Đại Ma Thần - Mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
297


Đại Ma Thần


Mở đầu



Chương 1: Mở đầu

Nhân giới, vị diện thứ 6, Đa Hà tinh cầu, Dương Minh quốc, ở 1 khu rừng sát biên giới phía Đông. Ở đâu đó trong khu rừng hoang sơ này…

_ Soạt soạt vút

Trong bụi cây, 1 thân ảnh vận hoàng bào đỏ chói phóng ra, nhìn y phục thì khỏi cần não cũng biết đây 1 là thần y hoàng hậu, 1 là hoàng đế của Dương Minh đế quốc ra thì không còn ai khác, dùng tốc độ mà người thường chỉ có thể thấy tàn ảnh chạy nhanh nhất có thể.

_ Soạt soạt vút vút vút vút vút…

Sau đó không lâu, từ trong bụi cây có 8 hắc y nhân cũng dùng tốc độ có phần nhanh hơn người kia cũng theo hướng mà thân ảnh kia phóng ra đuổi theo.Cách đó không xa, thân ảnh kia cũng đã dừng lại, lộ ra dáng hình của 1 nữ tử cao khoảng 1m6 đứng trước 1 vách đá không có gì đặc biệt, đầu không ngừng quay qua lại xem chừng xung quanh, có vẻ là đang giấu diếm thứ gì, khi đã chắc chắn không có ai theo dõi mới nhìn thẳng vào vách đá, 2 tay liên tục kết ấn khó hiểu, rồi 1 kí tự cổ xưa hiện lên trên 1 viên đá, nàng dùng tay đánh mạnh vào cục đá đó, vách đá hơi động liền tách ra làm đôi mở thành 1 thông đạo thẳng tắp đèn đuốc 2 bên tường sáng trưng y như ban ngày.

Nàng không chần chờ nửa phút, đi vào thông đạo, cuối cùng đến 1 mật thất rộng. Bên trong nội thất rất đơn sơ mộc mạc, vỏn vẹn 2 chiếc gường tre, vài cái ghế, 2 cái bàn, mấy cái tủ và vài thứ linh tinh khác. Phía bên phải là 1 nam tử vận hoàng bào đỏ cao lớn vạm vỡ, ngồi trước đầu 1 cái giường, khí tức vương giả, thần thái uy nghiêm, khuông mặt góc cạnh, luận tuấn mạo hơn người nhưng sắc mặt rất trầm trọng.

_ Phu quân… ngươi không sao chứ…-nữ tử không do dự khi thấy sắc mặt đó, liền lao lên ôm hắn vào lòng hỏi han, khóc thút thít, nấc từng tiếng nhưng lại cực kì động lòng người, khiến nam tử sắc mặt cũng phải hòa hoãn lại phần nào.

_ Nương tử… Ta không sao, chỉ là lo lắng chút ít- nàng lúc này mới lộ ra mặt mũi thật sự! Mày ngài mắt phượng, đôi mắt ướt đẫm tựa bao giờ, mặt v-line thon thả, tóc búi cao, cái môi nhỏ chúm chím thật khiến người ta muốn cắn 1 cái, da dẻ trắng mịn, vóc dáng cân đối 1 cách hoàn hảo.

Cả hai nhìn xuống giường, đang là 4 đứa bé ước chừng 2,3 tháng tuổi, có điều chỉ lớn chưa bằng 2/3 những đứa trẻ cùng lứa khác, ngủ say ngon lành. Nhìn chúng mà 2 người cũng lộ ra 1 nụ cười hiếm thấy, 1 nụ cười chứa chan sự hạnh phúc, của tình yêu thương vô bờ bến.

_ Tại sao cơ chứ ? Ta chỉ cần 1 cuộc sống bình dị, Tại sao ông trời lại ép ta mang mệnh thiên tử ?- Nam tử bỗng cay đắng nói.

_ Thiên Hành, số phận đã an bày, thiên mệnh bất khả kháng, chi bằng cùng Dao Dao ta sống hết quãng đời còn lại nơi đây, ta không tin với tu vi của chúng ta không thể không trụ vững ở nơi này. Bây giờ ra ngoài, lo toan mệnh nước đã suy vong, không phải thứ chàng có thể làm được, ta cũng không tin không có người thay ta cứu nước…- lời nữ tử nhe nhàng an ủi, như hơi ấm tan đi nỗi lo như tảng băng trong lòng hắn.

_ Ầmmmmm…

_ Ai ?- cả 2 đồng thanh hét lên, đứng dậy, tư thế sẵn sàng tham chiến, thần thức quét ra trước cửa sơn động 7 hắc y nhân từ từ tiến vào

_ Cha chả, các ngươi quá cẩn thận rồi đó, Liễm khí trận pháp cùng Hồn diệt trận, quả nhiên chơi sang, nhưng không qua được mắt lão phu- tên đi đầu, có vẻ là cầm đầu lên tiếng.

_ Làm sao có thể chứ, rõ ràng…- Dao Dao thần sắc không thể tin nổi nghi hoặc lẩm bẩm.

_ Hoàng hậu kính mến a, người quá cân thận đến mức quên cả việc xem xét trên đầu mình a… hahaha- 1 hắc y nhân khác cắt ngang lời của nàng.

_ Tại sao…tại sao ta lại bất cần thế chứ… phu quân…là thiếp hại chết chàng rồi- Nàng đã rưng rưng nước mắt, hướng Thiên Hành lên tiếng.

_ Không sao, đó không phải lỗi của nàng, trước tiên cần diệt đám giun bọ này trước- Thiên Hành nói xong liền tỏa ra khí tức của 1 nguyên anh tầng 4 dọa đám người kia thối lui mấy bước.

_ Huhh, ta không tin 7 cái kim đan đại viên mãn chúng ta không hạ nổi 2 cái nguyên anh tầng 1 các ngươi.- thở ra 1 ngụm khí lạnh, tên cầm đầu lên tiếng chấn chỉnh sĩ khí đội hình.

_ Các anh em, xông lên, giết xong tên này chúng ta cùng hưởng thụ mỹ nhân- hắn hét to, đồng thời cũng đảo mắt qua Dao Dao, ánh mắt thèm thuồng, mà mấy tên kia cũng dãi chảy ròng ròng, nuốt nước miếng ừng ực nhìn nàng.

_ Vô sỉ… đám súc sinh… chết đi súc vật…. phu quân… lên!- nàng không màng tới địa vị chửi 1 cái.

Lời nói vừa chấm dứt liền có 1 cái đầu bay lên, đôi mắt mở to, tới lúc chết cũng không tự thắc mắc tại sao mình chết. Tên hắc y nhân cầm đầu ngã xuống, trước mặt là Thiên Hành đang cầm 1 kiếm dính đầy máu tươi.

Đám hắc y nhân ý thức được sự việc, nhanh chóng lập đội hình phòng thủ, đủ mọi loại vũ khí giương lên sẵn sàng phản kích.

_ Huhh, đám súc sinh chết đi…- Thiên Hành không nhịn được chửi 1 câu.

_ Tên hoàng đế chết tiệt chết đi!- đám hắc y nhân hét lên, bắt đầu lệp trận pháp.

6 tên hắc y nhân còn lại không chần chờ dựng thành hình trận pháp.

_ Lục quỷ trận, triển!

Bỗng 1 đường sáng đen từ đám hắc nhân bắn tới, xuyên tim Thiên Hành.

_ Hự…- Hắn lập tức chống kiếm, phun ra một ngụm máu tươi.

_ Phu quân!- chứng kiến 1 màn này làm tim nàng đau như cắt nhưng không làm gì được vì nàng còn phải toàn lực bảo hộ 4 đứa con của mình.

_ Hừ… đám chó chết!- Thiên Hành vận sức đứng lên, lao lại đám hắc y nhân hét to:

_ BẠOOOO !!!!….

Cả cơ thể phồng to lên, linh lực lưu chuyển liên tục gào thét, trước đó còn để lại cho Dao Dao 1 ánh mắt, 1 nụ cười tràn đầy nhu tình, yêu thương, như “vạn kiếp sau mãi là phu thê”

_ Ầmmmmmm- tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Dao Dao lấy 3 thành thực lực tế ra tấm thuẫn chống chịu với vụ nổ.

Nguyên 1 mảnh đất hình tròn có bán kính 10 dặm bị hủy diệt không còn 1 mống, sinh vạt sống bị giết chết hoàn toàn, tàn hồn câu diệt, đất cát cháy đen bụi bay mịt mù, trông không khác gì 1 mảng địa ngục. Đó chính là sức mạnh thật sự của 1 nguyên anh !

Trong đống đổ nát, 1 thân ảnh toàn vẹn duy nhất sau vụ nổ đang bế trên tay 4 đứa trẻ, không ai khác là Dao Dao, nước mắt chảy ròng, sắc mặt không cam chịu khi lại mất đi người mình yêu thương nhưng nghĩ tới mấy đứa con liền thôi ngay ý định tự kết liễu. Từng bước, từng bước lê thê tiến về phía trước. Mọi chuyện coi như đã xong xuôi. Nhưng lão thiên há có để cho ai toại nguyện.

_ Ha ha ha, tự bạo đẹp đấy, quả nhiên tốn sức của lão phu chống đỡ.- từ trên cao, 1 hắc bào nhân từ từ hạ xuống, miệng cười vô sỉ:

_ Hoàng hậu, chỉ cần nàng chịu ưng theo ta, giao 4 đứa trẻ kia ra đây, bản tọa hứa sẽ cho nàng vinh hoa phu quý, quy làm nương tử của ta, sẽ cho nàng lên đỉnh vu…

_ Đủ rồi, tên súc sinh, câm miệng, tên súc vật nhà ngươi, cự nhiên không có nửa điểm để làm việc đó !

