mắn và một chút thủ đoạn.

Tại Thiên Kiếm Tông, Lục Phong cũng không quá nổi bật gì. Nhưng hơn một tháng trước, hắn bị thiên kiêu ngoại môn chỉ định đến Vĩnh Dạ Cốc làm nhiệm vụ.

Vĩnh Dạ Cốc là một nơi vô cùng hung hiểm, đối với đệ tử ngoại môn như Lục Phong mà nói chẳng khác gì thập tử vô sinh cả.

Nếu bình thường, Lục Phong sẽ cương quyết từ chối. Thế nhưng tên thiên kiêu kia, thế lực tại Thiên Kiếm Tông khá lớn, được chống lưng phía sau, nghiễm nhiên rất ư là kiêu ngạo.

Căn bản Lục Phong không thể từ chối được, nếu không ngày tháng của hắn tại Thiên Kiếm Tông chắc chắn sẽ không tài nào ngẩn đầu lên được.

Vậy nên Lục Phong chỉ đành cắn răng chịu đựng, âm thầm ghi hận tên thiên kiêu kia mà thôi.

Lục Phong cùng với hai mươi mấy người được gã thiên kiêu Thiên Kiếm Tông lựa chọn đi đến Vĩnh Dạ Cốc, tính đến nay có lẽ thời gian đi vào Vĩnh Dạ Cốc cũng gần nửa tháng rồi. Nhưng mà Lục Phong vẫn chưa thể đoán ra được, mục đích của tên thiên kiêu kia là gì.

Chỉ nghe bân quơ rằng thu thập một ít tài liệu mà trưởng lão giao phó sưu tầm. Có điều, Lục Phong tính tình khá đa nghi, dĩ nhiên sẽ không chịu tin tưởng lý do đơn giản này được.

– Dương sư huynh, chúng ta sắp đến nơi rồi.

Lục Phong gương mặt cười cười nhìn như hòa đồng với những người khác trong tông môn, bỗng phía trước có một giọng nói vang lên.

Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, đầu tóc ngắn gọn, gương mặt vuông vức hình chữ điền. Có điều ánh hắn hơi xếp lại, lại thêm bờ môi tều, nhìn trông khá là gian trá.

Giọng nói ban nãy chính là từ thanh niên môi tều này vang ra.

Nhìn thanh niên này, có thể cảm nhận được ấn tượng của gã ta trong mắt Lục Phong không hề tốt đẹp chút nào.

Thanh niên môi tều nhìn không gian đen tối mờ ảo phía trước, trên tay cầm một cái pháp bảo Lục Hợp Kính, ánh hào quang từ Lục Hợp Kính chiếu ra phía trước, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc, hắn ta liền nhìn qua người bên cạnh nói.

Mà thanh niên ở bên cạnh hắn ta, chính là người dẫn đầu nhóm người Thiên Kiếm Tông đi đến Vĩnh Dạ Cốc để làm nhiệm vụ.

Hắn ta tên gọi là Dương Khai.

Nhìn tu vi dao động trên người, đích thị đã đột phá Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ rồi.

Trong số gần bốn mươi người đi cùng, chỉ có sáu người có tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, mà tất cả dường như đều hướng về phía Dương Khai, chừng đó đủ biết thân phận Dương Khai này tại ngoại môn Thiên Kiếm Tông cao đến nhường nào.

Dương Khai nhìn mấy cái gò động do ánh sáng từ Lục Hợp Kính chiếu sáng ở phía trước, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói.

– Vị trí này đúng như lời Xích trưởng lão miêu tả rồi.

Một cô gái tướng mạo khá mỹ miều cười mị hoặc, giọng nói ma mị quyến rũ đáp lời.

– Chỉ cần lấy được U Hải Quả, thực lực của Dương sư huynh sẽ càng thêm mạnh mẽ, tại thí luyện tông môn nhất định sẽ chiếm được một trong ba thứ hạng đầu.

Nàng ta liếc nhìn Dương Khai, thanh âm ma mị từ đôi môi truyền ra, không chỉ có sức cuốn hút mà còn khiến cho nội tâm người khác sinh ra dục vọng.

Có điều Dương Khai tâm trí rất kiên định, tuy ẩn trong trong đôi mắt cũng ẩn ẩn có một tia dục vọng, nhưng Dương Khai che giấu rất tốt, làm cho người khác không có nhận ra được.

Dương Khai cười lớn, kiệt ngạo nói:

– Không phải ba hạng đầu, mà phải là hạng đầu tiên mới đúng.

– Hì hì, là muội nói sai.

Cô gái cười tà mị, đôi mắt yêu kiều nháy một cái.

Thanh niên môi tều cùng với những đồng môn đứng gần đó, nhìn thấy ánh mắt của cô ta thì lập tức thần hồn điên đảo.

Tuy nhiên, bọn chúng chỉ có thể cố gắng áp chế, nếu không hậu quả khó mà lường được.

