Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 15: Kế Hoạch Truyền Thông Của Chú Họ
Sau khi về đến nhà, Dư Hàng đang rối rắm có nên gọi điện thoại cho em trai mắt cao hơn trời kia hay không, kết quả trước giờ cơm tối, vị em trai kia chủ động tới cửa.
Tuy rằng người tới là khách, nhưng vị em trai kia dù sao cũng có chuyện nhờ người khác, cho nên lễ tiết tới cửa làm rất đủ.
Người nọ mang theo một con vịt già tươi sống, một con cá vàng lớn, cộng với hai con rạch lớn, có thể nói là rất có thái độ.
Người nọ năm giờ đến, sau đó trực tiếp chiếm phòng bếp, đem Dư Phiêu Phiêu vốn đang nấu cơm trong phòng bếp đuổi ra ngoài.
Dư Phiêu Phiêu còn vui vẻ thanh nhàn.
Mãi cho đến hôm nay, sau khi nhìn thấy người chú này, trong đầu Dư Phiêu Phiêu, ấn tượng lẻ tẻ về người này mới được đào ra.
Cô nhớ lại, kiếp trước 14 tuổi, người chú này cũng đã nhiều lần đến tận nhà nói chuyện đầu tư.
Cô vẫn còn nhỏ và không hiểu những điều này.
Trên bàn cơm, người chú kia nói về kế hoạch sự nghiệp của mình, một mặt mày hớn hở, nước miếng văng khắp nơi, cô nhìn thấy trên mặt người trẻ tuổi nóng lòng muốn thử sự nghiệp.
Nhưng kiếp trước, cô cũng thấy ba nuôi không tin tưởng và ghét bỏ kế hoạch sự nghiệp siêu cấp của anh.
Do đó, mục đích hợp tác không đạt được.
Dư Phiêu Phiêu sau khi gặp lại người chú kia, chính là mấy năm sau trên Weibo, người này đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ nổi tiếng nào đó, cổ phần công ty tăng vọt.
Vì vậy, sau đó đã thành công.
Và là một doanh nhân khá thành công.
Tên của anh ta, cô ấy vẫn biết từ Weibo.
Anh gọi là Dư Sinh.
Trong phòng bếp, thoang thoảng có mùi thơm bay ra, khiến người ta rất thích.
Trong phòng khách, Dư Phiêu Phiêu và Dư Hàng đang ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Kỳ thật tâm tư cũng không ở trên TV, chỉ là vì để cho âm thanh TV che đậy tiếng thở dài thỉnh thoảng của Dư Hàng.
Dư Phiêu Phiêu có thể nhìn ra, Dư Hàng giờ phút này rất rối rắm.
Nói một cách chính xác, có ít phân tử rối và nhiều phân tử đau đớn hơn.
Cô suy đoán, trong lòng ông khẳng định muốn cự tuyệt, chỉ là nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra một lý do tốt.
“Anh, cuối cùng hấp bí ngô đỏ là được rồi!” Dư Sinh từ trong phòng bếp đi ra, vừa cởi tạp dề, vừa cười nói.
Hắn là em họ xa của Dư Hàng, không chỉ chênh lệch tuổi tác, hơn nữa nhà cũng không ở cùng thành phố, thuộc về họ hàng một năm cũng không gặp mấy lần.
Dư Hàng đối với hắn thật sự không có bao nhiêu tình cảm.
Tương tự, Dư Sinh khẳng định cũng không có tình cảm gì với anh họ này của hắn.
Nhưng tầng quan hệ lợi ích này, luôn có thể làm cho người không đủ thân thiết cũng có thể hôn lên.
Giống như giờ phút này, Dư Sinh đối với Dư Hàng liền thân thiết giống như anh em ruột.
“Anh, em thấy máy hút khỏi nhà anh hình như không tốt lắm, phỏng chừng là bẩn, bên trong có một lớp lưới lọc lấy xuống rửa sạch sẽ, đợi lát nữa cơm nước xong em sẽ tháo xuống làm cho em.” Dư Sinh vừa nói vừa đi vào phòng khách, cười cười ngồi xuống sofa đơn bên cạnh Dư Phiêu.
“Không cần không cần a, ngày mai tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ sửa toàn bộ.
Cậu đến nhà là khách, còn để cậu nấu ăn, còn bảo cậu rửa, vậy thật không thích hợp.” Dư Hàng nhíu mày nói.
“Không có gì không thích hợp, dù sao mấy ngày nay em đều ở đây, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm.” Dư Sinh cười cười, ánh mắt lại dời đến trên người Dư Phiêu Phiêu, đưa tay sờ sờ đầu Dư Phiêu Phiêu, “Cháu gái thật đáng yêu a.”
Dư Phiêu Phiêu: “…”
Lấy lòng người ta cũng không cần phải yêu ai yêu cả đường đi a?
“E hèm!” Dư Hàng vẻ mặt nghiêm túc, mi tâm nhíu chặt hơn, “Dù sao cũng là con gái, không nên động tay động chân.”
Dư Sinh: “…” Nghĩ anh ta là gì?
Dư Phiêu Phiêu: “…”
Đã biết sẽ bị hiểu lầm.
Xét cho cùng, Dư Sinh còn trẻ, và vừa học xong đại học.
Nghiệp, nhân mô cẩu dạng…
Không, ôn nhu nhẹ nhàng.
Hắn quả thật có một gương mặt nam tính không tồi, hơn nữa quần áo ở thời đại này mà nói cũng coi như không tệ.
Hôm nay mặc một thân trần sam sọc xanh, bên trong là áo trắng đơn giản, dáng người gầy, ngũ quan nhẹ nhàng khoan khoái, cộng thêm làn da trắng nõn, giá trị nhan sắc không tồi.
“Chú họ tốt.” Dư Phiêu Phiêu chủ động nói chuyện, giảm bớt lúng túng.
“Cháu gái ngoan!” Dư Sinh lúng túng đáp.
“Ai…” Dư Hàng không tiếng động thở dài.
Ba người đều có tâm tư, cũng có tâm sự, lúc này trong phòng khách, bầu không khí rất quỷ dị.
Cơm tối, ba người ngồi vây quanh bàn cơm, đầy bàn hảo tửu thức ăn ngon, thơm nức xông vào mũi, đặc biệt khiến người ta thèm ăn.
Cá vàng hấp, táo đỏ hầm vịt già, bí ngô hấp, và một vài món ăn kèm, cộng thêm một bình rượu Ngũ Lương Dịch, màu sắc hương vị đều đầy đủ, quả thực là một bữa tiệc vô cùng thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Dư Sinh rót cho Dư Hàng một chén Ngũ Lương Dịch nhỏ, lễ ý tràn đầy.
Dư Hàng một người say rượu vì Dư Phiêu Phiêu đã một thời gian dài không chạm vào rượu, khó có được nhìn thấy rượu, ánh mắt sáng lên.
Bên cạnh, Dư Phiêu Phiêu lại đang dặn dò, “Ba, chỉ có thể uống một chén.”
Dư Hàng trong lòng thở dài, “A.”
Dư Sinh quan sát thấy cảnh này, cũng cười nói: “Cháu gái thật sự là tri kỷ áo bông nhỏ, anh thật sự là có phúc a.”
Dư Hàng khách khí cười nói: “Đúng vậy, phúc của tôi.”
Rượu qua ba tuần*, trên mặt Dư Sinh hơi hồng, cũng thừa dịp bầu không khí dần dần hòa hợp nói về kế hoạch sự nghiệp của hắn.
*Uống qua ba vòng
Ôn Châu thuộc về thành phố hạng ba, phát triển xã hội thuộc về thành phố tương đối lạc hậu, hơn nữa Dư Hàng ở lại là một trong những trấn nhỏ trong thành phố Ôn Châu, tầm mắt không rộng cũng là bình thường.
Dư Sinh gia đình ở thành phố S, thành phố S thuộc về thành phố hạng nhất, phát triển nhanh hơn nhiều so với nơi này.
Hắn vừa tốt nghiệp đại học, không cam lòng làm việc cho người khác, từ chối cha mẹ sắp xếp cho hắn công việc, muốn phát triển sự nghiệp của mình.
Cũng bởi vì hắn cự tuyệt công việc của cha mẹ, bị cha mẹ hạ lệnh phong sát, bạn bè thân thích của thành phố S cũng không dám giúp đỡ hắn, cho nên không có cách nào từ bên kia nhận được ủng hộ, cũng chỉ có thể từ nơi khác xuống tay.
Nhiều lần để ý, mới tìm được Dư Hàng vị họ hàng xa xôi này, hơn nữa còn có chút tích góp.
Lần này lấy danh nghĩa thăm các cụ trở lại Ôn Châu, trên thực tế là vì bí mật tìm Dư Hàng kéo đầu tư.
Hắn ta rất trung thực.
Mấy chén rượu xuống bụng liền nói kể lại toàn bộ.
Dư Phiêu Phiêu và Dư Hàng đều biết.
Điều này cho Dư Hàng một lý do rất tốt, có thể cự tuyệt hắn.
Dư Hàng trong lòng đắc chí.
“Trong giới giải trí bây giờ, công ty truyền thông là duy nhất.
Anh à, anh phải tin em, trong trường hợp thị trường chưa hoàn toàn bão hòa, chúng ta có khả năng và sức mạnh để xông vào thị trường.
Hơn nữa, miễn là anh sẵn sàng đầu tư vào, em hứa sẽ trả lại trong một năm.
Sau này anh là cổ đông lớn nhất, tiếp theo là lão nhị của em.
Anh chỉ cần bỏ tiền ra, còn mọi chuyện cứ để em lo!” Dư Sinh vỗ ngực nói, “Hơn nữa đầu tư giai đoạn trước cũng không cần nhiều, 200 vạn là đủ rồi.”
Dư Hàng thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh vịt! 200 vạn, điên à?
Con sói trắng tay trống rỗng, muốn ông là người nhà!
Dư Hàng điên cuồng lắc đầu, “Không có không có, không có tiền không có tiền.”
Dư Sinh thuận thế nói: “Anh ơi, vậy anh có bao nhiêu tiền trong tay? 150 vạn có không?”
Dư Hàng lắc đầu xua tay, “Đừng đừng, em trai, cậu vẫn nên về nhà tìm ba mẹ cậu đi.
Tôi là biên tập viên của một tạp chí, cậu nói tôi lấy đâu ra mấy trăm vạn?”
Dư Sinh uống rượu, quản lý cảm xúc không tốt lắm, lúc này lại nở nụ cười, “Anh, em đã sớm nghe cậu nói.
Anh có cửa hàng và mở một vài cửa hàng.
Buôn bán rất lời!”
Dư Hàng: “!!!”
Sớm đã nói với hai vị trưởng lão, khiêm tốn làm người!
Sợ có 200 vạn gửi ngân hàng, dường như người khác không biết!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!