_ Gì mà mau giận vậy, nóng tính quá, bất quá ta thích…

_ Hừ, im miệng và chiến đi con súc sinh

_ Đã thế nàng sẽ phải vừa quỳ vừa cầu xin…

Tâm khẽ niệm, trước mặt nàng liền xuất hiện 1 cây cung trắng trạm khắc tinh xảo lơ lửng tren không, ẩn hiện 1 mặt trăng khuyết sau lưng. Tay ngọc khẽ kéo dây, 1 mũi tên bằng linh lực tinh thuần thành hình, bắt đầu hóa thành 1 mũi tên băng.

_ BẠCH NGUYỆT THẦN CUNG ! KHAI !

_ Vút-tiếng kêu thanh thúy xe gió vang lên, mũi tên bay nhanh đến mức tên kia là nguyên anh đồng cấp cũng không theo kịp tốc độ

_ THẤT ẢNH TIỄN, TRIỂN !

1 tay vẫn bế con, 1 tay chỉ về phía mũi tên đang lao đi vun vút kia, mũi tên lao đi đã nhanh nay lại còn nhanh hơn, uy lực tăng lên, há có thể xem thường.Hắc bào nhân sợ hãi tế linh lực thành 1 tấm khiên đen, đón đỡ mũi tên, đây chính là bảo vật, không phải vì được ai tinh chế mà là vì loại vật liệu làm nên nó: HUYỀN THIẾT THUẪN-đúng với tên gọi, được làm từ huyền thiết- loại vật liệu cứng chỉ thua thiên vẫn thiết 1 bậc, vũ khí e rằng khó xuyên qua !

_ Vút… ầm… như dự kiến, mũi tên đã bị chặn lại, nhưng chưa đắc ý được lâu, từ trong hư không cách hắn 1 thước, 7 mũi tên đột ngột xuất hiện lấy hắn làm mục tiêu bắn đến.

_ Phập phập phập phập phập phập phập….

_ Aaaa… Hự … phụt phụt- hắn kêu thảm 1 tiếng rồi phun ra 2 ngụm máu tươi. Nói thì lâu, thì dài dòng, chứ mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn 6 giây. Hắn chết 1 cách tức tửi, đúng là 1 nỗi lăng mạ mà, vừa vào gặp ngay huyền thoại 6 phút .. a không 6 giây GG a.

Cũng ai bảo hắn khinh địch, dù sao thân là hoàng hậu 1 đế quốc, mấy món đồ chơi hàng nóng, vũ kỹ cấp cao không thiếu a. Huống chi đây còn là vũ kỹ Thiên cấp hùng bá 1 phương- Thất ảnh tiễn. Người mà chiêu thức này nhắm vào, căn bản không có nửa điểm cơ hội chạy trốn, chỉ có thể toàn lực phòng ngự, nguyên anh cao cấp trung kỳ trúng 1 chiêu này còn khó nuôi huống chi là 1 tên đồng cấp.

Nhược điểm lớn nhất của nó là tiêu tốn không biết bao nhiêu linh lực, 6 thành thực lực còn lại tế ra, nàng mới miễn cưỡng khai ra phát đầu tiên, liền là cạn kiệt linh lực, khuỵu gối xuống đất, cầu mong đừng ai xuất hiện, chứ yêu thú thì nàng chưa ngán ai bao giờ ( chứ phạm vi 10 dặm yêu thú chết sạch sẽ mẹ rồi, thì con ngán tổ tông con nào nữa chứ ). Nhưng….. đời đ bao giờ như mộng, tên kia dù sao cũng là 1 nguyên anh, diệt trong 1 chiêu, tất nhiên là được, nhưng hắn cũng đã lưu lại 1 phân thân luyện khí kỳ cấp 9, như thế cũng đủ hành nàng ra bã rồi.

Nàng quỳ dưới đất, nhìn tên súc sinh tiến lại gần mình, hận không thể tự tử nhưng chả còn sức để làm thế nữa rồi, cứ thế nhìn hắn tiến lại gần…

_ Hừ, con tiện nhân, hôm nay xem bổn tọa chơi chết con kỷ nữ nhà ngươi.- hắn cười vô sỉ

_ Tên chó chết, đừng có lại gần ta, nếu không trời đánh chết lũ giòi bọ các ngươi…- nàng tay vẫn bế con, miệng không ngừng chửi rủa.

_ Ha, nàng ngây thơ quá, bây giờ ta có thực lực, ta chính là trời… Ah ha ha ha…

_ Ha, đạo lý hay đó, nhưng đáng tiếc, ngươi không xứng với nó- tiếng ai đó nghe lạ mà quen, lạ vì tất nhiên chưa nghe bao giờ, quen vì nó cho nàng cảm giác đó, cảm giác thân thuộc, như cùng chung dòng máu… nàng sau đó kiệt sức mà ngất đi.

~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN