Đại Năng Giả
Chương 69: Đi săn gặp người quen
Ân Thập Cửu quay về phòng, bỏ mặc những lời nhắc nhở của Ân Cửu U khi nãy, nhốt mình trong phòng tối, làm thuốc không ra ngoài ăn uống.
Trước rừng săn bắn phải đi qua khu vực canh gác, xuất trình thân phận sau mới đi vào được, Ân Cửu U có huân chương trưởng lão công hội Trận Pháp Sư nên một tháng sẽ được săn năm loại ma thú.
Nếu hôm nay nàng bắt được năm con thì phải đợi tháng sau mới vào săn tiếp, còn như bắt được ba con thì khi khác vẫn có thể vào bắt thêm hai con. Bất quá, nàng bắt sáu con sẽ bị bắt nộp phạt vì vi phạm luật.
Có thể nộp tiền hoặc bị tước đi thân phận như huân chương.
Người đặt ra luật tổ đế Đại Uy quốc, không ai dám phá hủy. Sống dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, Ân Cửu U bắt buộc phải nghe theo luật này, mà dù gì nàng cũng không có ý định săn quá nhiều ma thú.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc vừa mới vào rừng liền chạy loạn khắp nơi, may mà chúng là anh em luôn bám dính vào nhau nên Ân Cửu U không phải phân thân tìm kiếm hai con “cẩu” này.
Đột nhiên một bóng ảnh đỏ lướt qua mặt Ân Cửu U, còn chưa kịp nhìn kỹ thì nó đã trốn vào bụi rậm và chuồn mất.
Dù gì nàng cũng nhìn được đó là một con hồng điêu, điêu giá trị dinh dưỡng không có nhiều, không cần thiết phải săn tìm chúng.
Ai ngờ vừa mới lơ mắt đi một giây, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đã đuổi theo bóng đỏ kia, chạy thẳng vào bụi rậm, tìm con hồng điêu kia. Cửu U bất đắc dĩ phải chạy theo phía sau.
Hồng điêu đang đào hang dưới một gốc cây, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không cho con mồi chạy trốn, liền phóng lên bắt lấy hồng điêu, bị giọng Ân Cửu U cản lại, “Tiểu Bạch, Tiểu Hắc quay về!”
Hai con “cẩu” nghe được chủ gầm một tiếng lập tức phanh gấp, té lộn nhào mấy vòng mới dừng lại được. Con hồng điêu từ đó chạy mất.
Tiểu Bạch, Tiếu Hắc dùng ánh mắt ai oán nhìn Cửu U, Cửu U nhếch nhếch khóe môi, chắc nàng thấy ảo giác.
Con hồng điêu kia là Xích Điện Điêu, ma thú cấp 9 còn chưa đạt đến Võ Nguyên cảnh, chúng có bộ lông màu đỏ phát ra tia điện tấn công kẻ thù hoặc con mồi, tốc độ có thể so với Võ Nguyên cảnh. Bất quá… Giá trị dinh dưỡng cùng với điêu khác… thấp hơn mấy lần.
Vì Xích Điện Điêu chủ yếu ăn rác thải, bùn, thịt đồng loại nên giá trị hạ thấp rất nhiều, ăn vào còn có nguy cơ trúng độc thực phẩm…
“Chít!”
Tiếng Xích Điện Điêu vang lên, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc nghe được hăng hái chạy đến tiếng điêu rống kia. Ân Cửu U lắc đầu bất đắc dĩ phải chạy theo phía sau.
“Đây là Xích Điện Điêu không phải hồng hồ gì cả, còn là ma thú cấp 9, ma hạch còn không có…” Giọng thiếu niên lãnh lãnh vang lên.
Ân Cửu U có cảm giác như mình đã nghe qua giọng này ở đây đó, hình như còn khá là quen nữa…
“Hai con thú này ở đâu ra đây? Là ma thú hay thú sủng?” Lần này là giọng thiếu nữ vang lên.
Vẫn như giọng kia, vẫn có cảm giác quen thuộc nhưng là không nhớ, cũng xem như tiếng gió bên tai, không quản. Nàng lãnh âm vọng đến đám ngươi, “Đó là thú sủng của ta.”
Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, thiếu nữ vừa mới nhìn hai con “cẩu” nhìn đến Ân Cửu U vẻ mặt kinh ngạc, nàng khẽ cười duyên, “Ân công tử, lâu không gặp.”
Ân Cửu U nhìn thiếu nữ chậm nửa nhịp, mở miệng, “Lâu không gặp, Lục tiểu thư.”
“Không ngờ Ân thiếu còn nhớ đến ta.” Lục Linh Hồng cười duyên nói.
“Thiên tài luyện dược sư ở Kinh Phách thành, còn là đệ tử của hội trưởng công hội Luyện Dược Sư, há lại không nhớ rõ.” Ân Cửu U lãnh đạm nói.
Người thiếu niên trong nhóm thấy Ân Cửu U liền vui mừng muốn cười tủm tỉm chào nàng, nhưng vì thân đang mang cấm chế thành ra trên mặt chỉ câu lên khóe môi cười nhạt, “Ân Cửu U ngươi hảo.”
Ân Cửu U gật đầu, đáp lại, “Dược Già Nam ngươi hảo.”
Người thiếu niên tóc đen có điểm rối loạn thấy hai người quen biết, con người lục sắc hơi đổi cái nhìn về Ân Cửu U, hỏi Dược Già Nam, “Các ngươi quen biết?”
Lục Linh Hồng cười duyên dáng, “Dĩ nhiên, Ân thiếu là người ở trong công hội Luyện Dược Sư ở Kinh Phách thành, chỉ là không biết tại sao ở hơn một tháng trước biệt lai vô dạng.”
Nàng nói thêm, “Ân thiếu cũng là một thiên tài a, tinh thần lực theo như ta đoán đã đạt đến Tứ Tinh đi.”
Thiếu niên tóc đen nhìn Ân Cửu U cười khinh miệt, “Tứ Tinh cũng chẳng đáng là gì a.”
Nữ tử bên cạnh thiếu niên tóc đen trông trưởng thành hơn, có lẽ tầm khoảng mười tám đến hai mươi, mái tóc xanh sẫm dài như thác được búi lên đẹp mắt, đôi con ngươi xanh xám câu hồn, khẽ nhéo cánh tay thiếu niên tóc đen, đôi mắt hơi cau răn dạy, “Tuyết Duyệt không được vô lễ.”
Dược Già Nam mặt lạnh bên cạnh không có lên tiếng giải thích với bọn họ, Ân Cửu U còn không thèm so đo hắn nói ra làm gì.
“Hai con thú này là con gì a? Có thể làm thú sủng bên cạnh Cửu U huynh chắc không phải thú thường nha.”
Ân Cửu U đã quá quen thuộc với việc Dược Già Nam thay đổi cách xưng hô với nàng nhanh còn hơn cả lật sách nên chẳng lên tiếng về cách xưng hô của hắn, nàng nhìn hai con Âm Dương Song Hùng mấy nhịp, kiên định nói.
“Cẩu.”
Tiểu Bạch phối hợp diễn xuất, “Âu âu.”
Tiểu Hắc bên cạnh, đôi mắt to tròn nhìn một người một cái “cẩu”, đây là cái gì a? Đây chắc chắn không phải ca ca hắn. Ai đổi ca ca hắn đi rồi?
Tiểu Hắc không lời để nói. Ca ca tiết tháo của ngươi đâu?
Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc như đang cười đáp lại. Bị chủ nhân cướp đi hết rồi.
Tiểu Hắc, “…..” nó bây giờ chính thức không lời để nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!