Đại Năng Giả - Chương 81: Vô đề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Đại Năng Giả


Chương 81: Vô đề


“Vậy còn đấu trường Tuyệt Thế, nó đã được thành lập bao lâu?” Ân Cửu U bắt đầu tò mò về thế lực của người tự xưng đến từ Ma Huyền Vực này.

“Cùng với Truy Tung được thành lập cách đây một trăm ba mươi năm trước.” Ngao Uy đế đáp.

“Chỉ cần ba mươi năm đã khiến cao tầng chú ý?” Ân Cửu U bất ngờ hỏi. Trong nháy mắt đôi con ngươi nàng hiện ra vẻ khó tin hiếm thấy.

Một thế lực thành lập vậy mà chỉ dành ba mươi năm đã khiến những cao tầng kia để mắt đến và phải tiêu diệt Truy Tung. Vậy người kia phải mạnh đến mức nào mới khiến cho cao tầng chú ý như vậy?

“Người lập ra thế lực đâu?” Vì quá mức tò mò về người này nên Ân Cửu U muốn biết thêm thông tin về hắn.

“Không biết, nghe nói hắn ở trong bóng tối bảo vệ đấu trường. Ta nhớ trong lịch sử ghi lại Truy Tung khi bị những cao tầng phái xuống tiêu diệt, những cao tầng lập tức rời đi ngay như trốn tránh gặp mặt người kia vậy.”

“Truy Tung từ đó cũng không sống lại sao?”

“Nghe nói những người từng làm trong Truy Tung còn sống sót kể lại, người kia nói hắn lập Truy Tung là để tìm người, với lại Truy Tung chỉ lập một lần không lập lần thứ hai.”

Nghe xong Ân Cửu U có điểm luyến tiếc trong lòng, nàng cũng không đề cập đến Truy Tung nữa.

“Ta biết rồi, đa tạ bệ hạ, ta quay về trước.” Ân Cửu U cáo lui đi về.

Ân Thập Cửu ở trên mái nhà đã thất thần rất lâu, khi Cửu U ra khỏi thư phòng hắn mới giật mình chạy đi, nhưng lại không tránh được tinh thần lực Cửu U dò xét. Nàng lập tức quay người nhìn lên mái nhà, nhưng chỉ thấy một cái hắc y nhân mặc đồ rộng lớn che phủ khắp người biến mất dưới ánh nhìn của nàng.

Ân Thập Cửu quay về, vẻ mặt kích động ngồi trên ghế, đôi con ngươi không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm những tiếng thì thầm ngay cả hắn cũng không thể nghe rõ chữ mình nói ra.

Dần dần tiếng nói càng rõ ràng hơn.

“Hắn đến đây? Còn đến đây cách đây hơn một trăm năm trước? Sai thời điểm, thật sự là sai thời điểm, Tiểu Di Nhi từ đó đến hiện tại người vẫn sống? Vẫn đi tìm Tiểu Tịch Nhi? Vậy hiện tại ngươi ở đâu?” Ân Thập Cửu ôm đầu suy nghĩ.

Hắn chợt nhớ tới một điểm quan trọng trong quá khứ, nhưng sau đó hắn có điểm khổ não, lại đau lòng, sau liền cười trừ, mọi biểu hiện cảm xúc đều nói hắn đang ở trên khó khăn, tâm hắn đau thương.

Ân Cửu U đi về nhà, nàng thấy Ân Thập Cửu ngồi ở bàn trà khổ não suy nghĩ gì đó, thầm đi phao trà, đưa đến cho hắn một ly an thần trà.

“Vương tử đại nhân uống chút trà tĩnh thần đi.” Giọng Cửu U đột nhiên vang bên tai Thập Cửu.

Hắn giật mình nhìn nàng, đôi mắt có điểm đỏ như muốn khóc, Ân Cửu U nhìn đến liền đau lòng, hỏi “Ca có chuyện gì vậy?”

Ân Thập Cửu chớp chớp mắt nhìn Cửu U,ngây ngô hỏi ngược lại nàng, “Chuyện gì là chuyện gì a?”

Ân Cửu U thật sự không biết nói gì với con người này nữa…

“Sao mắt ca lại đỏ?”

“Ca cái gì, gọi vương tử đại nhân.” Ân Thập Cửu được sủng sinh kiêu.

“Tuân mệnh, vương tử đại nhân.”

“Như vậy mới phải a.” Hắn là đang đánh lạc chủ đề.

“Vậy sao vương tử đại nhân đỏ mắt?” Ân Cửu U bám mãi một chủ đề không buông.

“Đỏ á? Chắc do lúc nãy ở bên ngoài hóng gió lúc sau bị bụi bay mắt nên đỏ đến giờ đi.” Nói dối rõ ràng lại chẳng thế làm Ân Cửu U hỏi sự thật bên trong.

“Có chuyện gì cần nói, vương đại nhân cứ nói với ta.” Ân Cửu U sủng ái lên tiếng.

“Tiểu U Nhi… Ca tu luyện được rồi.” Ân Thập Cửu lên tiếng.

“Ân, muội biết.”

“Nhưng là chẳng ai nhìn thấy được tu vi của ca, giống như ca là phế vật không thể tu luyện vậy.”

“Muội biết, muội cũng thế.”

“Ca biết muội tu luyện được, chỉ là ca không nhìn được tu vi của muội.”

“Vậy nên ta với vương tử đại nhân mới giống nhau, đều là kẻ tu luyện võ đạo nhưng chẳng ai nhìn ra được.”

Ân Thập Cửu gật đầu, hắn nói tiếp, “Ca muốn đi lịch luyện.”

Lời vừa dứt nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, Ân Cửu U âm trầm sắc mặt lên tiếng, “Không được.”

“Tại sao?”

“Thù cha mẹ chưa báo.”

“Vậy sau khi muội báo thù cho cha mẹ xong ca có thể rời đi hay không?”

“Có thể, chỉ cần ca đánh bại được Tô Gia Hạo liền có thể đi lịch luyện.”

Nàng cũng không có quá quản giáo Thập Cửu, kẻ theo võ đạo đều có ước mơ trở thành cường giả, bước lên càng cao mới càng khiến họ thỏa mãn, Ân Thập Cửu muốn trở thành cường giả, Ân Cửu U không thể cản bước hắn.

Tô Gia Hạo ít nhiều gì cũng là Võ Thần, Ân Thập Cửu đánh bại hắn nói ra tu vi bản thân ở trên đó, mới mười bốn tuổi đã có tu vi trên từ Võ Thần trở lên như vậy nàng có thể yên tâm cho Ân Thập Cửu phát triển.

Thực ra, Ân Thập Cửu từ khi đến thế giới này hắn tu luyện chỉ mới đạt đến Võ Hoàng cảnh, nhưng hắn có một bí mật, bí mật này chính là nguyên nhân khiến tu vi của hắn không ai nhìn ra được.

“Thực lực của Tô Gia Hạo ở cấp bậc gì?” Ân Thập Cửu hỏi.

“Võ Thần cảnh.” Ân Cửu U trả lời.

“Ha hả, đơn giản, ca có thể đánh bại nội trong mười chiêu.” Ân Thập Cửu cười ha hả tự tin lên tiếng.

Ân Cửu U chỉ gật gật đầu, nàng tin tưởng Thập Cửu có khả năng đó, nếu không hắn cũng chẳng thể đem Bạch Dạ ở bên thân.

“Vài ngày tới muội sẽ không ở nhà, vương tử đại nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Nghe xong lời này, khóe miệng Ân Thập Cửu rút rút.

Thế giới này là một cái dị giới huyền huyễn, những căn bệnh thông thường không ảnh hưởng đến võ giả. Tiểu U Nhi, muội có thể đừng có lo lắng thái quá như vậy có được không? Ca ca thương tâm a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN