Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn


Chương 17: Chương 17


Dương Minh đầy mặt khiếp sợ.
Thẩm Nghiệp mỉm cười nói: “Ông nếu không tin, chính mình đi tra đi.”
Cậu ném xuống một quả bom, liền cười tủm tỉm mà đi trở về bên người Diệp Trạch, ném Dương Minh ở tại chỗ hoài nghi nhân sinh.
Kỳ thật Dương Minh không sai biệt lắm đã tin, bình thường vì khía cạnh bảo hiểm, gã cùng Đái Chí Ngân chỉ ngầm lui tới, mặt ngoài bọn họ cũng không tới quăng tám sào.

Thẩm Nghiệp nếu có thể đem ra quan hệ gã cùng Đái Chí Ngân, liền chứng minh Thẩm Nghiệp không phải ba hoa chích choè, huống chi cả Giải Trí Chuối Tây cùng Phú Dụ Thật Nghiệp đều tán thành bản lĩnh đoán mệnh của Thẩm Nghiệp.
Nhớ laik diện mạo Dương Kế Tổ, giống như cũng càng giống Đái Chí Ngân.

Dương Minh diện mạo tú khí, bằng không cũng không có khả năng lừa mẹ Thẩm Nghiệp, nhưng Đái Chí Ngân lớn lên tục tằng, Dương Kế Tổ cũng cao cao tráng tráng……Từ trước còn có người nói qua, Dương Kế Tổ không giống gã……Dương Minh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng Lưu Nguyệt Quyên phản bội gã.
Nghĩ đến Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân khả năng ám độ trần thương hơn hai mươi năm, gã coi trọng nhất cũng là con trai Đái Chí Ngân, gã liền căm giận ngút trời, hung hăng mắng: “Một đôi tiện nhân!”
Thẩm Nghiệp thưởng thức bộ dáng Dương Minh tức muốn hộc máu, ngẩng đầu đối Diệp Trạch nói: “Chúng ta đi vào thôi.”
Lúc này mới vừa bắt đầu nha, về sau có rất nhiều ngàyDương Minh sẽ phát hỏa đó.
Ở ác gặp ác, cậu liền chờ xem diễn.
Diệp Trạch quay đầu liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Quản gia hiểu ý, quay đầu phân phó bảo tiêu: “Đem người ném trên xe, lái xe đi.”

Dương Minh da tróc thịt bong đương nhiên không lái xe được, toàn bộ thủ hạ gã cũng bị bảo tiêu Diệp gia đánh ngã, quản gia phái người lái ra ra khỏi cửa lớn biệt thự, sau đó đem xe Dương Minh ném ở ven đường rồi mới trở lại.
Thẩm Nghiệp nghe xe đã rời đi, cùng Diệp Trạch nói: “Tôi không nghĩ nhanh như vậy bóp chết một nhà bọn họ, trước để cho bọn họ chó cắn chó đi.”
Diệp Trạch: “Ừm, cậu muốn như thế nào liền làm thế.”
“Chờ xem, lập tức liền có trò hay ó.” Thẩm Nghiệp mặt mày đều bay lên, ngược Dương Minh một phen, cậu tâm tình đặc biệt tốt.
Diệp Trạch ánh mắt dừng ở trên mặt Thẩm Nghiệp, thiếu niên thần thái phi dương tốt làm tâm hắn cũng nhẹ nhàng them.
Hắn khóe môi câu lấy cười, xoa xoa đầu Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp lại không chú ý tới tay hắn, cậu đang tự hỏi một vấn đề nghiêm trọng: “Xem ra nên bố trí một trận pháp, về sau không để cho người chạy vào quấy rầy bà ngoại.”
Cậu nói làm liền làm, lập tức hành động.

Có bút gỗ đào phỉ thúy, mặc kệ là vẽ bùa hay bày trận, đều nhanh hơn nhiều.

Cậu ở quanh sân bày ra một trận ảo giác, cuối cùng dùng bút phỉ thúy bút ở mắt trận viết chấm 3 điểm.

Lúc sau toàn bộ trên không biệt thự liền xuất hiện một loại lồng hấp, chỉ là người thường không nhìn thấy.
Diệp Trạch vẫn luôn ở bên cạnh.
Thẩm Nghiệp vỗ vỗ tay: “Được rồi.”
Diệp Trạch ừm một tiếng, quản gia bê chậu nước đứng ở bên cạnh, hắn tự mình vắt khăn lông, cho Thẩm Nghiệp lau tay.
Thẩm Nghiệp không cự tuyệt, còn trộm sờ soạng ngón tay anh thon dài một phen.
Diệp Trạch: “……”
Tiểu · sắc quỷ.
Diệp Trạch mới vừa cho Thẩm Nghiệp lau tay xong, Từ Tư Tư liền đã trở lại.
Cô vừa xuống xe liền nhìn hai người đứng mặt đối mặt, đều cúi đầu, một người còn lôi kéo tay người kia……
Tình huống gì đây a?
“Hai người cũng quá dính đi?” Từ Tư Tư đứng ở cửa viện miệng phun tào, “Thẩm Nghiệp, nhớ kỹ, hai người còn chưa có kết hôn.”
Thẩm Nghiệp cào cào mặt, lui ra phía sau một bước cùng Diệp Trạch bảo trì khoảng cách, quay đầu hừ nói: “Chúng ta là vị hôn phu, cảm ơn!”
Diệp Trạch ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người cậu.

Đứa nhóc này đại khái còn chưa thông suốt đi, bằng không bị trêu chọc, nhiều ít cũng sẽ mặt đỏ một chút……Diệp Trạch nhẹ nhàng nhấp khóe môi, âm thầm nói cho chính mình, có một số việc, không thể gấp.

Từ Tư Tư một bên phun tào Thẩm Nghiệp, một bên hướng trong viện đi, lại phát hiện như thế nào cũng không tiến vào được.
Thẩm Nghiệp cười hì hì nói: “Hừ, ai kêu chị cười nhạo em, em liền không cho chị vào!”
Cậu nếu có thể bố trí trận pháp, đương nhiên cũng có thể khống chế trận pháp.
Từ Tư Tư: “……”
Chờ khi cô được cho vào, mới biết được Thẩm Nghiệp bày cái trận ảo giác cho biệt thự, nghe thần bí lại sanh chảnh, cô tức khắc bái phục không thôi, cũnh không nghĩ tiếp tục phun tào cậu.
Lúc ăn cơm, Thẩm Nghiệp đem đồ ăn mang lên bàn, Từ Tư Tư sợ ngây người: “Cậu……Không phải nói cậu sẽ không nấu ăn sao?”
Thẩm Nghiệp: “ Chị gửi app nấu ăn a, rất đơn giản nha.”
Từ Tư Tư lúc này hoàn toàn bái phục.

Khả năng có chút người trời sinh sẽ nấu ăn đi, giống cô cũng không được, xào thức ăn chay đơn giản cũng có thể cháy nồi.

Cô nếm một ngụm đầu sư tử, khen không dứt miệng: “Ăn ngon!”
“Xem ra em rất có thiên phú nấu ăn nha.” Thẩm Nghiệp cười đến đôi mắt đều cong lên, gắp cho Diệp Trạch một miếng thịt gà, “Mau nếm thử.”
Diệp Trạch ánh mắt thâm u, lẳng lặng mà nhìn câij.
“Đùa anh.” Thẩm Nghiệp bị nhìn đến không được tự nhiên, ngượng ngùng mà đem thịt gà đặt trong chén chính mình, lại gắp khối thịt kho tàu cho hắn, lấy lòng nói, “Thử xem.”
Diệp Trạch ăn cũng quá ưu nhã, chậm rì rì mà nuốt, mới đánh giá: “Ừ, xác thật rất ngon.”
Thẩm Nghiệp khoe khoang: “Nói không chừng ngày nào đó tôi còn có thể làm đầu bếp á!”
Từ Tư Tư cổ động: “Kia ngài chính là đại sư kiêm đầu bếp.”
Diệp Trạch lại nhìn cậu hỏi: “Đầu bếp nữ nấu không thể ăn sao?”
Thẩm Nghiệp hồi tưởng tay nghề nữ đầu bếp mấy ngày nay: “Ăn ngon nha.”

Diệp Trạch: “Kia về sau vẫn là đầu bếp kia nấu ăn đi.”
Thẩm Nghiệp hửm một chút nhìn thẳng hắn: “Anh không phải nói tôi làm đồ ăn rất ngon sao, anh gạt tôi?!”
“Ngon, không lừa cậu.” Diệp Trạch nghiêm túc mà nhìn cậu, “Nhưng mà nấu ăn rất mệt, tôi không hy vọng cậu mệt.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Đột nhiên nói lời ngon tiếng ngọt không kịp dự phòng!
“Anh không phải bảo tôi lấy lòng anh sao? Tôi nấu ăn chính là lấy lòng anh nha! Anh như thế nào có thể cướp quyền lợi tôi lấy lòng anh!” Thẩm Nghiệp vỗ vỗ mặt nóng bừng bừng nghĩ thầm không có biện pháp, nghèo bức chỉ xứng nấu ăn lấy lòng nha!
Trông thấy mặt cậu ửng đỏ, Diệp Trạch khóe môi hướng lên trên: “Ừm, tùy cậu.”
Thanh âm hắn quá ôn nhu, mang theo điểm dung túng, Thẩm Nghiệp mặt càng đỏ hơn.
Từ Tư Tư cùng bà ngoại Thẩm toàn bộ hành trình nghe đối thoại của bọn họ, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
Cơm ăn đến một nửa, Từ Tư Tư đột nhiên nói: “Đúng rồi, trường học bên kia gọi điện thoại cho chị, hỏi cậu khi nào trở về đi học.”
“Đi học?!” Thẩm Nghiệp hoảng sợ mà chiếc đũa rơi xuống, “Em còn phải đi học?”
Cậu nghĩ tới, lúc trước nguyên chủ thi đậu đại học trọng điểm, nhưng Lưu Nguyệt Quyên lừa nguyên chủ nói bà ngoại Thẩm ở nước ngoài an dưỡng thân thể, nếu cậu có thể chuyển tới Học viện điện ảnh đóng phim, bà ngoại có thể nhìn thấy cậu trong TV.
Khi đó nguyên chủ rất thương bà ngoại Thẩm, cư nhiên ngây ngốc mà tin, vì thế đáp ứng chuyển tới Học viện điện ảnh.
Từ Tư Tư liếc nhìn cậu một cái: “Trước đó tiến đoàn phim, chị cho cậu nghỉ hai tháng, cậu hiện tại nếu lui vòng, trường học bên kia liền hỏi cậu khi nào trở về.”
Thẩm Nghiệp kêu rên, cậu trước nay không nghĩ tới muốn đi học a! Tức khắc cảm giác bàn gà ớt trước mặt đều không thơm..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN