Dài Lâu
Quyển 2 - Chương 44
Bạch Cẩn Nhất đã có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, hắn đứng trên sàn đấu quyền Anh mình quen thuộc nhất, bốn phía ngoài dây thừng đều là cánh đồng lúa mạch vàng ươm bao la bát ngát, Bạch Cẩn Nhất nhớ tới hồi còn nhỏ mình đã từng đọc một quyển sách với mẹ, kể về một con cáo và một bông hoa hồng dạo chơi giữa cánh đồng lúa vàng.
Hắn muốn rời khỏi sàn đấu, nhưng lại bị dây thừng ngăn lại, hắn ngước mặt lên ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ trên đỉnh đầu, một ngôi sao lớn nhất, sáng nhất chậm rãi rơi xuống chỗ hắn.
Bạch Cẩn Nhất vô thức vươn tay, ngôi sao kia vừa khéo sà vào lồng ngực hắn, sưởi ấm trái tim hắn.
“…” Bạch Cẩn Nhất bừng tỉnh, tay phải nắm chặt nắm đấm đặt lên ngực trái, hơi thở hắn dồn dập, bên tai vang lên những âm thanh trầm lắng, hắn cảm thấy mình như đang gối đầu lên một làn thu thủy, quanh quẩn bên chóp mũi là hương thơm ngào ngạt của những hạt thóc nghiêng mình dưới ánh mặt trời.
Buổi sáng ở quê yên tĩnh mộc mạc, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng nước chảy róc rách, Bạch Cẩn Nhất ngồi dậy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, Giang Thâm không còn nằm cạnh hắn nữa.
Khăn mặt và bàn chải đều đã chuẩn bị sẵn, cậu Bạch lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên đánh răng rửa mặt ở ngoài trời, dáng dấp của hắn trông khá ngốc, cau mày ngồi xổm ở trước vòi nước, cứ lo nước chảy xuống sẽ bắn đến chỗ dép lê của mình.
Sự khô hanh của cái lạnh tháng Mười đã hóa thành sương mù vây quanh ngọn đồi, Bạch Cẩn Nhất vừa đánh răng xong, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Thâm cầm một cái bình đi vào sân.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhất thời có chút sửng sốt.
“Cậu dậy rồi hả?” Giang Thâm mở miệng trước, cậu hơi thẹn thùng, cúi đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, hai tai đỏ bừng, cơ mà vẫn đánh bạo tiến lên vài bước, ngồi xổm bên cạnh Bạch Cẩn Nhất, “Để tớ giặt khăn cho cậu.”
Bạch Cẩn Nhất đưa khăn cho cậu, Giang Thâm ghé lại bên vòi nước chà chà xát xát vài lần, sau đó đưa cho Bạch Cẩn Nhất lau mặt.
Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Cậu đi đâu về vậy?”
Giang Thâm đưa bình giữ ấm ra: “Dì Hoa Nhi làm sữa đậu nành, gọi tớ qua lấy một ít.”
Bạch Cẩn Nhất nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, hắn nhìn Giang Thâm, trong lòng lại bắt đầu nóng hầm hập.
Bạch Cẩn Nhất hắng giọng, vươn tay cầm lấy đầu ngón tay Giang Thâm, mở miệng nói, “Giang Thâm, tôi…”
“Sao hai đứa dậy sớm vậy?” Đàm Linh Linh vừa cầm lược chải tóc vừa đi ra, giọng nói trong trẻo, “Mang sữa đậu nành về rồi sao?”
“Vâng ạ.” Giang Thâm vội vàng đứng lên.
Bạch Cẩn Nhất chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, không còn xúc cảm mát lạnh nơi đầu ngón tay của Giang Thâm nữa, hắn nắm chặt quyền, có hơi ảo não chau mày lại.
Đàm Linh Linh nhiệt tình hỏi hắn: “Con ngủ ngon không?”
Bạch Cẩn Nhất gật đầu, dùng khăn lạnh đắp lên gương mặt nóng bừng, ậm ờ nói, “Cảm ơn dì…”
Đàm Linh Linh: “Ôi cảm ơn cái gì trời, con chính là con nuôi của dì đấy.” Xong rồi bà gọi hai người đến ăn sáng, “Dì nướng bánh cho hai đứa nè, ăn xong rồi đi nha.”
Hai người dậy rất sớm, hàng xóm chung quanh vẫn còn đang ngủ nướng, ăn no bụng rồi thì cũng chả biết làm gì, Giang Thâm đành phải dẫn Bạch Cẩn Nhất ra ngoài đi dạo tiếp.
Đàm Linh Linh đưa cho cậu vài đồng bạc lẻ và mấy cái kẹo, dặn dò: “Chơi cho vui vẻ nhé, thích chơi gì thì chơi, muốn mua gì thì mua nhen.”
Nói thì nói thế chứ ở quê đâu có gì hay mà mua, quýt và táo đầu mùa vẫn còn thừa rất nhiều trong vườn trái cây, tự mình đi hái là sẽ có đồ ăn, Giang Thâm trèo lên cây, hái được mấy quả quýt chín mọng, Bạch Cẩn Nhất ở phía dưới ngước mặt nhìn cậu.
“Xuống đây đi.” Nhà vô địch đấm bốc thúc giục vài tiếng, hắn cảm thấy mình đến đây chẳng làm được gì cả, cứ như con gái ấy.
Giang Thâm vén áo lên để đựng số quýt ấy, chậm rãi bò xuống: “Cái này ngọt lắm, cậu ăn nhiều chút nhé.”
Bạch Cẩn Nhất vươn tay bế Giang Thâm xuống.
“Ơ! Quýt của tớ.” Giang Thâm bị ôm bất ngờ nên có vài quả quýt đã rơi ra khỏi vạt áo cậu.
Bạch Cẩn Nhất vẫn ôm chặt không cho cậu xuống, “Bỏ đi.”
Giang Thâm hơi xoắn xuýt, chốc sau mới không cam lòng mà từ bỏ, “Được rồi.”
Quýt thì rơi mất rồi nhưng Bạch Cẩn Nhất vẫn không chịu thả cậu xuống, cứ thế bế Giang Thâm ra khỏi vườn, Giang Thâm nằm trong lồng ngực hắn bóc vỏ quýt, tách ra một múi nhét vào miệng Bạch Cẩn Nhất.
“Ngọt không?” Cậu hỏi.
Bạch Cẩn Nhất ngẩng đầu: “Ngọt.”
Giang Thâm cười tít mắt, cậu muốn xuống khỏi người hắn, Bạch Cẩn Nhất bất đắc dĩ buông tay ra, thầm nói, “Cậu không nặng…”
Giang Thâm xấu hổ quá trời, “Tớ đâu phải con gái.”
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu, chân thành nói: “Tôi biết rõ cậu không phải con gái.”
Thật ra trước đó Giang Thâm khó mà xác định được đến cùng Bạch Cẩn Nhất có biết con trai có thể thích con trai hay không, tình cảm của cậu nhiệt tình lại đơn giản, lúc nhận ra mình thích Bạch Cẩn Nhất cậu cũng chỉ mơ màng chứ chưa bao giờ hối hận hay đau khổ hết.
Giang Thâm nghĩ, nếu Bạch Cẩn Nhất không thích mình cũng không sao hết, cậu thích Bạch Cẩn Nhất là được rồi mà.
Tình cảm trào dâng đó của cậu chỉ dồn vào một người duy nhất, Bạch Cẩn Nhất vui vẻ cậu cũng sẽ vui vẻ, Bạch Cẩn Nhất hạnh phúc cậu nhất định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Hai người hái quýt xong thì đi leo núi, ngọn núi phía Nam gọi là núi chẳng thà nói là đồi, từ trên xuống dưới nơi ấy là một vùng trời hoa thơm.
Đồi (thoải và thấp hơn núi)
Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất ngã mình vào biển hoa, tia nắng len qua tán cây cổ thụ lấm chấm trên gương mặt cả hai.
Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói: “Thiên nga nhỏ.”
Giang Thâm nghiêng đầu, lười biếng nhắm hai mắt lại, trả lời, “Hả?”
“Tôi biết cậu là con trai.” Bạch Cẩn Nhất bỗng nói một cách cụt đầu cụt đuôi, “Tôi cũng biết con trai có thể thích con trai.”
Giang Thâm mở to mắt, ngoảnh lại nhìn Bạch Cẩn Nhất đang nằm nghiêng người đối mặt với cậu.
“Tôi không giống cậu, tôi chỉ biết đấm bốc, vừa thô lỗ lại vừa không đẹp.”
Giang Thâm nhẹ giọng phản bác lại: “Ai bảo chứ… Cậu rất đẹp.”
Bạch Cẩn Nhất nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghe tôi nói hết đã.”
Giang Thâm khẽ gật đầu im lặng.
Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm đan mười ngón tay vào nhau qua những cây bán chi liên mọc đầy đất, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
Bán chi liên
“Trong mắt tôi, cậu tựa như ánh sao trời rực rỡ.” Bạch Cẩn Nhất hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp, “Sau đó cậu rơi từ trên bầu trời xuống, sà vào trong lòng tôi.” Hắn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của Giang Thâm, “Tôi muốn giấu cậu vào sâu trong trái tim mình, nhưng không biết cậu có bằng lòng hay không.”
Giang Thâm trợn tròn mắt, cậu có chút phản ứng không kịp, mãi cho tới khi Bạch Cẩn Nhất nhích sát lại gần cậu.
Đối phương chống một tay lên, cúi đầu xuống, tầm nhìn chỉ còn gói gọn ở khuôn mặt hắn, ánh mặt trời bị che khuất, bóng cây loang lổ mất hút, Giang Thâm thấy trên môi mình ấm áp, lông mi dài nhọn của Bạch Cẩn Nhất nhẹ nhàng lướt qua mí mắt cậu.
Hắn hôn cậu.
Trong những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ trên ngọn đồi, dưới vầng sáng khuất lấp sau tán lá, nằm giữa một biển hoa kính cẩn nghiêng mình.
Bạch Cẩn Nhất kề sát môi cậu, thấp giọng nói, “Giang Thâm, vì cậu, tôi có thể không đi Mỹ nữa.”
“…” Giang Thâm hiển nhiên vẫn chưa thể theo kịp tiết tấu sau nụ hôn ban nãy, cậu đỏ mặt, vô thức hỏi, “Vì sao không đi…?”
Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, “Chẳng phải là cậu không nỡ sao?”
Giang Thâm: “Tớ, tớ không nỡ thật mà…” Cậu thở rất gấp, khuôn mày nhíu chặt, “Nhưng, nhưng mà…”
Bạch Cẩn Nhất chống tay bên đầu cậu, duỗi ngón tay ra chạm lên cánh môi của Giang Thâm, sau đó hôn lên, hôn từng chút một từ môi qua trán, đến mắt, sang mũi, và rồi dừng lại bên má.
“Tôi thích cậu nhất.” Bạch Cẩn Nhất nhếch môi cười, “Tôi yêu cậu, thiên nga nhỏ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!