Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu - Chương 3: Cô Có Thể Xử Lý Cặn Bã Xã Hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu


Chương 3: Cô Có Thể Xử Lý Cặn Bã Xã Hội


Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhìn thấy trong gương vẫn là mình, Dư Phiêu Phiêu dần dần chấp nhận hiện tại.

Đêm qua, cô có mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô thấy mình tiếp tục sống cuộc sống trước đây.

Cô mơ thấy tin tức về cái chết của mình do đốt than củi đã lan truyền trên Internet.

Hot search được tìm kiếm đầu tiên trên Weibo là #Dư Phiêu Phiêu tự sát#, thứ hai là #Bạch Sanh Nhi mất mạng#
Thi thể của cô đã được chuyển đến đồn cảnh sát và vụ việc đang được điều tra.

Dù đã tự sát nhưng Bạch Sanh Nhi cũng đã bị hủy hoại, không những bị hủy hợp đồng mà còn phải đối mặt với khoản tiền bồi thường thiệt hại cao ngất trời.

Pháp luật cũng sẽ xử phạt Bạch Sanh Nhi.

Phương Chu Diêu được tuyên bố vô tội.

Anh lặng lẽ đứng bên thi thể cô, rơi nước mắt.

Giấc mơ, chỉ tới đây.

Dư Phiêu Phiêu không biết hình ảnh trong mơ là thật hay giả.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bởi vì sự trả thù của cô đã thành công và nhận được kết quả như mình mong muốn.

Mà cô, chẳng qua chỉ mất một cái mạng.

Thực sự mà nói…!
Giá của một cái mạng, đối với cô không là gì.

Bởi vì theo cô, cuộc đời này của mình…!chẳng qua chỉ là cái cây chết khô ghẻ lở, chết đi cho nhẹ lòng.

Dư Phiêu Phiêu đứng bên cửa sổ, cầm một cốc nước đun sôi, nhìn đường phố năm 2006.

Nhớ lại giấc mơ tối qua, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười khinh bỉ, trong mắt ngoại trừ lạnh lùng, còn có vẻ mệt mỏi.

Chỉ khi nhớ lại cảnh Phương Chu Diêu trong mơ, biểu cảm trong mắt cô mới hiện lên vẻ dịu dàng, có chút đau đớn như bị kim đâm vào tim.

Cô đang nghĩ, nếu những gì trong mơ là thật.

Vậy hẳn đây là lần đầu tiên cô thấy Phương Chu Diêu khóc a?
“Không xong rồi, không xong rồi…” Phòng bên cạnh, Dư Hàng vội vàng mặc quần áo, chùm tóc ngắn dựng cao trên đầu, “Phiêu Phiêu, ba đi làm..

Vốn là ngày hôm qua nói mua đồ ăn sáng cho con, đều tại ba dậy muộn…”
Dư Hàng móc vì tiền từ trong túi, lấy ra 50 tệ, vội vàng chạy tới nhét vào trong tay Dư Phiêu Phiêu: “Tự con ra ngoài ăn nhé, ăn ngon chút!”
Dư Hàng nói xong xoay người chạy ra cửa, đi được một nửa quay đầu lại nói, “Cái kia…ăn xong phải về nhà!”
Dứt lời, Dư Hàng lại xoay người, chạy ra cửa, lại quay lại, không chút lo lắng nói: “Ở nhà xem TV chờ ba! Nhân tiện, sắp xếp cặp sách, ngày mốt là khai giảng rồi.”
Dư Hàng nói xong, sững sờ vài giây nghĩ lại….!
“Không có chuyện gì, ba ba đi đi!”
Phảng phất, ngơ ngác, là tính cách của ông.

Dư Phiêu Phiêu biết.

“Chờ đã, ba.”
Dư Phiêu Phiêu gọi ông “Trên bàn có bữa sáng, ba đem đi đi.”
“Bữa sáng?”
Dư Hàng trợn to mắt, quả nhiên ông thấy hai cái túi ni lông trên bàn trong phòng ăn.

“Ngại quá! Lại để cho con tự mình làm…”
Dư Hàng nghĩ ngợi chạy tới lấy đồ ăn sáng, nói với Dư Phiêu Phiêu: “Ba đi đây! Tối nay về ba nhất định sẽ nấu cơm cho con!”
Nhìn thấy ông ấy vội vàng chạy đi, Dư Phiêu Phiêu thở dài.

Cô biết rằng ba nuôi của cô là một người đàn ông khô khan, không hề tự biết chăm sóc bản thân mình.

Ở kiếp trước, sau khi ba nuôi ly hôn, là cô chăm sóc cho ông một năm trời.

