Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ - Chương 58: Rơi xuống vực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ


Chương 58: Rơi xuống vực


Hai người đàn ông càng tiến đến Dạ Ngân Tuyết càng lùi về sau, không cẩn thận cô trượt chân rơi xuống biển, hai người họ cảm thấy tiếc nuối vô cùng, bực tức mau chóng rời đi.

Trần Uyển Dư lúc lấy quần áo cho cô thay thì không thấy cô đâu liền nhanh chóng đi xung quanh tìm kiếm, nhân viên bước đến hỏi Trần Uyển Dư:

“Selina đâu rồi? Cô ấy thay đồ xong chưa? Đến cảnh quay của cô ấy rồi đó.”

“Tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa tôi đã tìm nãy giờ nhưng không thấy cậu ấy ở đâu hết?” Trần Uyển Dư trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đôi mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại tìm cô.

“Có chuyện gì vậy Uyển Dư?” Nam Hoàng Trung và Tạ Anh Minh đến cùng một lúc thấy cô đang nhíu đôi mày, lo lắng thì đi đến hỏi.

“Hoàng Trung! Em không nhìn thấy Tiểu Tuyết ở đâu cả em tìm nãy giờ vẫn không thấy.” Trần Uyển Dư vội vàng nói cho Nam Hoàng Trung biết.

“Em đừng lo lắng quá chắc là Tiểu Tuyết ở quanh đây thôi chúng ta cùng nhau đi tìm Tiểu Tuyết.” Tuy ngoài mặt Nam Hoàng Trung cố gắng trấn an cô nhưng trong lòng anh cũng lo lắng không thôi.

Trần Uyển Dư, Nam Hoàng Trung cùng Tạ Anh Minh và những người trong đoàn làm phim cũng chia nhau ra đi tìm Dạ Ngân Tuyết. Tìm được một lúc, một nhân viên từ xa nhìn thấy Roxy đang nằm dưới đất liền vội hét lớn:

“Phía bên kia có người.”

Nam Hoàng Trung cùng Tạ Anh Minh, Trần Uyển Dư, mọi người chạy đến Trần Uyển Dư vừa nhìn thấy Roxy nằm bất tỉnh liền hốt hoảng, mặt mày bắt đầu trắng bệch lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết:

“Roxy! Roxy! Chạy hãy tỉnh lại đi! Roxy!”

“Mau gọi xe cấp cứu đưa cô ấy đến bệnh viện cô ấy bị trúng đạn còn bị đâm nhiều nhát nữa, sắp không ổn rồi.” Nam Hoàng Trung cầm máu cho Roxy lên tiếng bảo mọi người.

Đạo diễn vội lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, Tạ Anh Minh cảm giác bất an, khó chịu trong lòng vô cùng:”Tiểu Tuyết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, phải mau đi tìm cô ấy.”

Nam Hoàng Trung giao Roxy cho một nhân viên nữ đỡ, anh đứng dậy cùng Tạ Anh Minh đi tìm cô, Trần Uyển Dư cùng một số nhân viên cũng chạy theo.

Chạy đến đường cùng, Tạ Anh Minh thở hì hục vì mệt, anh nhìn về phía vách đá thấy ở đó có một chiếc giày anh nhíu mày bước nhanh đến cầm lên xem. Mọi người cũng vội chạy đến xem, Trần Uyển Dư vừa thấy chiếc giày thì hốt hoảng, mắt trợn trắng, cả người bắt đầu run run:

“Đây…đây chẳng phải là giày của Tiểu Tuyết hay sao? Chẳng lẽ cậu ấy…cậu ấy…”

Nam Hoàng Trung gọi điện cho cứu hộ và cảnh sát đến, tim anh bây giờ đập thình thịch, anh cố gắng trấn tĩnh mình trong lòng luôn cầu mong cô không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Rất nhanh, đội cứu hộ cùng cảnh sát đến đội cứu hộ bắt đầu lặn xuống biển tìm cô, Trần Uyển Dư bật khóc nức nở cầm điện thoại gọi cho Dạ Khải Hiên.

Đang làm việc, thấy Trần Uyển Dư gọi Dạ Khải Hiên bắt máy vừa bắt máy đã nghe tiếng khóc nức nở của cô, anh khó hiểu, nhíu mày lại hỏi:

“Uyển Dư! Tại sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu…Tiểu…Tiểu Tuyết…cậu…cậu ấy…” Trần Uyển Dư lắp bắp, nói không nên lời.

“Tiểu Tuyết bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em hãy mau nói đi Tiểu Tuyết làm sao?” Trong lòng Dạ Khải Hiên ngay lập tức dâng lên cảm giác bất an, bồn chồn, lo lắng.

“Tiểu Tuyết đã bị rơi xuống biển rồi hiện tại đội cứu hộ đang tìm kiếm cậu ấy.” Vừa nói xong, cô bật khóc lớn hơn.

Nghe Trần Uyển Dư nói thế Dạ Khải Hiên trợn mắt, bần thần rồi tắt máy nhanh chóng rời khỏi Dạ thị lái xe tức tốc đến thành phố B.

Dạ viên

Thành Siêu cùng Hạo Dương vội vã chạy vào báo với Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Thành Siêu gấp gáp lên tiếng:

“Lão đại! Có chuyện không hay rồi.”

“Có chuyện gì mà nhìn hai người hoảng hốt, vội vàng vậy?” Hạ Tử Quyên cất giọng hỏi hai người.

“Lão đại! Chị dâu! Tiểu Tuyết đã xảy ra chuyện rồi thuộc hạ vừa biết được Tiểu Tuyết đã bị rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa tìm thấy.” Hạo Dương sắc mặt vô cùng khó coi.

“Cái gì?” Hạ Tử Quyên cùng Dạ Thành Đông đứng bật người dậy, Hạ Tử Quyên vừa nghe như thế thì không còn đứng vững, Dạ Thành Đông phải đỡ lấy cô, cô lấy lại bình tĩnh, nhíu chặt đôi mày nói:

“Thành Đông! Chúng ta hãy mau đi đến thành phố B. Mau lên.”

Dạ Thành Đông gật gật đầu vội vàng dìu Hạ Tử Quyên đi ra ngoài xe, Hạo Dương cùng Thành Siêu cũng bước lên xe lái đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN