Đại Mộng Chủ
Chương 31: Một giấc chiêm bao ngàn năm
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Chậc chậc, trước đó thật đúng là không nhìn ra, nguyên lai ngoại hình Thẩm lão lệ tuấn tú như vậy. Ngươi cần phải coi chừng, bây giờ thế đạo này nữ nhiều nam ít, lần này ngươi đi ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu cô nương sẽ nhớ thương.” Vu Mông đã đợi bên ngoài, đi một vòng quanh hắn, chậc chậc khen ngợi.
Thẩm Lạc cười ha ha, không để ý Vu Mông đùa giỡn.
“Cơm tối còn phải chuẩn bị một hồi mới có. Đi, ta mang ngươi đi tham quan một vòng quanh nhà.” Vu Mông nắm bả vai Thẩm Lạc, không nói gì đi ra bên ngoài.
Nơi này chính là chỗ ở của tiên sư, Thẩm Lạc ước gì có thể nhìn nhiều hơn, đương nhiên sẽ không từ chối.
Vu phủ chiếm diện tích khá lớn, chừng hai ba mươi mẫu, gồm mười mấy gian phòng lớn, còn có một hoa viên quy mô không nhỏ, một cái hồ nước lớn, ngoại trừ bên ngoài có chút cũ nát, cảnh trí cũng không tệ.
Ngoài ra, còn có một diễn võ trường diện tích khá lớn, đặt rất nhiều binh khí đao thương kiếm kích.
Vu Mông là người hiếu khách, mang theo Thẩm Lạc cơ hồ lượn mấy vòng, trong miệng không ngừng giới thiệu.
“Vu đại ca, nơi đó nhìn có chút đặc biệt, không biết là địa phương nào?” Thẩm Lạc chỉ vào một toà lầu các trơ trọi phong cách cổ xưa bên cạnh hồ nước, hỏi.
“Đó là thư phòng gia phụ, không phải ta khoe khoang, cả huyện thành này, nơi này tuyệt đối là tàng thư số một. Đi, ta mang ngươi vào xem, nói không chừng có sách ngươi thích đấy.” Vu Mông vỗ ngực nói.
“Vậy không được đâu ——” Thẩm Lạc chần chờ một chút, nói.
“Không việc gì, chỉ xem mà thôi, ngày bình thường ngươi muốn ta dẫn đi, ta còn không có hứng đấy.” Vu Mông không thèm để ý chút nào, lôi kéo Thẩm Lạc tiến vào thư phòng.
Thẩm Lạc thấy vậy, cũng chỉ có thể đi theo Vu Mông vào.
Diện tích thư phòng không nhỏ, khoảng năm mươi bước vuông, tứ phía đều là giá sách cao cỡ một người. Trên giá sách đặt đầy sách, ở giữa đặt một tấm Bát Bảo Trình Tường Trác, bạch ngọc chặn giấy, ống lục ngọc đựng bút, nghiên mực đen hắc thạch to một thước vuông, đều là thượng phẩm.
“Nhiều tàng thư như vậy, Vu bá phụ đúng là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, học vấn tinh thâm, khó trách có thể tu luyện phù lục chi thuật tinh thâm đến như vậy.” Thẩm Lạc khen ngợi.
“Vậy mới tốt chứ.” Vu Mông lại quệt quệt khóe môi nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc để ý thần sắc biến hoá trong mắt Vu Mông, mỉm cười, sau đó xem sách trên giá.
Điển tịch trong thư phòng rất nhiều, so với Xuân Thu quan còn nhiều hơn, chỉ là bày loạn thất bát, không hảo hảo phân loại ra, giống như là nhà giàu mới nổi mua được rất nhiều thư tịch, học đòi văn vẻ, trang trí bề ngoài.
Thẩm Lạc hồi tưởng lại cách ăn mặc của Vu Diễm nhà giàu mới nổi, trong lòng không khỏi hiểu ra cười một cái, cũng rất nhanh từ trong giá sách rút ra một bản địa lý.
Thế giới trong mộng này khác biệt khá lớn với thế giới của hắn, hắn hoài nghi nơi này không phải địa giới Đại Đường, muốn điều tra tình hình, lật xem địa lý chí là thuận tiện nhất.
“Đăng Vân châu, Thanh Châu, Xích Thủy… Đông Lai huyện.” Nhìn những địa danh quen thuộc này, trong lòng Thẩm Lạc càng thêm nghi hoặc.
Hắn tìm trên bản địa lý chí này một hồi, rất nhanh tìm đến vị trí Đông Lai huyện thành, cách Xuân Hoa huyện tương đối xa, cách đến mấy châu phủ, không khác gì trong trí nhớ của hắn.
“Vị trí địa lý đều đúng, không sai, nơi này chính là Đông Lai huyện.” Trong lòng Thẩm Lạc khẳng định.
Chỉ là nơi này cách Xuân Thu quan xa như vậy, mình làm sao tới được nơi này?
“Ồ!”
Thẩm Lạc khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt rơi vào trên địa lý chí, liên quan tới ghi chép Xuân Hoa huyện, phía trên này có một ít địa danh hơi có chút khác biệt với mình biết.
Tỉ như, trong Xuân Hoa huyện có một con sông lớn, vẫn gọi là “Bạch Luyện Hà”, lúc hắn còn nhỏ thường xuyên tới đó chơi đùa nghịch. Nhưng trong sách này lại ghi là “Ngọc Phác Hà”?
Mặt khác, phía đông Xuân Hoa huyện là “Thiên Bình huyện”, chính mình không biết đi qua bao nhiêu lần rồi, trong sách này lại gọi là “Phong Nhiêu huyện”.
“Chuyện gì xảy ra?” Hắn âm thầm suy nghĩ.
“Thẩm lão đệ cảm thấy hứng thú với địa lý chí? Thứ này có gì tốt để nghiên cứu chứ, thế đạo bây giờ, triều đình đã mặc kệ những thứ này, quyển sách kia là khắc bản Quang Hóa năm 20, cách đây đã mấy trăm năm. So với nó, Thẩm lão đệ ngươi đến xem bản đao phổ này thì tốt hơn nè?” Vu Mông liếc mắt nhìn quyển sách trên tay Thẩm Lạc, lắc đầu nói, lập tức đưa tới một cuốn sách mỏng màu xanh.
Thẩm Lạc lên tiếng, thả địa lý chí trong tay xuống, tiếp nhận quyển sách đao phổ kia, động tác đột nhiên cứng đờ.
“Vu đại ca, ngươi vừa mới nói cuốn sách này là khắc bản năm nào?” Thẩm Lạc lần nữa cầm lấy quyển địa lý chí kia, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Mông, hỏi.
“Quang Hóa năm 20, phía sau sách có ghi thời gian khắc bản, thế nào?” Vu Mông chỉ chỉ phía sau quyển địa lý chí kia, có chút kỳ quái hỏi.
Thẩm Lạc vội vàng lật quyển địa lý chí lại, quả nhiên phía sau thư tịch nhìn thấy chữ “Khắc bản Quang Hóa năm 20.”
Thẩm Lạc sửng sốt một hồi ngay tại chỗ, buông hai quyển sách trong tay xuống, bước nhanh đến trước mặt, nhanh chóng lục lọi các nơi trên giá sách.
“Lão đệ, ngươi muốn tìm cái gì? Có muốn ta giúp ngươi một chút không?” Vu Mông khẽ giật mình, hỏi.
Thẩm Lạc cũng không để ý tới, vẫn như cũ tìm kiếm trên từng giá sách, sau một lát rốt cuộc cũng ngừng lại, trong tay cầm một cuốn lịch thật dày.
“Nguyên lai ngươi muốn tìm lịch, tìm cái này để làm gì?” Vu Mông mỉm cười đi tới, hỏi.
Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng, từ một trang cuối nhìn lên, đọc ào ào về phía trước, trọn vẹn lật gần nửa, mới ngừng lại.
Niên kỉ trên tờ lịch này là Khai Nguyên năm 29.
Thẩm Lạc nhìn trang sách trước mắt, trong đầu gió nổi mây phun một trận.
Khai Nguyên năm 29, đúng là vị trí niên đại hắn. Căn cứ cuốn lịch này, khoảng cách Vu Mông nói tới Quang Hóa năm 20, khoảng chừng gần ngàn năm.
“Chẳng lẽ ta nằm mơ đi tới ngàn năm sau?” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như vậy, địa danh trên địa lý chí đã phát sinh cải biến, lối kiến trúc trong thành, phục sức bề ngoài khác biệt, cũng liền thuận lý thành chương.
Vu Mông nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc biến ảo, gãi gãi cái ót, có chút không rõ cho lắm, nhưng cũng không mở miệng quấy rầy.
“Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, lão gia mời người và Thẩm công tử qua ăn.” Vào thời khắc này, Tiểu Thuận Tử đi vào trước cửa thư phòng, cách cánh cửa sổ hô to.
“Biết rồi, chúng ta đi qua ngay.” Vu Mông quay người lên tiếng.
“Thật có lỗi, ta vừa mới nghĩ đến một chuyện, cho nên tìm cuốn lịch này tra một chút thời gian, xem ra làm chậm trễ rồi.” Thẩm Lạc buông cuốn lịch trong tay xuống, tâm cảnh cũng khôi phục bình tĩnh, mang theo vẻ áy náy nói.
“Chuyện này, Thẩm lão đệ ngươi có thể bình tĩnh đọc sách, ta rất là hâm mộ. Phụ thân luôn buộc ta đọc sách vẽ bùa, đáng tiếc Vu mỗ là người thô hào, chỉ thích múa thương lộng bổng. Nếu ta yêu thích những thứ này như ngươi, từ nhỏ đến lớn đã không trải qua thống khổ rồi.” Vu Mông cười ha ha một tiếng nói.
Thẩm Lạc cũng cười cười, không nói tiếp.
“Được rồi, không nói những thứ này nữa. Hôm nay chém giết một ngày, đi, đi ăn thật ngon một bữa. Phụ thân nhìn ngươi rất thuận mắt, hôm nay hẳn là có không ít đồ ăn ngon đấy.” Vu Mông chà xát hai tay, nói.
Thẩm Lạc trả thư tịch về lại chỗ cũ, lúc này mới theo Vu Mông thúc giục, rời thư phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!