Cô nấu ăn, giặt giũ, quét nhà, thường xuyên mua đồ dùng sinh hoạt, ba nuôi chi trả tiền.

Dù ông thường thề thốt rằng nhất định phải chăm sóc cho cô, không thể để cô cứ lo ông.

Nhưng mỗi lần không quên cũng chính là quá muộn, hoặc việc nhà làm quá tệ.

Vì vậy, một năm sau, khi Dư Phiêu Phiêu bỏ đi cùng người dì và chú của mình, cuộc sống của ba nuôi trở thành một mớ hỗn độn.

Mười năm sau đó, tự dày vò bản thân đến nỗi gây ra căn bệnh ung thư dạ dày.

Về sau điều trị rất lâu, di căn ung thư, mất rất sớm.

Đời trước, ba nuôi của cô qua đời vì bệnh ung thư, là cô cùng ông trải qua khoảng thời gian cuối cùng ấy.

Trước khi mất, ông vô cùng hối hận vì mới nuôi cô được một năm đã khiến cho cô rời đi cùng người dì của mình.

Thực ra, cô cũng rất hối hận vì đã chọn cách chấm dứt việc nhận nuôi và đi theo dì.

Ai ngờ, đó là bước đi vào một vực thẳm khác.

Nói đến đây, cuộc sống của cô năm đó bắt đầu rơi xuống vực sâu.

Một năm sau, người dì lấy chồng ngoại tỉnh biết tin bà nội qua đời, về quê tranh giành ngôi nhà cũ.

Vì điều kiện thừa kế căn nhà là phải nuôi Dư Phiêu Phiêu nên người dì và bố nuôi đã tranh giành quyền nuôi cô.

Người dì đanh đá tới đây nháo một trận, ồn ào khiến ba nuôi cô bị mất việc, mất đi cơ hội tái hôn, cùng vợ cũ cãi nhau rất dữ dội.

Trong tình cảnh như vậy, Dư Phiêu Phiêu đã chọn cách chấm dứt mối quan hệ nhận nuôi với ba và rời đi cùng người dì của mình.

Cô nghĩ rằng sau khi cô rời đi, ba nuôi của cô có thể tái hôn với vợ cũ và Phương Chu Diêu có thể có một gia đình hoàn chỉnh
Không ngờ, sau khi cô bỏ đi, ba nuôi không chịu tái hôn, vợ cũ đi lấy người khác, Phương Chu Diêu bị coi là con riêng, còn cô…!cũng bị dì và gia đình của bà ta hành hạ.

Vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh cao trung, cô liền bỏ nhà ra đi, vô tình chen chân được vào studio…!
Lựa chọn này là sự hối hận của đời trước và là điểm khởi đầu cho mọi đau khổ của cô.

Tuy nhiên, bây giờ cô đã được sinh ra một lần nữa.

Một lần nữa trở về, Dư Phiêu Phiêu tuyệt đối không để mình mắc phải những sai lầm này
Cô đi ra phòng khách, đặt ly nước xuống, lẳng lặng cầm điện thoại bàn trên bàn bấm số của dì.

Cô nhớ rất rõ số của dì mình.

Ở đời trước, sau khi cô đóng vài bộ phim truyền hình, người dì không bao giờ quan tâm đến cô bắt đầu gọi điện thoại cho cô và mở miệng đòi tiền hết lần này đến lần khác, nếu không sẽ hủy hoại danh tiếng của cô.

Kỳ thực đời trước trước cô sống quá nhường nhịn, mới để cho những kẻ đó không ngừng ức hiếp cô.

Nhưng đời này, cô không nhường nhịn nữa, mà còn muốn đánh đòn phủ đầu cơ.

Điện thoại đã thông qua…!
“Alo? Ai vậy?” Đó là giọng của dì.

Biến thành tro Dư Phiêu Phiêu cũng sẽ nhận ra.

Nắm chặt lòng bàn tay, kìm nén cảm xúc, cô nói, “Dì ơi, cháu là Phiêu Phiêu.

Bà nội đã qua đời rồi ạ.”
“Cái gì?”
Đầu giây bên kia im lặng một lúc sau đó trực tiếp cúp máy
“Tút..tút..tút…”
Nghe thấy âm thanh bên kia, khoé miệng Dư Phiêu Phiêu hiện lên một tia châm chọc.

Bà ta cúp máy trước vì không muốn chịu trách nhiệm.

Sau khi bình tĩnh lại, bà ta phải tỏ thái độ có trách nhiệm khi nghĩ đến ngôi nhà.

Tuy nhiên, Dư Phiêu Phiêu sẽ không cho bà có cơ hội này.

Dư Phiêu Phiêu gọi lại cuộc gọi.

Đã bị tắt
Gọi lại.

Đã bị tắt.

Quay số lại lần nữa…!
Bên kia, giọng dì thở hổn hển trả lời điện thoại, vừa vặn trong tay Dư Phiêu Phiêu có chiếc MP3 ba nuôi cho cô.

Thuận thế mở chức năng ghi âm.

“Gọi cái gì! Chết thì có liên quan gì đến tôi? Bà ta không nuôi tôi, không cho tôi tiền, có chết cũng không có quan hệ với tôi!” Giọng người dì rất tức giận
Khóe môi Dư Phiêu Phiêu càng thêm mỉa mai, nhưng giọng điệu lại giả vờ yếu ớt, “Dì à, hiện tại cháu không có người nhà.

Theo pháp luật, dì phải nuôi dưỡng cháu.”
“MD*! Mày cũng đi chết đi! Tút..tút..”
(MD: là một câu chửi TQ, tương đương với đmm bên mình.)
Điện thoại đã bị tắt.

Dường như người dì vẫn chưa bình tĩnh.

Dư Phiêu Phiêu tiếp tục gọi.

Đã bị tắt.

Gọi lại.

Đã bị tắt.

Quay số lại một lần nữa, cuộc gọi được tiến hành..

Đợi mười phút sau, Dư Phiêu Phiêu lại gọi điện thoại, lần này bà ta trả lời điện thoại, ngữ khí cũng chậm lại rất nhiều…!
“Như thế nào! Bây giờ là như thế nào? Chỉ có tao mới có thể nuôi dưỡng mày sao?”
Đầu dây bên kia, người dì đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn “Mày bây giờ như thế nào? Sống một mình ở nhà bà nội?”
Dư Phiêu Phiêu đoán rằng ai đó đã nói ý định và giúp bà ta bình tĩnh lại một chút.

Bất quá kế tiếp, Dư Phiêu Phiêu sẽ khiến bà tức điên hơn…!
“Dì ơi, hiện tại cháu ở nhà trưởng thôn.

Nhà bà ngoại đã bị thế chấp, ba cháu lúc đó làm ăn, cần tiền.

Thế chấp 40 vạn.

Bây giờ còn nợ ngân hàng.

Người cũng đã chết, nhà máy đóng cửa, tiền không còn.”
Dư Phiêu Phiêu giả bộ đáng thương hỏi: “Dì có tiền, có thể chuộc lại nhà không? Chỉ cần có thể chuộc lại, căn nhà này sẽ là của dì, được không?”
Bên kia điện thoại trong nháy mắt nổ tung, “Mày liệt sao? Muốn tao trợ trả nợ, còn muốn tao nuôi mày?TM* Cút cho tao!”
(TM: tương đương với câu con mẹ nó(mày) bên mình.)
“Tút..tút..tút…”
Điện thoại lại lần nữa bị tắt
Đoán chừng sau đó, dì cũng sẽ không gọi nữa.

“Ha……”
Dư Phiêu Phiêu cười mỉa mai.

Hóa ra người lớn có thể xử lý mọi việc sạch sẽ như vậy.

Năm đó, cô không biết phải đối phó với người dì càn quấy mình như thế nào
Xã hội càng tàn khốc thì con người càng có thể trưởng thành.

Đời trước, cô sống lay lắt trong sự tàn khốc.

Giờ đây, những gì cô có là kinh nghiệm, đối phó với đủ thứ cặn bã của xã hội.

“Linh..linh..linh..,”
Điện thoại lại reo.

Dư Phiêu Phiêu khẽ nhướng mày, không ngờ dì mình sẽ bình tĩnh gọi lại…!
Cô không hề sợ hãi
Sau khi ổn định cảm xúc, cô trả lời điện thoại, giả bộ đáng thương, “Dì…”
“Ai?”
Kết quả là, có một giọng nam ở đầu dây bên kia.

Giọng nói này quá quen thuộc, trong lòng cô khẽ run lên, ngón tay xiết chặt điện thoại đến trắng bệch.

“Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi? Nữ?”
Đó là….!giọng nói của Phương Chu Diêu.
…!
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính từ trước đến nay đều là đại boss, sau này nam chính sẽ là boss lớn, nam chính rất đáng yêu! Ngoài ra, nữ chính mỗi đêm đều mơ thấy nam chính kiếp trước.

Vy Vy:
Chương sau nam chính được lên sàn rồi >.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN