Đại Minh Võ Phu
Chương 9: Đối thủ khó được
Vốn tưởng rằng họp mặt gia đình đơn giản nhưng lại trở nên căng thẳng như thế, Triệu Tiến thật không nghĩ đến gia đình lại có nhiều tranh chấp như thế, không ai biết nguyên nhân dẫn đến hậu quả này. Tuy nhiên Triệu Tiến cũng không có biện pháp gì, đấy cũng là truyền thống mấy ngàn năm của Hoa Hạ rồi, chuyện người lớn con nít không xen vào được.
Rốt cuộc không biết năm đó phụ thân và thúc phụ có chuyện gì xảy ra, vì sao lại xin lỗi, Triệu Tiến lăn qua lăn lại suy nghĩ không biết thiếp đi bao giờ.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng Triệu Tiến đã bị Hà Thúy Hoa đánh thức dậy, sau khi rửa mặt ăn sáng Hà Thúy Hoa cầm một bộ quần áo vải bố ướm thử lên người Triệu Tiến, lấy thước đo khắp người sau đó bảo hắn giơ tay giơ chân, Triệu Tiến lập tức hiểu được là mẹ hắn muốn may đồ luyện võ cho hắn.
Hà Thúy Hoa suy nghĩ lâm vào trầm mặc nói một câu:
– Con chịu khổ được chứ.
Triệu Tiến gật gật đầu, hắn nghe bên ngoài có tiếng bổ củi. Triệu gia nhà hắn rất khá, toàn dùng than mua trên chợ, nhà lúc này sao lại có ai chẻ củi, Triệu Tiến tò mò ra ngoài xem.
Mở cửa phòng đi ra nhìn thấy Triệu Chấn Đường tay cầm đại đao chém vào cọc gỗ. Đại đao thân dài bốn thước, sóng đao rất dày, chính là quỷ đầu đao dùng để hành hình chém đầu.
Ánh mắt Triệu Chấn Đường rất chăm chú, Triệu Tiến nhìn thấy trên thân cọc gỗ đều là bết đao chém, vết đao rất mới xem ra mới chém sáng nay. Triệu Chấn Đường đưa mắt nhìn Triệu Tiến không nói giống như tối qua chưa phát sinh ra chuyện gì. Triệu Chấn Đường đi đến băng ghế ngồi xuống ngay bên cạnh con khỉ, ông dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cổ con khỉ, động tác hết sức tinh tế ti mỉ, con khỉ này bình thường hoạt bát thì lúc này lại không nhúc nhích.
Vuốt ve một hồi Triệu Chấn Đường lại đứng lên hai tay cầm lấy quỷ đầu đao nhắm hướng cọc gỗ bổ mạnh đến, âm thanh trầm đục vang lên, khiến Triệu Tiến đứng ngoài quan sát ngây ngẩn cả người. Trên cọc gỗ vết chém đều rất cạn, chỉ có vài nhát sâu mà thôi, mà một đao vừa rồi trực tiếp bổ vào nửa thân cột gỗ.
Triệu Chấn Đường dừng lại một chút, cánh tay xoay lại giơ đao lên cao thả lỏng cổ tay bắt đầu chém tới “răng rắc” một tiếng vang lên, cọc gỗ bị chém đứt.
Đứng ngoài quan sát Triệu Tiến há to miệng. Cha hắn chỉ dùng hai đao chém mà có thể chém đứt một thân cọc gỗ như thế, độ mạnh, độ chính xác thật sự rất cao, cha hắn làm được điều này không chỉ có kỹ năng mà còn có võ nghệ.
Hai đao chém xong Triệu Chấn Đường mặt đỏ lên, thở hổn hển, lấy từ trong ngực một vài trái cây ném cho con khỉ. Con khỉ ngồi yên xem lúc này mới hoạt bát đứng lên chụp trái cây được ném tới, lại hướng về Triệu Tiến kêu lên vài tiếng.
