Đại Lộ Hoàng Hôn
Chương 3
Trần Bạc Kiều mở mắt.
Anh đang nằm trên một chiếc giường đôi trong căn phòng mờ tối kéo kín rèm, chỉ chừa một khe hở nhỏ cho thấy mặt trời mọc trên sắc trời âm u.
Trần Bạc Kiều bật đèn bàn, ngồi dậy, chậm rãi đánh giá xung quanh, bình tĩnh mà tiếp nhận việc mình đã ngủ một đêm ở nhà an toàn, cùng Chương Quyết đến Thái Lan, và sự thật kế hoạch vốn hoàn chỉnh ban đầu đã bị vô số việc nảy sinh làm cho phá sản. Anh thực ra rất giỏi thích nghi.
Từ trại giam quân sự cho đến khi lưu vong khắp nơi, sự hoảng loạn chưa bao giờ liên quan đến Trần Bạc Kiều. Sau khi đã tỉnh táo, anh nhanh chóng rời giường rửa mặt và thay đồ.
Trong nhà an toàn chỉ có một căn phòng vệ sinh ở bên trái cửa ra vào. Anh đi qua phòng khách, không nghĩ gì nhiều mà mở cửa phòng vệ sinh, sau đó bất ngờ gặp ngay một luồng hơi nước trắng xóa phả vào mặt.
Chương Quyết quấn khăn tắm bên hông, trong tay đang cầm một chiếc khăn lau tóc, để trần thân trên đứng sau làn hơi nước, miệng hơi nhếch, trong mắt toát lên đầy sự bất ngờ.
Trần Bạc Kiều khựng lại, lui về sau một bước rồi nói: “Xin lỗi.”
“Không sao,” Chương Quyết xua tay, “Tôi tắm xong rồi.”
Vì Chương Quyết không đóng cửa nên Trần Bạc Kiều cũng không định đi, anh thuận miệng hỏi: “Sao tắm sớm vậy?”
Chương Quyết chậm rãi chớp mắt, cũng chậm chạp hỏi ngược lại: “Sớm sao?”
Nhưng không chờ Trần Bạc Kiều trả lời, y lại nói: “Bốn giờ rưỡi rồi.” đến là đương nhiên, cứ như thể bốn giờ rưỡi chính là giờ làm việc thống nhất trên toàn cầu vậy.
Trần Bạc Kiều không khỏi bật cười, hỏi: “Bốn giờ rưỡi mà còn không sớm? Bộ cậu bị mất ngủ sao?”
Chương Quyết lặng thinh không nói, thoạt nhìn hơi buồn bực. Trần Bạc Kiều cảm thấy bộ dáng ngốc này của Chương Quyết rất thú vị, thế là lại trêu y: “Thật sự mất ngủ cả đêm luôn à?”
“Không có,” Chương Quyết ngừng một lát rồi nghiêm túc thay mình giải thích, “Tôi ngủ gần năm tiếng.”
Mái tóc đen của y chỉ mới lau được một nửa, vẫn còn ẩm ướt dán trên cổ và trên vai, có vài giọt nước dọc theo ngực lăn xuống, lướt qua xương sườn cùng phần bụng hơi hõm, xuôi theo nhân ngư tuyến[1] chảy vào trong khăn tắm. Da của Chương Quyết trắng như tuyết, bị nước nóng hun thành mấy vệt đỏ hồng nhàn nhạt. Đường nét cơ bụng tuy không rõ ràng nhưng cũng không có vẻ gầy yếu như trong cảm nhận của Trần Bạc Kiều khi ôm y nhảy dù hôm qua.
Trần Bạc Kiều tòng quân nhiều năm, đã quá quen với việc phải thường xuyên tắm chung với chiến hữu, không những thế, anh cũng từng tham gia thẩm tra tân binh để phòng ngừa Omega lọt vào quân đội do nhập sai giới tính mấy năm tại Liên minh châu Á, cho nên khá tự tin cho rằng bản thân rất am hiểu những đặc thù trên cơ thể của một Alpha trưởng thành.
Hiện tại Trần Bạc Kiều cũng không muốn thất lễ đánh giá hình thể của Chương Quyết đâu, mà chỉ vì cả hai cách nhau quá gần, không nhìn cũng không được.
Xét theo công bằng, nếu không nhìn chiều cao mà chỉ nhìn màu da cùng dáng người, thì Chương Quyết quả thật chẳng có quan hệ nào với Alpha.
Chỉ là hôm qua trông thấy kỹ năng dùng súng của Chương Quyết, cùng việc tiếp đất chuẩn xác của y lúc nhảy dù lại khiến Trần Bạc Kiều cho rằng y đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhiều năm, mà thể lực cũng có vẻ rất tốt.
“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều cất giọng hỏi, “Cậu nhảy dù rất tốt, đã từng đi lính rồi à?”
Chương Quyết lắc đầu nói: “Chưa từng.”
Trần Bạc Kiều chỉ “ừ” một tiếng lại hỏi: “Sau khi tốt nghiệp cậu làm gì?”
Hơi nước trong phòng tắm đã dần tan, khí lạnh từ bên ngoài ùa vào, Chương Quyết tựa hồ hơi lạnh nhưng không có ý đẩy Trần Bạc Kiều đang chắn ở cửa ra mà chỉ vì câu hỏi thẳng thừng của anh nên thoáng do dự, lát sau y thành thật trả lời: “Đến Bắc Mỹ học đại học, tốt nghiệp về nước công tác mấy năm.”
“Làm việc gì?” Trần Bạc Kiều lập tức hỏi.
Thấy Chương Quyết lộ vẻ chần chờ, Trần Bạc Kiều liền thu nhỏ phạm vi câu hỏi: “Có liên quan gì tới hành động lần này của cậu không?”
Chương Quyết nhìn anh, suy nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu, tỏ ý không muốn nói chuyện nữa.
Cả hai trầm mặc đứng vài giây, Chương Quyết dường như sợ lạnh mà níu chặt khăn lông.
Trần Bạc Kiều cúi đầu nhìn thấy, thoáng trầm ngâm, giơ tay vỗ vào bả vai Chương Quyết, cảm giác được sự lạnh lẽo như trong dự liệu. Anh mỉm cười, dịu dàng nói với Chương Quyết: “Sao lạnh mà lại không nói?”
Chương Quyết bị anh chạm vào, khẽ rụt người lại, sau đó gò má trắng nõn hơi đỏ ửng lên. “Không lạnh lắm,” Y rũ mắt nói, “Anh dùng phòng tắm đi, tôi đi thay đồ.”
Dứt lời y bước về phía trước một bước.
Trần Bạc Kiều thừa nhận nhân phẩm của mình không tốt, còn cố ý không tránh ra, muốn xem Chương Quyết sẽ có phản ứng như thế nào.
Chương Quyết đi không được, hết cách đành phải đứng im. Không biết vì sao y cũng không muốn ngước lên nhìn Trần Bạc Kiều mà chỉ ủ rũ cúi đầu, lo lắng bất an, hệt như lính mới bị phạt đứng vậy.
Trần Bạc Kiều phát hiện bộ dáng Chương Quyết mỗi khi hoảng loạn hay túng quẫn đều rất buồn cười, thế là anh chỉ lui ra sau nửa bước, chừa cho Chương Quyết một khoảng trống chỉ đủ lách người qua, đã vậy còn làm bộ đương nhiên nói: “Đi đi.”
Chương Quyết chần chừ vài giây, rốt cuộc không lên tiếng để anh nhích thêm chút nữa, cúi đầu rồi nghiêng người lách qua anh, nhanh nhanh trở về phòng ngủ nhỏ của mình.
Trần Bạc Kiều nhìn theo bóng lưng của Chương Quyết đến khi y biến mất sau cánh cửa mới bước vào phòng.
Lúc anh đi ra thì đồng hồ trong phòng khách đã hiển thị 4 giờ 40 phút. Chương Quyết đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, cầm máy tính bảng trong tay đến cứng nhắc, sắc mặt vô cùng trầm trọng. Trần Bạc Kiều đi qua thì thấy màn hình máy tính bảng đang hiển thị mười khung hình của camera giám sát.
“Chúng ta phải đi thôi.” Chương Quyết cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Bạc Kiều cau mày, đưa mắt đến gần màn hình để xem rõ hơn.
“Bên ngoài nhà an toàn đã bị theo dõi,” Chương Quyết chỉ vào một góc trong camera giám sát, “Đây là con hẻm duy nhất xe có thể đi qua khu vực này.”
Trong con hẻm nhỏ trên màn hình lúc này có hai gã đàn ông cao to cách camera không xa đang đứng đối diện nhau, ánh mắt có vẻ như đang tán gẫu, nhưng trên thực tế nếu phân tích kỹ dáng đứng của họ sẽ dễ dàng nhận ra họ đang khá căng thẳng.
“Họ đã đợi ở đây được mười phút.” Chương Quyết cau mày nói.
Trần Bạc Kiều nhìn thế đứng phòng bị của một gã đàn ông trong đó, đoán chừng là tư thế phòng bị tiêu chuẩn của quân đội Liên minh châu Á, ngụ ý sắp sửa hành động, anh âm thầm xác định thân thế của người này.
Hôm qua sau khi Chương Quyết cướp anh đi, anh đã âm thầm rút thiết bị chặn sóng được cấy vào cơ thể từ trước vứt bỏ, khiến cho máy định vị của trại giam quân sự đặt sau lưng anh hoạt động trở lại.
Bởi vậy nên khi biết binh lính của Liên minh châu Á đuổi tới đây, Trần Bạc Kiều không hề thấy ngạc nhiên chút nào. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm từ những lần chấp hành nhiệm vụ trong quá khứ của anh, cũng thừa biết rằng hệ thống định vị của vệ tinh Liên minh châu Á mỗi khi tróc nã tù nhân quan trọng vẫn cho ra độ chính xác rất cao.
“Binh lính của Liên minh,” Trần Bạc Kiều nói với Chương Quyết, “Ý là chuẩn bị hành động.”
Chương Quyết lặng thinh giây lát, nhỏ giọng lầm bầm như tự hỏi: “Sao có thể nhanh như thế được.” Dứt lời y liền đứng lên đi vào phòng, chưa bao lâu đã đi ra, trong tay còn cầm theo hai chiếc túi du lịch, để chúng xuống xong y lại mở bộ đàm lên liên lạc: Bảo vệ đầu hẻm, tôi dẫn anh ấy đi trước.
Người đầu dây bên kia lập tức trả lời: “Được.”
Buông bộ đàm xuống, Chương Quyết lại nói với Trần Bạc Kiều: “Đi thôi, anh cầm giúp tôi một túi.” rồi như bỗng sực nhớ ra điều gì, y liếc mắt nhìn bé mèo thọt chân đang ngoan ngoãn ngồi yên trên tấm đệm.
“Mèo…” Gương mặt Chương Quyết toát lên vẻ do dự.
Trần Bạc Kiều bước nhanh qua nhấc bé lên bằng một tay, mà tay còn lại thì cầm luôn hai cái túi dưới đất. Anh nâng mèo con đến sát bên mặt Chương Quyết, bé cưng còn rất thức thời meow một tiếng. Trần Bạc Kiều cười rộ lên, hỏi Chương Quyết: “Được chứ, bạn học Chương Quyết?”
“… Được rồi.”
Xuống tới lầu hai, Chương Quyết mở cửa sổ để Trần Bạc Kiều trèo qua, men theo cầu thang bên ngoài lầu hai đi xuống con đường phía sau tòa nhà. Mặt trời vừa mới hừng đông, trên đường không một bóng người, Chương Quyết ấn chìa khóa điều khiển từ xa, ánh đèn liền lóe lên từ một chiếc xe việt dã bụi bặm không bắt mắt.
Vậy là chỉ mới vừa nghỉ ngơi được vài tiếng thì họ đã lại lần nữa bước lên con đường đào vong.
Chương Quyết nhanh chóng khởi động xe, lặng lẽ tăng tốc, gạt số, vòng qua con hẻm giữa trung tâm, đi ra khỏi thị trấn.
Chạy qua những tòa nhà ngoài rìa thị trấn, bọn họ lại đi vào con đường đầy sỏi đá, nghiền nát cỏ dại, xông lên quốc lộ thẳng hướng mà đi. Chương Quyết lúc này đột nhiên hỏi: “Sau khi anh bị bắt, có người nào làm tiểu phẫu cho anh không?”
Trần Bạc Kiều quay sang nhìn Chương Quyết nhưng không trả lời.
“Hoặc là,” Chương Quyết chậm rãi bổ sung, “Có khi nào anh cảm thấy đau ở một nơi anh không thể nhìn tới?”
Trần Bạc Kiều cho rằng Chương Quyết đã đoán ra, song anh vẫn không nói gì.
Chưa tới nửa phút trôi qua, Chương Quyết bỗng dưng đạp thắng, khiến cho bánh xe ma xát với mặt đường phát ra tiếng két chói tai, rồi lập tức dừng lại.
“Anh cầm lái đi.” Chương Quyết nói thật nhanh.
Hai người thay đổi vị trí, cho mèo con ngồi băng sau, kế đó Chương Quyết lấy từ trong túi ra một cái máy dò, một tay vịn vai Trần Bạc Kiều, tay kia cầm máy chậm rãi di chuyển rà quanh thân anh.
Khi máy dò đi tới vai trái của Trần Bạc Kiều, đèn hiển thị trên máy chuyển từ xanh sang đỏ, nhấp nháy phát ra âm thanh báo động. Lúc này Trần Bạc Kiều chỉ cảm thấy tay Chương Quyết đang nắm vai mình có hơi chặt.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
“Trong người anh có máy định vị,” Chương Quyết thấp giọng nói, “Cho nên bọn họ mới đến nhanh như vậy.”
Trần Bạc Kiều im lặng, chờ Chương Quyết nói tiếp.
“Tôi không có máy chặn sóng, nên tôi muốn lấy nó ra.” Chương Quyết rầu rĩ nói.
Trần Bạc Kiều lại chỉ “ừ” một tiếng rồi nói: “Lấy ra đi.”
Chương Quyết không nhúc nhích, chỉ dời máy dò đi không cho tiếng cảnh báo vang nữa, đợi qua một lúc, y lại lần nữa ngồi xuống.
“Đáng lý ra tôi phải lường trước việc này từ sớm.” Chương Quyết khá là ảo não nói.
“Không phải lỗi của cậu,” Trần Bạc Kiều thản nhiên an ủi y, “Cậu chỉ cần lấy ra giúp tôi là được rồi.”
“Nhưng tôi không có thuốc gây tê,” Chương Quyết uể oải nói, “Mà chỉ có vài công cụ giải phẫu đơn giản.”
“Cứ trực tiếp lấy đi,” Trần Bạc Kiều không xem đó là việc gì to tát, “Máy định vị của Liên minh châu Á đều không được cấy sâu.”
Trần Bạc Kiều đánh tay lái tấp xe vào lề, tắt máy, quay sang nhìn Chương Quyết rồi nói: “Đánh nhanh thắng nhanh.”
Ngoài trời đã hừng sáng hoàn toàn, trong không khí trong lành tại Thái Lan, bầu trời quang đãng trông đẹp như tranh vẽ. Trên nóc xe có cửa sổ, ánh mặt trời rọi xuống, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong xe.
Trần Bạc Kiều cởi áo, để trần thân trên phủ kín các loại vết sẹo lớn nhỏ.
Anh đã từng dẫn quân chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ, chịu qua vô số tổn thương, những vết nông thì nhạt đi theo thời gian, còn vết sâu thì đều để lại sẹo.
Có người lính xem vết sẹo là huân chương, Trần Bạc Kiều lại xem nó như hồi ức để mà hoài niệm.
Trần Bạc Kiều luôn rất bận, anh bận mất đi chiến hữu, mất người thân, có rất nhiều việc anh phải nhớ rõ hơn người khác, vì anh dùng thời gian vết thương khép lại để tưởng niệm cuộc đời của một vị chiến hữu, một người thân của mình. Sau khi lưu giữ tất cả ký ức về một người, anh mới bình thản mà tiếp nhận người tiếp theo.
Trần Bạc Kiều biết Chương Quyết đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, cũng phát hiện Chương Quyết chậm chạp không hành động, thế là anh bèn nói đùa với Chương Quyết: “Lúc tôi tác chiến bị thương cũng đâu cần gây tê.”
Chương Quyết chần chừ vài giây, rốt cuộc vươn người xuống lục tìm cái túi để ở băng sau, khi quay trở lại trong tay còn cầm theo hai cái hộp, một trong số đó là hộp trữ đông.
Bên trong hộp trữ đông có năm ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh. Chương Quyết lấy ra một ống, qua loa giải thích với Trần Bạc Kiều: “Thuốc này… Vốn là để tôi dùng, nhưng cũng có công dụng như thuốc gây tê. Sau khi tiêm vào, khoảng mười hai tiếng sau anh sẽ không có bất cứ cảm giác gì.”
Chương Quyết ấn đầu kim lên tay Trần Bạc Kiều, ống tiêm tự động truyền vào cơ thể anh, lập tức phát huy công dụng.
“Có còn cảm giác gì không?” Chương Quyết duỗi tay chạm nhẹ vào cánh tay Trần Bạc Kiều, hỏi anh.
Trần Bạc Kiều sờ lên vô-lăng bằng da, đụng vào hộp số trong xe địa hình đều không có cảm giác gì, chỉ có lực cản nói cho anh biết, không cần thử lại.
“Đây là thuốc gì vậy?” Anh không nhịn được quay sang hỏi Chương Quyết. Thực ra so với vấn đề này, anh càng muốn biết vì sao Chương Quyết lại cần dùng đến loại thuốc này hơn.
Song Chương Quyết chỉ dời tầm mắt đi mà không trả lời, đương duỗi tay muốn đóng lại hộp trữ đông thì Trần Bạc Kiều đã ra tay nhanh hơn, vì không khống chế được lực tay, trực tiếp hất văng hộp trữ đông ra ngoài.
Hộp trữ đông từ trên bệ rơi xuống, những ống tiêm bằng thủy tinh cùng lúc văng ra. Hai người đều muốn hứng lấy, kết quả tay chân luống cuống thế nào lại đụng vào nhau, một ống cũng không hứng được. Từng cái ống tiêm rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh leng keng, lập tức bị hộp trữ đông đập nát.
Trần Bạc Kiều cúi đầu nhìn chất lỏng màu xanh đổ lênh láng dưới sàn.
“…”
Cả hai trầm mặc nhìn nhau giây lát, Trần Bạc Kiều vô cùng thành khẩn xin lỗi Chương Quyết: “Thật sự xin lỗi cậu.”
“Thuốc này có thể mua ở đâu?” Anh tận lực tìm cách sửa sai.
Chương Quyết không lên tiếng, trong mắt y tràn đầy mê man và hoảng loạn, như thể còn chưa tiếp thu được việc người mà y liều mình cứu giúp cũng là người làm vỡ toàn bộ thuốc quan trọng nhất của y.
“Không thì cậu nói tên thuốc cho tôi đi, tôi sẽ nhờ Bùi Thuật đưa đến đây cho cậu.” Trần Bạc Kiều vẫn không ngừng bào chữa.
Thấy Chương Quyết vẫn không nói gì, Trần Bạc Kiều bèn quơ quơ tay trước mắt y: “Chương Quyết? Cậu không sao chứ?”
Đột nhiên, máy liên lạc tự dưng phát ra một ít tạp âm, sau đó là tiếng đánh nhau xen lẫn trong tiếng thở dốc: “Tiên sinh, các anh đi đến đâu rồi, chúng tôi không chống đỡ được nữa, chuẩn bị rút lui.”
[1] Nhân ngư tuyến: Đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu, khá giống với phần bụng dưới của con cá khi nó co mình, vì vậy mà được gọi là nhân ngư tuyến ↑
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!