– U Hải Quả này cực kỳ trọng yếu, hành động lần này tuyệt đối không được phép xảy ra thất bại gì.

Bỗng Dương Khai thái độ hơi thay đổi, giọng nói ẩn chứa uy áp.

– Dương sư huynh yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

– Thủ đoạn đối phó với Lục Nhãn Tử Văn Hạc, Xích trưởng lão đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

– Vẫn là nên phòng ngừa vạn nhất.

Dương Khai lắc đầu, tao nhãn nói.

Vừa nói, đoàn người vừa bước đi về sơn động phía trước. Cuộc thảo luận của mấy người Dương Khai đã phong bế, chỉ có hắn, năm tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ và một vài thuộc hạ thân thuộc với Dương Khai mới nghe thấy. Những kẻ đi kèm phía sau, trong đó có Lục Phong không nghe thấy gì cả.

Đột nhiên có tiếng bước chân đều đặn khe khẽ vang lên.

Dương Khai là tiên giả sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, phạm vi thần thức rất mạnh, cho dù bị pháp tắc tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên áp chế lại, nhưng phạm vi bao phủ cũng lên tới gần trăm trượng.

– Là kẻ nào?

Dương Khai gương mặt không lộ chút biểu tình, giọng nói nghiêm nghị ẩn ẩn sát khí rống lớn.

Những người khác nghe âm thanh tiếng động, trong lòng đều dâng lên cảnh giác.

Tại Vĩnh Dạ Cốc tồn tại rất nhiều nguy cơ ẩn tàng, mặc dù nơi đám người Dương Khai đang đứng chỉ mới là vùng ngoài rìa Vĩnh Dạ Cốc, thế nhưng cũng không vì thế mà xem thường được.

Có lẽ đã luyện tập từ trước, thế nên ngay lúc vừa nghe tiếng động này, hơn bốn mươi người hành động quyết đoán xếp thành hàng ngũ trong thoáng chốc, pháp bảo tế ra, nắm trong tay, gương mặt biểu tình nghiêm trọng như lâm đại địch.

– Ồ, phía trước có người!

Một giọng nói thanh thót như tiếng chim hót lanh lảnh vang ra.

Trong bóng tối với những đốm sáng chập chờn, có hai bóng người, một nam một nữ đi ra.

Hai người này dĩ nhiên là Tinh Hồn và Cố Tinh Hải.

Thấy có người, Cố Tinh Hải không giấu niềm vui, reo lên.

Thấy không có gì nguy hiểm, Dương Khai giơ tay ra hiệu, đệ tử Thiên Kiếm Tông đều thu lại pháp bảo, nhưng trên gương mặt vẫn không che giấu sự cảnh giác.

Dương Khai ánh mắt thăm dò nhìn Tinh Hồn và Cố Tinh Hải.

Chỉ thấy khí tức trên người Tinh Hồn dao động rất yếu, tu vi chỉ là sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh mà thôi. Còn Cố Tinh Hải thì cao cường hơn.

Tuy nhiên, Dương Khai ánh mắt rất cảnh giác, tiến lên phía trước, cười nói:

– Phàm Tiên sơ kỳ và Phàm Tiên hậu kỳ mà lại dám đi vào Vĩnh Dạ Cốc, hai ngươi quả nhiên là gan dạ.

Dương Khai âm thầm xem xét tu vi, nhìn Tinh Hồn cười cười.

Mà không chỉ hắn, những người khác đồng dạng cũng như vậy. Nếu không phải miễn cưỡng bị bắt ép, bọn họ chẳng ai muốn đi vào cái nơi đầy rẫy nguy hiểm như Vĩnh Dạ Cốc này.

Dương Khai cười nói như vậy, dĩ nhiên là có lý do cả.

Nói đến thân phận Vu Tộc của Cố Tinh Hải. Tinh Hồn trước đó đã giúp nàng che dấu đi khí tức Vu Tộc, trừ khi là tiên giả Linh Tiên, nếu không tuyệt đối không có nhận ra thân phận Vu Tộc của nàng ta.

Mà Dương Khai chỉ mới là tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, dĩ nhiên không cách nào nhìn ra được.

Tinh Hồn sắc mặt không đổi, tuy bị Dương Khai cười kinh, nhưng trong lòng không có tạp ý gì, chỉ ôm quyền trả lời:

– Hai người tại hạ bất đắc dĩ nên mới lạc vào Vĩnh Dạ Cốc. Không biết huynh đài có thể chỉ lối ra giúp có được không?

Dương Khai như trong lòng sinh ra ý niệm trong thoáng chốc, nói:

– Tiếc quá, đường trở ra bằng lời khó mà miêu tả được. Chi bằng hay là hai người các ngươi đi cùng, đợi khi chúng ta làm xong nhiệm vụ thì sẽ đưa các ngươi cùng trở ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN