Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Quyển 2 - Chương 26: Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng


Quyển 2 - Chương 26: Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận


Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 26: Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận

Hình thể Lục Nhãn Tử Văn Hạc tuy to lớn khổng lồ, thế nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào. Chỉ trong vài hơi thở, Lục Nhãn Tử Văn Hạc đã chạy đến trước mặt Tinh Hồn, sáu con mắt xanh lè lộ hung quang. Nó giơ cái càng ra, từ bên trái kẹp qua.

– Quỷ Ảnh Thần Hành.

Tinh Hồn tuy lâm biến nhưng không sợ hãi, tâm trạng bình tĩnh để ứng phó với mọi tình huống.

Tuy tốc độ của cái càng sắc lẻm kia rất nhanh, nhưng Tinh Hồn trong giây lát vận chuyển sức mạnh thi triển bộ pháp, thân thể tựa như một cái bóng ma, ngay thời điểm bị hình thể to lớn của Lục Nhãn Tử Văn Hạc che đi tầm nhìn của chúng nhân, Tinh Hồn che dấu đi khí tức, dùng tốc độ cực hạn của mình tránh đi một chiêu này,

Còn trong mắt chúng nhân, Tinh Hồn đã tử vong dưới một đòn duy nhất của Lục Nhãn Tử Văn Hạc, không hề có một chút lực lượng phản kháng nào.

Chỉ còn sót lại đó là một cái áo giáp màu xanh vỡ nát cùng một vài mảnh vải nằm rải rác trên nền nước bùn mà thôi.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng khinh bỉ:

– Đúng là vô dụng, không thể kéo được lấy một chút thời gian.

– Tên này quả thực chết rồi. Dấu tích lưu lại trên lọ đan và Phù Lục đều ở đó cả, thật là quá kém cỏi.

Triệu Cơ mở miệng lên tiếng:

– Có điều, câu dẫn được Lục Nhãn Tử Văn Hạc đến vị trí kia cũng thuận lợi cho việc vây khốn nó rồi. Dương sư huynh, không thể đợi thêm được nữa.

– Hừ, dùng thứ đó đi.

Triệu Cơ nghe vậy liền cung kính nhận lệnh, rồi sau đó lấy ra một cái ngọc phù truyền âm. Triệu Cơ thì thào gì đó, chỉ thấy ở bên dưới kia, ba cánh tiên giả Thiên Kiếm Tông liền bắt đầu hành động.

Trở lại với Lục Nhãn Tử Văn Hạc, sau khi đắc thủ, nhưng nó cảm tưởng mình không hề giết chết được Tinh Hồn, không hề có mùi máu tanh ưa thích, ngược lại chẳng khác gì đánh vào hư vô cả.

Nó cả giận lại gầm lớn một tiếng, sáu con mắt đảo nhìn quanh, tựa hồ như đang truy tìm thứ gì đó.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc đột nhiên nổi giận không khỏi làm cho người ta sinh ra ngạc nhiên.

– Con nghiệt súc này bị làm sao thế?

Dương Khai nhíu mày, bỗng nói.

Nhưng câu hỏi của hắn không có ai trả lời cả, bởi bọn họ cũng đang nghi hoặc vấn đề này.

– Hừ, mặc kệ nó bị làm gì, mau ra tay hành động, nếu không bỏ lỡ thời cơ. Để cho con nghiệt súc này trở lại Thanh Nhai Trạch thì không còn cơ hội thu hoạch U Hải Quả.

Sau khi nghi hoặc, Dương Khai nhanh chóng cảnh tỉnh lại bản thân, đồng thời lạnh giọng nhắc nhở những người khác.

– Mau hành động.

Triệu Cơ nhanh chóng truyền âm xuống.

Trước khi đến Vĩnh Dạ Thâm Uyên để giúp Dương Khai thu hoạch U Hải Quả, bọn họ đã được tập dợt trước để phối hợp hành động, thế nên ngay khi có hiệu lệnh, tất cả ba cánh tiên giả Thiên Kiếm Tông đồng loạt xuất hiện.

Trên tay mỗi người cấm mấy tấm Phù Lục có màu sắc khác nhau.

– Ném Oanh Hỏa Phù.

Triệu Cơ đứng phía trên cao, lớn giọng chỉ đạo.

Hơn bốn người tiên giả cầm cái Phù Lục màu đỏ có tên là Oanh Hỏa Phù ném thẳng đến chỗ Lục Nhãn Tử Văn Hạc.

Khi Triệu Cơ hét lớn, Lục Nhãn Tử Văn Hạc nhanh chóng nhận ra bản thân đã bị bao vây, mà kẻ nó vừa giết hụt ban nãy chỉ là con mồi để dụ nó xuất hiện.

Gần trăm cái Oanh Hỏa Phù khi tới gần cơ thể nó đồng loạt nổ vang, âm thanh oanh động như tiếng sấm trời, mặt nước bùn Thanh Nhai Trạch chấn động, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Tiếng la phẫn nộ hòa cùng với tiếng nổ oanh tạc của gần trăm cái Oanh Hỏa Phù với nhau.

Triệu Cơ trên cao lại lớn giọng nói tiếp:

– Tiếp tục, ném Liệt Địa Phù.

Sau tiếng nói của Triệu Cơ, những người bên dưới tiếp tục ném mấy chục cái Phụ Lục màu nâu, gọi là Liệt Địa Phù.

Liệt Địa Phù cũng nổ oanh tạc, nhưng không có tạo thành uy lực rung chuyển mặt đất như Oanh Hỏa Phù. Công dụng của Liệt Địa Phù kiến cho lực lượng địa năng bị hấp dẫn, bùn đất trong thoáng chốc hóa thành một khối đất cứng.

Mục đích ném Liệt Địa Phù chính là để giữ chân Lục Nhãn Tử Văn Hạc trong giây lát.

Sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ, nói thì dong dài, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong hai nhịp thở mà thôi.

– Hợp trận, thi triển Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận.

Sau khi Triệu Cơ quát lên câu này, ngoại trừ hắn và Dương Khai ra, mấy cao thủ Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ cũng đồng loạt xuất thủ.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc chính là Hậu Thiên hoang thú cấp ba, thực lực cực kỳ hùng mạnh, cho dù chịu sự công kích của gần trăm cái Oanh Hỏa Phù cũng chưa chắc có thể khiến cho nó bị thương.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc gầm lớm, khí thế hung bạo dâng lên, bùn đất bám chặt trên người nhanh chóng bị khí thế của nó chấn vỡ tan.

Ánh mắt hung quang lộ rõ, ngay lập tức muốn xé xác tất cả.

Nhưng nó chưa kịp tấn công thì chúng đệ tử Thiên Kiếm Tông toàn bộ đã bố trận thành công.

Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận này được hơn bốn mươi người hợp trận, gồm hai tầng trong ngoài, liên hợp với nhau.

Mà chủ trì trận pháp chính là năm tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ kia, bọn họ ngự ở phía trên đỉnh đầu Lục Nhãn Tử Văn Hạc, trên tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm tỏa ra hào vang màu vàng rực rỡ.

Không gian vốn u ám, sau khi Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận được hình thành, ánh sáng kim quang chiếu rực cả mảnh không gian này.

Một tầng kết giới màu vàng với mấy chục thanh kiếm khí được dựng lên, bao vây Lục Nhãn Tử Văn Hạc vào trong.

Không cam chịu bị vây khốn như vậy, sự tức giận của Lục Nhãn Tử Văn Hạc dâng trào, nó điên cuồng dùng hai cái càng khổng lồ tràn đầy uy lực mạnh mẽ đánh vào kết giới hòng phá vỡ trận pháp.

Mỗi lần công kích, phản phệ truyền trực tiếp lên người những đệ tử Thiên Kiếm Tông. Dù phản chấn được chia sẽ ra hơn bốn mươi phần, thế nhưng cảm giác hứng chịu phản phệ liên tục cũng cực kỳ khó chịu.

– Trông coi nha đầu thối kia cẩn thận, ta đi hái xuống U Hải Quả.

Nha đầu trong lời Dương Khai nói dĩ nhiên chính là Cố Tinh Hải, lúc này nàng bị một đệ tử Thiên Kiếm Tông bắt giữ.

– Dương sư huynh yên tâm.

Dương Khai gật đầu, ánh mắt hơi nhìn xuống chỗ Lục Nhãn Tử Văn Hạc bị vây hãm.

Dù đã đoán trước được Lục Nhãn Tử Văn Hạc này rất lợi hại, thế nhưng so với sự tưởng tượng chân chính vẫn mạnh hơn rất nhiều, xem chừng Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận không thể vây khốn nó quá nửa khắc.

Có điều, chừng đó thời gian cũng đủ để hắn hái xuống U Hải Quả rồi.

