Đại Mộng Chủ
Chương 989: Hoài nghi
“Linh Lung Tháp trên tay ngươi, Thẩm Lạc. . . Vậy Thiên Sách mà Thác Tháp Thiên Vương giữ, hẳn cũng ở trong tay ngươi.” Không đợi Ngưu Ma Vương nói chuyện, lão đạo râu dài kia mở miệng trước.
Lời này vừa ra, thần sắc hoàng mi tăng cùng nam tử mặc ngân giáp khẽ biến, đều nhìn lại Thẩm Lạc.
“Nguyên đạo nhân?” Thẩm Lạc nghe giọng nói lão, suy nghĩ một phen, thử thăm dò.
Lão đạo râu dài cũng không phủ nhận, chỉ thăm thẳm thở dài: “Đáng tiếc. . .”
Lông mày Thẩm Lạc càng nhíu chặt, cảm giác khó chịu trong lòng không ngừng tăng lên, hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao vừa thấy mặt Ngưu Ma Vương liền ra tay đánh nhau với hăn?
Nếu không phải lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh xác nhận thân phận, hắn thậm chí hoài nghi Ngưu Ma Vương trước mắt là kẻ giả mạo.
“Nói, vì sao ngươi phản bội chúng ta?” Lúc này, Ngưu Ma Vương mới mở miệng, tiếng nói gã khàn khàn dị thường.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày nhăn lại, cả giận nói: “Phản bội? Ta phản bội các ngươi khi nào?”
“Thẩm Lạc đúng không? Lần này làm hại mọi người thảm như vậy, nguyên lai đều là vì ngươi.” Trong mắt nam tử mặc ngân giáp cũng nhiều ra mấy phần tức giận, mở miệng quát.
“Lúc trước có người nói với ta lai lịch ngươi không rõ, để ta đề phòng ngươi, không ngờ ta cả tin ngươi, ngay cả Định Hải Châu cũng cho ngươi, buồn cười, thật đáng buồn. . .” Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn Thẩm Lạc, hai mắt sung huyết nói.
“Trong khoảng thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lạc kiềm chế bất mãn trong lòng, hỏi.
“Hừ, xảy ra chuyện gì ngươi không biết sao? Hành tung của chúng ta không phải ngươi tiết lộ cho Ma tộc sao? Lúc trước Tích Lôi sơn gặp nạn, vừa lúc ngươi không có ở đó, lần này Ngũ Trang quan lọt vào vây giết, ngươi lại vừa lúc không có ở đó. Ta rất hiếu kì, thân phận của ngươi rốt cuộc là gì?” Ngưu Ma Vương lạnh giọng trách mắng.
“Ta. . . Lúc trước ta chỉ đi Ngũ Hành sơn bế quan tu luyện, nếu không ngươi xem một thân tu vi Thái Ất của ta làm sao có được?” Thẩm Lạc hơi cứng đờ, lập tức giải thích.
“Lại nói, mỗi lần giao chiến với Ma tộc, ta có dùng mánh lới gì không? Lần nào không phải toàn lực chiến đấu? Nói trắng ra, lúc trước ta tiến về Tích Lôi sơn, cũng là Nguyên đạo nhân ngươi tích cực thúc đẩy đấy, không phải sao?”
“Trấn Nguyên Đại Tiên, hắn nói lời này là ý gì?” Đối mặt Thẩm Lạc chất vấn, Ngưu Ma Vương cũng nhìn về hướng lão đạo râu dài kia.
Trấn Nguyên Đại Tiên? Trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc một chút, lập tức bình thường trở lại.
Đối với thân phận Nguyên đạo nhân, hắn đã sớm suy đoán.
“Thôi, cho tới bây giờ cũng không có gì không thể nói, lúc trước đích thật là chúng ta để Thẩm Lạc đi Tích Lôi sơn lôi kéo ngươi.” Lão giả râu dài thở dài, nói.
“Chúng ta. . . Nói như vậy, hai vị chính là Lôi đạo nhân cùng Hoa đạo nhân rồi?” Thẩm Lạc hơi chần chờ, nhìn về phía nam tử mặc ngân giáp cùng hoàng mi tăng.
Hai người kia không phủ nhận, ai cũng không nói gì.
“Ngươi đoán không sai, trên thực tế hôm nay mấy người chúng ta xem như hội tụ đầy đủ, chỉ tiếc. . . Không ngờ lại dưới tình huống này.” Trấn Nguyên Đại Tiên chậm rãi nói.
“Người kia lại là hắn?” Nam tử mặc ngân giáp nhìn về phía Thẩm Lạc, vẫn có chút không dám tin.
“Chư vị. . . Có thể để ta chen vào nói một câu không.” Lúc này, Chung Quỳ một mực trầm mặc không nói, đột nhiên mở miệng nói.
“Chung Quỳ đạo hữu có chuyện cứ nói đừng ngại.” Trấn Nguyên Đại Tiên nhẹ gật đầu.
“Thẩm Lạc. . . Ngàn năm trước ta cùng hắn gặp nhau không ít, bây giờ mặc dù không rõ hắn có thay đổi gì không, bất quá lúc trước ta cùng U Minh Quỷ Vương và Điếu Tử Quỷ chiến đấu trên cầu dây, nếu không phải hắn xuất thủ tương trợ, chỉ sợ hôm nay ta đã nguy rồi.” Chung Quỳ nói như thế.
“Hừ, ngươi làm sao biết đây không phải là mánh khoé hắn thường dùng? Lúc trước Ngọc Hồ tộc gặp nạn, cũng ngay thời khắc khó khăn đó hắn xuất thủ tương trợ, nếu không lấy lịch duyệt của Vạn Tuế Hồ Vương, làm sao nhìn không ra lòng lang dạ thú của hắn?” Ngưu Ma Vương nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nói.
“Các ngươi nói như vậy, cũng có chút không đúng.” Lúc này một thanh âm yếu ớt từ trong Hắc Trúc Lâm truyền ra.
Đám người nhao nhao nhìn lại bên kia, chỉ thấy một nam tử sắc mặt trắng bệch đang từ trong rừng đi ra.
Thẩm Lạc thấy Thanh Lư đi ra, cũng có chút ngạc nhiên.
“Các ngươi những người này, ai. . . Thẩm tiền bối vì đến Địa Phủ tìm các ngươi, đầu tiên là đi phủ đệ Hắc Sơn lão yêu trộm địa đồ, sau bị phát hiện nên bất đắc dĩ giao chiến cùng Hắc Sơn và Cửu Minh. Thật vất vả trốn vào trong Địa Ngục mê cung, lại đụng phải Khư Côn, các ngươi có biết quá trình này hung hiểm thế nào? Nếu thật sự hắn là kẻ phản loạn, chẳng lẽ lại kinh lịch đủ loại diễn kịch kia, chỉ diễn kịch cho ta nhìn, thì có ích lợi gì?” Thanh Lư thực sự nghe không vô, phản bác.
“Phải hay không phải, dựa vào miệng ngươi nói, chúng ta làm sao biết thật giả?” Ngưu Ma Vương hừ lạnh nói.
Hiển nhiên đám người Ngọc Diện công chúa cùng Hồng Hài Nhi chiến tử, khiến gã bị đả kích thực sự quá lớn.
“Nói không chừng chính là dục cầm cố túng thôi, lại nói. . . Ai biết thứ quỷ ngươi, có cố ý giúp hắn nói láo không?” Lúc này, nam tử mặc ngân giáp nhíu mày nói.
“Dương Tiễn, lão Ngưu, hai người các ngươi đừng vội kết luận. Thẩm đạo hữu, ngươi nếu có biện pháp tự chứng minh trong sạch, hay là sớm chút nói ra cho tốt, nếu không . . . Vậy cũng có một biện pháp. Chỗ ta có một bảo bối, tên gọi ‘Vấn Tâm Kính’, trước mắt nếu ngươi nguyện ý tự trói, chúng ta có thể mang ngươi trở về thử vấn tâm một lần, ngươi có bằng lòng không?” Hoàng mi tăng bỗng nhiên đi lên phía trước, mở miệng hỏi.
“Vấn Tâm Kính?”
Không chỉ Thẩm Lạc nhíu mày, ngay cả mấy người Trấn Nguyên Đại Tiên cũng nhao nhao lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hoàng mi tăng, năm đó sư phụ ngươi phật Di Lặc ngã xuống, tất cả mọi người tưởng là Vấn Tâm Kính này đã rơi vào tay Ma tộc, không ngờ vậy mà trên tay ngươi?” Dương Tiễn nhìn về phía tăng nhân mặc hoàng bào, nói.
“Đã có Vấn Tâm Kính, ngược lại có thể dùng thăm dò một phen. Thẩm đạo hữu, không biết ngươi có bằng lòng hay không?” Trấn Nguyên Đại Tiên nghe vậy, cũng mở miệng nói.
“Vấn Tâm Kính này là vật gì? Nếu dò xét ký ức thần hồn, thì miễn cho ta đi. Lúc đầu đến đây, ta muốn cùng chư vị tụ hợp, không ngờ vừa đến đã bị nỗi oan không thấu này, nếu còn bị nhìn trộm ký ức, vậy ta muốn chia tay cùng chư vị mỗi người đi một ngả.” Thẩm Lạc nhíu mày, quả quyết cự tuyệt.
“Hiện tại chỉ sợ đã không phải do ngươi quyết định, nếu không thể tự chứng minh trong sạch, ngươi còn muốn rời đi nơi này, người si nói mộng.” Mặt mày Dương Tiễn quét ngang, lạnh giọng nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt cũng hiện lên vẻ tức giận.
“Thẩm đạo hữu yên tâm, Vấn Tâm Kính bất quá chỉ thăm dò biến hoá tâm cảnh của ngươi, chúng ta chỉ hỏi thăm một vài vấn đề, lấy tấm gương phản ứng để phán đoán thật giả, sẽ không dò xét ký ức thần hồn ngươi.” Trấn Nguyên Đại Tiên nói.
“Nếu vậy, có thể thử vấn tâm một lần.” Thẩm Lạc nghe xong, do dự một chút, thu hồi Linh Lung Bảo Tháp cùng Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
“Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, trước đó cần giam cầm ngươi một hai mới được.” Dương Tiễn lần nữa mở miệng nói.
“Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thẩm Lạc cả giận nói.
“Ngươi nếu không thẹn, sợ cái gì?” Ngưu Ma Vương cũng mở miệng nói.
Thẩm Lạc thầm nghĩ, tự nhiên là sợ phản đồ chân chính kia không biết giấu ở nơi nào.
Lúc này, nơi xa giữa sơn cốc truyền đến một hồi thanh âm ồn ào, lại rải rác bảy tám bóng người nổi lên, chạy nhanh tới bên này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!