Đại Năng Giả
Chương 83: Đấu trường Tuyệt Thế
“Thích” Nàng không chút do dự nói. Chỉ cần là của ca ca đưa cho, bất kể là món gì nàng đều thích.
Thập Cửu cười hì hì, muội muội nhà hắn so với nam nhân chỉ có hơn chứ không có kém.
Tính cách quá cường.
“Muội đi đi, tranh thủ tăng lên thực lực.” Thập Cửu đưa tiễn nàng ra khỏi gia viên, trịnh trọng nhắc nhớ.
“Ân.” Nàng gật gật đầu rời đi.
Chạy đến thành Đông, nàng dùng tinh thần lực vô biên dò xét khắp thành Đông, mất cả canh giờ mới tìm ra lối vào đấu trường Tuyệt Thế bên dưới lòng đất.
Ân Cửu U mang mặt nạ quỷ che nửa mặt trên lại, hai cái hốc mắt đen không thấy đấy, khi được mang lên hai hốc mắt hiện hai cái đốm sáng đỏ như viên đá quý. Trùng hợp, cái mặt nạ quỷ này cũng là màu đỏ.
Mặt nạ quỷ này là do Ân Thập Cửu lúc trước đưa cho nàng chơi đùa, nàng không dùng nên vẫn luôn để trong không gian giới chỉ, bây giờ mới lấy ra.
Lối vào đấu trường Tuyệt Thế phải đi qua cái đường hầm, ở phía trước đường hầm này không có một ai canh giữ, mãi đến khi Cửu U đi được nửa đường mới có người đứng sẵn ở đó.
Một lão già khom lưng, dùng áo choàng đen che kín người và mặt, giọng lão nhàn khàn hỏi, “Đến là để tìm đối thủ, hay đến để tìm kiếm sinh tử?”
Trong giây lát Ân Cửu U ngẩn ra, nàng không biết phải trả lời như thế nào. Nàng vốn dĩ đến đây để tăng lên thực lực, hoàn toàn không biết cái gọi là tìm đối thủ hay tìm sinh tử gì cả.
“Không biết tiền bối có thể giải thích cho ta thế nào là tìm đối thủ, thế nào là tìm sinh tử?”
“Ngươi là lần đầu tới?”
“Vâng.”
“Không trách. Tìm đối thủ, ngươi vung tiền tìm cho bản thân một cái đối thủ thích hợp. Còn tìm sinh tử là người khác vung tiền đặt cược sinh mệnh của ngươi trong đấu trường. Tìm đối thủ thì người có thể lựa chọn kẻ yếu hoặc kẻ mạnh để đấu. Còn tìm sinh tử thì ngươi không có quyền lựa chọn đối thủ, mọi đối thủ đều do đấu trường tự chọn lựa.”
Nghe xong, Ân Cửu U cười nhạt đáp, “Vậy ta chọn sinh tử.” Nàng đang muốn rèn luyện bản thân, không đấu sinh tử thì không thể biết chắc được thực lực ở trình độ nào.
Lão già lưng khòm nhìn Cửu U, lão có chút khinh miệt nói, “Chỉ là Võ Nguyên cảnh sơ kỳ lại dám tìm sinh tử, may mắn cho ngươi, trong đấu trường sinh tử thực lực của tất cả đều bị áp chế ngang nhau.”
Lão già vung tay lên chỉ về một hướng cho Ân Cửu U, trong bóng tối, một lối đi dần hiện ra trước mặt nàng, những ngọn đuốc tự thấp sáng, soi rõ đường đi.
Nàng đi vào trong đó, giọng lão giac lưng khòm từ phía sau truyền lại, “Vào đó, sẽ có người tới tiếp đón và giải thích kỹ càng cho ngươi về sinh tử đấu.”
Đi hết con đường, Ân Cửu U gặp một thị nữ mặc sườn xám bó sát người, váy xẻ lên cao lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài đầy đặn hết sức mê người, vẻ mặt thị nữ mị hoặc như yêu tinh, khóe môi cong thành hình cung tuyệt mỹ, “Ta gọi A Lục, là thị nữ ở đấu trường sinh tử, kể từ giờ phút này ta sẽ là người dám sát ngươi.”
Nàng khẽ khom lưng, cánh tay ngọc điêu khẽ cung kính đưa về phía trước, “Mời ngài theo ta.”
A Lục đưa Ân Cửu U đến phòng dành cho nàng, giải thích, “Căn phòng này từ giờ sẽ là của ngài, khi nào ngài còn ở đây. Những người vào đấu trường sinh tử sẽ phải ở lại đấu trường ít nhất mười ngày thời gian. Đây là bản khế ước và quy định, xin hãy đọc cho kỹ và ký tên nếu ngài chắc chắn bản thân muốn ở đây.”
Nhận lấy sấp giấy, nàng đọc qua một lần rồi hạ bút xuống viết một tên.
Thị nữ tiếp nhận tờ giấy, nhìn chữ ký bên dưới ghi một chữ “Tịch”, đôi mắt hồ ly khẽ nheo lại, nàng cười tà mị nói, “Hảo, ngài đã hiểu qua về đấu trường trong những quy định này rồi, ta cũng nhắc nhở ngài lần cuối cùng. Nếu thua trong đấu trường sinh tử ngài phải ở đây và làm việc cho chúng ta ba năm thời gian. Và dĩ nhiên, trong ba năm đó không được phép thua, cứ thua một trận sẽ tính lên thêm một tháng, xin hãy nhớ rõ.”
“Ta đã biết.” Ân Cửu U không lạnh không nóng đáp.
“Vậy, ngài tạm thời nghỉ ngơi ở đây, khi nào có trận đấu diễn ra ta sẽ tới nói với ngài.” A Lục cúi người, cung kính chào xong rời đi.
Nàng vừa rời đi lúc sau, những bóng đen trong tối nhìn về phòng Ân Cửu U đang ngự.
Mấy cái bóng đen phát ra những tiếng âm thanh trầm thấp, kinh dị như không thuộc về thế giới con người.
“Người kia, hắn mang Nhật Khuyên Tai mà tiểu tử kia nói?”
“Ta có thể cảm nhận được sự liên kết mà tên đó nói, đây chắc hẳn là Nhật Khuyên Tai không sai.”
“Vậy tại sao chúng ta không cảm nhận được khí tức của chủ nhân trên người hắn?”
“Lại gần hơn chắc sẽ cảm nhận được.”
Mấy cái bóng đen dựa theo vách tường bò tới phòng Ân Cửu U, tính cảnh giác của nàng trong giây lát bộc phát, phát hiện như có người đến. Mà người đến này mang theo khí tức của sát thủ…
“Kẻ nào?” Nàng quát khẽ một tiếng.
Mấy cái bóng đen lập tức lui xuống. Một cái bóng đen mang theo từng tia huyết khí bên người kéo những cái bóng đen loi nhoi kia ra xa phòng Ân Cửu U.
Chính nó đi vào phòng nàng, những tia huyết khí kia quỷ dị bao bọc lấy bóng đen di chuyển chầm chậm tiến tới trước mặt Ân Cửu U.
“Âm linh?”
Cái bóng đen dừng huy động tia huyết, nó như nhìn Ân Cửu U, giọng hơi đổi, “Không phải, kẻ khác luôn gọi ta là Ma Huyền Linh, nhưng ta luôn có một cái tên do chủ nhân ban cho, gọi Hồn Nguyền.”
Ân Cửu U bĩu môi khinh thường, “Tên nào cũng khó nghe như nhau.”
Cái bóng đen trong phút chốc không nói nên được lời nào, mãi một lúc lâu nói mới lên tiếng, “Ngươi có thể bỏ mặt nạ huyết quỷ kia xuống được không? Ta muốn xem mặt của ngươi.”
Ân Cửu U liếc nhìn cái thứ bóng đen thui dưới mặt đất có vài sợi huyết khí lơ lửng không trung mà kinh tởm, “Ngươi khiến ta cảm thấy kinh tởm.”
Cái bóng đen khẽ run một chút, nếu như nó có trái tim, chắc chắn hiện tại tim nó đang nhảy điên cuồng.
“Chỉ cần cho ta thấy mặt ngươi một lần, ta sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của ngươi.”
Ân Cửu U nhếch môi xem thường, “Kể cả chà đạp ngươi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!