Hắn triển khai thân thủ mình ra, một thân khí thế hùng mạnh, tốc độ cực nhanh, như một tia linh quang rực lên vậy.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc trông thấy được cảnh tượng này. Rõ ràng nó nhìn ra được, đám đệ tử Thiên Kiếm Tông muốn cướp đoạt U Hải Quả của nó.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc trấn thủ bên cạnh U Hải Chi Thụ đã hơn ba ngàn năm, chờ đợi lúc U Hải Chi Thụ kết hoa rồi thành quả, dần dần lớn lên trong sự chứng kiến của nó.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc từ rất lâu đã xem U Hải Quả là vật của bản thân. Có một số hoang thú không biết điều muốn chiếm đoạt, toàn bộ đều bị nó giết cả rồi.

Nhưng lần này, không ngờ khi thời điểm U Hải Quả thành thục, nó lại bị đám nhân loại này vây hãm, để cho Dương Khai cướp đoạt U Hải Quả trước mắt.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc làm sao mà chịu đựng cam chịu được.

Bỗng nó há cái miệng đầy răng nhọn ra, sáu con mắt màu xanh lè lộ hung quang, mấy cái hoa văn kỳ lạ trên lưng sáng lên một màu xanh quỷ dị, khí thế của nó càng lúc càng bạo tăng.

– Không ổn, mau dùng Bạo Huyết Đan, tăng cường lực vây hãm.

Triệu Cơ mắt thấy không ổn, lập tức quát lớn chỉ đạo.

Mà không cần Triệu Cơ nói, những người khác đối diện trực tiếp với Lục Nhãn Tử Văn Hạc đã nhận ra từ sớm rồi.

Bọn họ lập tức lấy ra một viên đan dược màu đỏ, bên trong ẩn chứa một lực lượng cuồng bạo, chính là Bạo Huyết Đan.

Lấy Bạo Huyết Đan bỏ vào miệng, khí thế trên người lập tức bạo tăng một tầng.

Cùng lúc đó, Lục Nhãn Tử Văn Hạc từ miệng bắn ra một tia sáng màu xanh lục uy lực khủng bố, chạm thẳng vào trận pháp.

Đám đệ tử Thiên Kiếm Tông biến sắc, tập trung tinh thần để duy trì Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận.

Nhưng không ngờ, ngay cả khi đã phục dụng Bạo Huyết Đan, bọn họ vẫn không thể chống cự lại nổi tia sáng màu xanh lục này.

Tia sáng màu xanh lục hướng thẳng vị trí di chuyển của Dương Khai.

Dương Khai cả kinh, bởi vì hắn đang gia tốc toàn lực nên không thể tránh né được.

Tuy nhiên, trước khi đến Vĩnh Dạ Thâm Uyên, Dương Khai đã được gia tộc ban xuống cho không ít pháp bảo phòng hộ.

Trước lực lượng một chưởng khủng bố này, Dương Khai không chút tiếc nuối, ném ra cái khiến pháp bảo phòng hộ, đồng thời dán lên cơ thể loại Phù Lục gia tăng tốc độ và Phù Lục hộ thể.

Tia sáng màu xanh chạm vào cái khiêng pháp bảo kia, một tiếng ầm vang rung chuyển Thanh Nhai Trạch, đất đá rơi vãi khắp nơi.

Mà Dương Khai bản thân chịu áp lực, cơ thể hắn rơi xuống mặt nước bùn. Cũng may là có Phù Lục hộ thân và cái khiên pháp bảo kia che chắn, nếu không Dương Khai chẳng đơn giản chỉ hơi chật vật như thế này rồi.

– Nghiệt súc này thực lực quá cường hãn.

Dương Khai tức giận, nhìn Lục Nhãn Tử Văn Hạc mắng một câu.

Lúc này Lục Nhãn Tử Văn Hạc vẫn còn bị vây khốn trong trận pháp. Có điều, sau đòn công kích toàn lực vừa nãy, Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận đã xuất hiện dấu hiệu không ổn, bất kỳ lúc nào cũng sụp đổ.

– Dương sư huynh, huynh mau tranh thủ hái xuống U Hải Quả, trận pháp này khó lòng duy trì thêm được nữa.

Tô Đài là một trong năm tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, sắc mặt nàng trắng bệch, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi, đầu tóc có chút rối loạn, tuy nhiên vẫn giữ được vẻ mị hoặc kinh người.

Tô Đài hơi thở gấp gáp, vừa cố gắng kéo dài thời gian, vừa nhìn Dương Khai la thất thanh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN