Đãi ngộ lớn nhất của Thiên Mệnh - Chương 2: Nan Giải Thế Sự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Đãi ngộ lớn nhất của Thiên Mệnh


Chương 2: Nan Giải Thế Sự


“Là người cố tình không hiểu, hay thực sự không hiểu? “
“Này là yêu, người có biết không? “
Mi mắt Khai Diệu nặng nhọc mở lên. Nàng an tĩnh ngồi lên, lặng lẽ hướng ánh mắt ra bên ngoài ô cửa sổ. Đã về đêm rồi. Hôm ấy đầu óc nàng có chút mông lung, mọi sự sau đó thế nào, giống như đã bị làm nhoè mất, hắn nói cái gì tiếp theo, cũng giống như đã bị gió át mất. Nếu không phải ánh mắt oán trách nhìn thấu tâm can, nàng còn nghĩ đó chỉ là chút ảo giác lâu ngày chẳng gặp.
Khai Diệu hạ lưng xuống, cảm thấy không ngủ thêm được, huống hồ đêm dài lắm mộng, đành ngồi dậy thanh tỉnh lần nữa. Chưa quá canh ba, trăng cũng còn chưa xuống. Ánh sáng bạc tràn dưới nền đất cô độc giá lạnh. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài hiên trúc. Cơn gió lớn vừa hay đi ngang, lá khô xao động, tán bồ đề đối diện cũng tản mạn đung đưa. Nàng chân trần bước xuống, chạm nhẹ lên lớp vỏ sần sùi, vô thức ngước lên nhìn. Trên cành lá xanh mướt lấp ló vài chùm hoa trắng. Bồ đề ra hoa sao? Nghe điển tịch từng nói, thiền dưới vô hoạn mộc suy nghĩ sẽ thông suốt mọi chuyện.
Chỉ là…nàng không biết nếu suy nghĩ thì nên suy nghĩ từ đâu, từ chuyện nào, rồi đến đâu…
Cảm xúc con người, đâu phải là thứ nói suy nghĩ liền có thể dễ dàng suy nghĩ.
***
Nàng bước lên bậc thang, thi thoảng gật đầu đáp lại những đôi nam nữ đi qua cúi chào nàng. Dù chỉ mới sắp tới Thất Tịch, nhưng cũng đã nhiều người tới Phù Dung Tự cầu duyên. Lúc này đã chiều tà, hoàng hôn đã phủ xuống quá nửa. Nàng len lỏi bước lên giữa dòng người quay trở về. Vài tăng sư trước chùa đang quét dọn cung kính cúi người.
“Cô cô. “
“Mấy huynh đang dọn dẹp lại sao? “
“Không phải, chúng ta chỉ đứng đây đón khách phương xa, tiện tay thu xếp lại. “
Nàng lặng lẽ nhìn cây đại thụ trước sảnh đường đã treo đầy Thất Tịch Thư.
“Cô cô, nếu muốn người có thể tới xem. “
“A… Đa tạ… “
Trên dải vải đỏ rực rỡ đều có viết những cái tên bằng mực đen. Nàng nâng một dải lên, bâng quơ đọc cái tên nữ nhân xa lạ. Thì ra, nhân thế cầu duyên, một dải vải đỏ cũng khiến người khác động tâm. Nàng hơi cúi đầu, quay lại nói với mấy người họ.
“Phiền các huynh báo lại với trụ trì cho ta mượn phòng thiền ít ngày. “
“Cô cô sao lại khách khí như vậy, nếu người muốn bất cứ lúc nào cũng có thể dùng. “
“Đa tạ. “
Ngôi chùa này không rộng, phân biệt phòng ốc cũng chẳng phải là việc quá khó khăn đi. Nàng khép lại cánh cửa gỗ, nhìn về phía tượng Phật. Nàng quỳ xuống tấm nệm, thành tâm gõ nhịp trên đầu mõ. Tiếng gõ cứ đều đều vẳng lại trong không gian tịch mịch.
Bất quá, nàng không tập trung được.

Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến nàng ngừng lại.
“Cô cô”
“Dạ”
Nàng đứng dậy mở cửa. Là trụ trì. Những nếp nhăn là dấu hiệu thời gian trên gương mặt ông khiến biểu cảm trở nên mờ mịt.