Khi hơi thở Triệu Chấn Đường đều đặn liền đi đến bên cạnh Triệu Tiến. Trong lòng Triệu Tiến hơi lo sợ nghĩ thầm có phải cha hắn giận chuyện tối qua không. Triệu Chấn Đường nhìn chằm chằm vào Triệu Tiến, giơ tay lên đầu hắn vuốt vuốt vài cái nói:
– Nếu con muốn nguyện ý học võ thì phải hạ quyết tâm, đừng sợ vất vả. Nếu con không chịu được mà bỏ cuộc thì cha sẽ lấy roi mà quất đấy, con hiểu không?
Triệu Tiến sửng sốt. Hắn thầm nghĩ thái độ của cha mẹ hắn tối qua và sáng nay khác nhau một trời một vực. Tuy nhiên đối với vấn đề này hắn ngẩn đầu nói lớn:
– Xin cha yên tâm con sẽ kiên trì đến cùng.
Hắn trả lời rõ ràng, đầy quyết tâm, điều này Triệu Chấn Đường chưa từng phát hiện ở con lão. Triệu Chấn Đường có chút bất ngờ cười nói:
– Tiểu tử con nhìn thấy pháp trường liền bị dọa ngất đi nhưng so với trước đây con có dáng nam tử hơn đấy.
Triệu Chấn Đường lại dặn dò hắn cố gắng tập luyện rồi vào nhà thu dọn đi ra ngoài làm việc. Hà Thúy Hoa trong phòng gọi Triệu Tiến:
– Đợi quần áo may xong con đi đến chỗ thúc thúc con đi.
Triệu Tiến nắm chặt bàn tay đầy quyết tâm, mặc kệ quá trình như thế nào hắn phải luyện võ thành công.
Làm xong động tác này Triệu Tiến cong môi cười nghĩ thầm. Mới có vài ngày tính tình hắn càng ngày càng trẻ con rồi.
Trong lúc chờ quần áo sửa lại Triệu Tiến ngồi trong nhà nhàm chán nên ra ngoài chạy một vòng, điều này khiến Hà Thúy Hoa cảm thấy kỳ quái. Hóa ra Triệu Tiến không thích ngồi yên một chỗ, sau cơn bệnh chẳng những không bị yếu đi mà ngược lại còn hăng hái hơn nhiều, lượng cơm ăn vào cũng nhiều hơn trước, mạnh mẽ hơn trước.
Điều thay đổi nhỏ này Triệu Tiến cũng thấy nhưng hắn không ngờ cha mẹ hắn lại chú ý, những thay đổi dù nhỏ bọn họ cũng đều quan tâm đến.
Chạy trong sân nhìn thấy con khỉ ngồi ở đống củi nhìn quanh, Triệu Tiến chạy tới muốn thử sờ vào cổ nó xem có cảm giác thế nào, sao cha hắn chỉ sờ sờ vào cổ nó lại có lực bổ chém mạnh đến thế.
Khi cha hắn Triệu Chấn Đường động vào con khỉ này ngồi yên một chỗ, nhưng Triệu Tiến vừa mới khẽ vươn tay ra con khỉ kia liền nhe răng hét chói tai, Triệu Tiến sợ tới mức co tay lại sau, con khỉ liền chui lên phòng của nó.
– Triệu Tiến, con không nên chọc con khỉ đó.
Thanh âm của Hà Thúy Hoa vang lên. Triệu Tiến buồn bã đứng lên rủa thầm có ngày hắn sẽ thịt nó.
Đang lúc chán thì nghe tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, có người gọi:
– Triệu Tiến có ở đây không? Triệu Tiến có ở đây không?
Lại là Trần Thăng, Triệu Tiến buồn bực mở cửa đi ra sân, đứng trong sân là hai huynh đệ Trần Thăng, không biết vì sao đệ đệ Trần Hồng hơi sợ Triệu Tiến, vừa thấy hắn đi ra cậu ta liền trốn sau lưng ca ca cậu.
Trong tay Trần Thăng cầm một bọc giấy, bên trong dường như bánh ngọt tráng miệng. Trần Thăng nhìn thấy Triệu Tiến đến liền đưa bọc giấy kia lên trước có chút ngượng ngùng nói:
– Ngày hôm qua đánh thua ngươi nhà không cho ra ngoài, đây là kẹo quế hoa và bánh vừng, cậu cầm ăn đi.
Hai đứa nhỏ đánh nhau đặt cược món bánh, Triệu Tiến sớm quên rồi, không nghĩ tên nhóc Trần Thăng này không chỉ nhớ rõ mà còn làm theo, điều này khiến Triệu Tiến có ấn tượng tốt hơn nhiều đối với Trần Thăng.
Triệu Tiến tiếp nhận bọc giấy, lại nhìn thấy Trần Hồng phía sau nhìn chằm chằm vào bọc giấy lại còn nuốt nước miếng cái ực nữa. Trần gia là phú hộ không thiếu món điểm tâm này tuy nhiên thấy đứa nhỏ này rất thèm ăn khiến Triệu Tiến động tâm liền mở bọc giấy ra cười hì hì nói:
– Một mình tôi ăn cũng không hết, ba người chúng ta cùng ăn đi.
Nghe Triệu Tiến nói….Trần Hồng liền lập tức giơ tay ra liền bị Trần Thăng đánh mạnh một phát quát lớn:
– Đệ đừng không có tiền đồ như thế, nhà chúng ta cũng có, trở về ăn, đây là bánh đánh bị thua Triệu Tiến đấy.
– Không sao, cùng nhau ăn cũng được mà.
Triệu Tiến lại cười đưa về phía trước. Thấy Triệu Tiến thật tâm thật ý lúc này Trần Thăng mới do dự, đệ đệ của y một bên túm góc áo trơ mắt nhìn y. Sau khi mở bọc giấy ra mùi thơm tràn ngập khiến cậu ta không nhịn được nuốt ực một cái. Lúc này Trần Thăng mới gật đầu. Thấy ca ca đồng ý Trần Hồng vui vẻ cầm một cái bánh vừng một cái kẹo hoa quế gặm lấy gặm để.
Trần Thăng cũng cầm lấy một cái kẹo hoa quế và bánh vừng, Triệu Tiến cũng cầm lấy một cái cùng ăn. Bánh vừng và kẹo hoa quế này được làm thủ công từ hương liệu tự nhiên so với bánh chế tạo công nghiệp từ đời sau này bánh có hương vị tinh khiết, mùi thơm nồng ăn ngon hơn.
Năm miếng bánh điểm tâm Trần Hồng ăn ba khối mặt mày hớn hở không còn sợ Triệu Tiến như trước. Trần Thăng lau miệng cười nói:
– Triệu Tiến người bạn chí cốt, ngươi thật lợi hại, ta luận võ bên kia không ai có thể đánh thắng ta, ta thật không ngờ lại bị thua ngươi. Hôm nay chúng ta đánh lại đi, nếu ngươi thắng ta sẽ lấy thêm đồ ăn cho ngươi, ngươi thua cũng lấy đồ ăn cho ta, ngươi thấy thế được không?
Tên nhóc béo kia nhìn Triệu Tiến, thấy Triệu Tiến không có phản ứng gì Trần Thăng vội nói thêm:
– Chúng ta tỷ võ là được, ta thua lấy đồ ăn cho ngươi, ngươi thua không cần lấy có được không?
Triệu Tiến không kìm được cười ra tiếng, Trần Thăng vội nói:
– Ông nội ta nói tập không không có tác dụng gì, ngày hôm qua đánh nhau với ngươi rất thú vị, còn nói, còn nói….
– Còn nói ca ca muốn mạnh hơn thì phải đánh nhau với nhiều đối thủ nữa.
Trần Hồng bên cạnh lớn tiếng bổ sung.
– Đúng, đúng chính là như vậy chỉ đánh nhau với ngươi tài năng ta mới trở nên lợi hại hơn.
Trần Thăng hét lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!