“Đã quá nửa đêm, cô cô ngồi đây từ ban chiều, hẳn chưa ăn gì. “
“Dạ, ngồi thiền đâu nhất thiết cần ăn uống… “
“Người đang rối ren chuyện nhân sinh sao? “
Nàng chớp mắt không nói. Lão trụ trì phúc hậu cười đạo mạo.
“Người nên trở về phòng thì hơn. “
“Dạ. “
Đi qua hành lang gấp khúc, lắng nghe sự tĩnh mịch. Khai Diệu nằm gối đầu trên tay, nhưng thực sự vẫn không thể ngủ. Nếu năm ấy hắn đã nói như vậy, tại sao nàng vẫn phải suy tính có nên hay không? Nàng cảm thấy…như thể hắn đang trốn tránh nàng, từ mười tám năm trước. Hắn luôn lãnh cảm lạnh nhạt. Hình như…hắn không hề yêu nàng… Chiếc gương đồng bên cạnh phản chiếu gương mặt ưu tư của nàng. Gương mặt này… So với mười năm trước… Vẫn không hề thay đổi… Nàng cau lại đôi mày. Thấy có chút khó chịu trong người, nàng trằn trọc cả đêm…
*
Nàng tới chính tự từ sáng sớm. Nàng đã tĩnh tâm hơn nhiều, nhưng mà cơn sốt vẫn chưa giảm chút nào. Nàng thấy có hơi mệt.
“Cô cô? “
Nàng bất chợt mở mắt. Là hắn. Nàng đứng dậy. Cơn đau đầu nhanh chóng ập đến khiến nàng loạng choạng ngã xuống. Hắn khẽ nhíu mày, tới đỡ nàng.
“Người có bệnh? “
“Không có. “
Sốt đương nhiên không thể nói là một loại bệnh được, nàng thầm nghĩ mông lung. Nàng gỡ tay hắn, bám vào tường đứng dậy. Đau quá. Nàng ngã một lần nữa, nhưng lần này có hắn đỡ. Trong lòng nàng có chút trách cứ bản thân. Cơ thể này sao lại yếu như vậy, so với người bình thường cảm thấy mình có chút dễ chết hơn. Lần này nàng không kháng cự nữa. Cư nhiên tay hắn có thể chắc hơn vách tường. Hắn dìu nàng xuống chùa, cáo biệt xong các tăng sư, nàng quay qua thấy hắn kéo một con bạch mã. Nàng nhíu mày khó hiểu, vuốt nhẹ bờm nó, nhỏ giọng hỏi.
“Thiếu gia định đưa ta tới đâu sao? “
“Mẫu thân muốn gặp người. “
Nàng chuyển mắt sang nhìn hắn. Có lẽ lúc đi qua căn nhà tranh thấy không có nàng, hắn mới tới đây. Vương phu nhân sao? Ánh mắt lần này nàng đưa đi chạm đúng nơi mi dưới mắt của hắn. Hắn đưa mắt đi chỗ khác, chất giọng vốn trầm nói.
“Người không muốn tới? “
Nàng mím môi lắc đầu, bám vào dây cương leo lên. Hân nhìn thẳng, không có ý định lên ngựa, quay đi kéo dây cương. Trên đường nàng có thắc mắc vài điều. Để hắn đích thân lên mời nàng xuống, hơn nữa lại một người một ngựa. Vương phu nhân lẽ nào cũng đã biết chuyện đó? Trong lòng nàng bất giác cảm thấy không dám gặp phu nhân, lặng lẽ nhìn tới nơi gò má hắn, bất thần nghĩ ngợi. Vương phu nhân hơn nàng mười bốn tuổi. Nói thẳng ra xưng hô là tỉ muội cũng chẳng quá đáng gì. Vừa tới cổng đã ra đón người, nước mắt không kìm được mà tuôn xuống ồ ạt, nắm chặt lấy tay nàng như hận không thể nói hết nhiều chuyện cùng một lúc. Nhìn như vậy hẳn bà vẫn chưa biết gì.
“Cô cô, ta nhìn như thể mười năm chưa hề trôi qua vậy… “
“Sao ạ? “
“Nàng nhìn như thể bằng tuổi Tịnh Nhi ấy”
Bằng tuổi hắn? Bà vẫn ngậm ngùi vừa cười vừa nói, nhưng tai nàng lùng bùng không nghe lọt thứ gì. Nàng bất giác nhìn tới hắn. Hắn không động tĩnh, miệng chén trà trầm ổn đặt trên bạc thần. Cái này…nàng cũng đã thắc mắc bấy lâu…
Đến nay cũng đã hơn một tuần nàng ở Vương Phủ. Chỗ này chẳng mấy đổi thay. Có đi chăng nữa thì cũng chỉ là mới hơn. Điều làm nàng có chút kinh ngạc là trong suốt mười năm trôi qua, căn phòng của nàng dùng để nghỉ ngơi trước đây vẫn rất sạch sẽ. Vương phu nhân nói, mỗi ngày đều có người tới đó quét dọn. Nói tới đây bà lại than phiền nàng lên núi sống làm gì. Đường núi cheo leo hiểm trở, đi lại khó khăn, bà cũng chẳng còn trẻ gì, tới thăm không tiện, đành cứ coi như vẫn có người dùng đến căn phòng đó. Về phần hắn cũng không còn thấy động tĩnh gì nữa. Nàng tạm thời an lòng. Tối nay phu nhân có mời nàng tới thủy đình thưởng trà vùng Tây Yến. Nghe nói nơi đó gọi là Khuynh Tuy Thành. Bà đưa tay rót cho nàng một chén.
“Hồng trà này rất hiếm, cơ mà lại rất khó dùng. Nếu không biết dùng thì vị dở vô cùng. “
Nàng đón lấy chén trà, định đợi phu nhân dùng trước. Song lúc nhìn lên lại thấy vẻ mặt bà có chút mất tự nhiên, nàng nhíu nhẹ mi tâm hỏi.
“Phu nhân lẽ nào có chuyện muốn nói với ta?”
Bà nhìn nàng, vẫn có chút ngập ngừng.
“Cô cô, có một chuyện như thế này, nếu chướng tai nàng, ta thực sự rất xin lỗi. “
“Mời nói, xin đừng khách khí như vậy. “
Nàng cười nhẹ đặt yên trà xuống lắng nghe bà.
“Về Tịnh Nhi… “
“…”
Mí mắt nàng chợt chùng xuống. Quân Tịnh?
“Tịnh Nhi từ nhỏ đã lãnh cảm cao ngạo, tự tôn lớn như vậy, nàng nuôi dạy nó từ khi mới sinh tới ngần ấy năm, hẳn nàng cũng đã hiểu. “
Nàng cắn môi im lặng. Một lúc sau mới gian nan nói.
“…Phải. “
“Nhưng mà… Nó lại nhõng nhẽo với nàng. “
“…”
“Thực sự càng lớn ta thấy nó đối với nàng lại càng đặc biệt. Trong khoảng thời gian mười năm trước, khi nó biết nàng đi liền trở nên trầm lặng hơn hẳn. Nàng có lẽ cũng chưa ngờ tới… Ta thiết nghĩ… “
Nghe tới đây nàng liền dứt khoát ngắt lời.
“Không ngờ tới? Không lẽ ý phu nhân… “
“Ân, phải. Ta… Thực sự nghĩ… Này là Tịnh Nhi yêu nàng… “
Nàng cười nhạt.
“Chẳng qua là chút tình cảm nuôi nấng, ta đối với thiếu gia cũng chẳng khác mẫu thân là bao. Phu nhân căn cứ vào đó không đủ, càng không cần nghĩ xa như vậy. “
“…Chẳng qua trước đây ta có nói một câu, là nàng ở trên cao như vậy, nó làm sao có thể với tới… “
Nàng đứng bật dậy khiến phu nhân có chút giật mình. Nàng vẫn cố cười gượng.
“Nữ nhân già cỗi như ta, không thích hợp nói mấy chuyện nhân duyên này nữa. Ta, không muốn nghe những lời như vậy từ phu nhân… “
Nàng lui ra sau vài bước, cúi người xin lỗi rồi vội vàng quay đi.
“Khoan đã…! “
Cước bộ nàng dừng lại, phía sau nàng im lặng đến kỳ lạ. Phát lên loáng thoáng tiếng thở dài, giọng phu nhân có phần buồn hơn.
“Nàng không muốn nghe, vậy ta không nói nữa. Nếu không thể là loại quan hệ đó, thì phiền nàng có thể giữ mối quạ hệ là cô cô của Tịnh Nhi được không? Hôm nay ta thấy nó có hơi bất ổn… Nếu được nàng có thể qua phòng nó…”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN