Đãi ngộ lớn nhất của Thiên Mệnh
Quyển 1: MINH NGUYỆT. Chương 0: Tiết Tử
Lần đó không hiểu xui xẻo thế nào mà Vũ Nhan Khang Âm lại bị một phàm nhân nhìn thấy. Mặc dù nói đi nói lại một phần cũng là do hắn. Sáng sớm vừa ra khỏi vùng ngoại vân Tây Thành, Ti Mệnh đã nói với hắn tốt hơn đừng nên đi ra ngoài. Vốn dĩ trước giờ hắn tuyệt đối không quan trọng mấy lời này, Ti Mệnh nói cũng bằng không. Cố tình đi xuống Nhân Giới, hắn thành ra bị một a đầu nhìn thấy.
Ngũ Đại Tiên có năm người, Nhạc Phong Lam Băng hắn là người thứ hai. Nhạc Phong là tên hiệu của hắn, còn Lam Băng là tên thanh ngọc tiêu của hắn. Ngũ Đại Tiên, đừng hiểu lầm, không nhất thiết phải từ bi đức độ như nào mới được ngồi lên vị trí này. Hắn là minh chứng cho điều đó. Nói thế nào nhỉ,hắn rất thích trêu đùa người khác, thậm chí còn có chút… độc ác… Cơ mà Phật Tổ gia gia cũng không hẳn phàn nàn gì nhiều, chỉ một lần đơn thuần nói về tên hắn, “Tên của Tiểu Vũ là Khang Âm, rất hợp lý”.
Rốt cuộc nói là tên hắn hợp lý, là khen phụ mẫu hắn biết cách đặt tên, hay là kín đáo nói móc hắn dù phi phàm thoát tục nhưng tâm cơ tàn khốc đây? Lúc đó chỉ có gia gia và năm người họ. Hắn lãnh cảm cười nhạt chẳng rõ ý gì. Như vậy có khác nào nói vị đại tiên Đệ Nhị thanh lệ vô song này, thực chất tâm can so với một con Quỷ sống chênh lệch lại chẳng là bao. Nếu cứ như vậy thì đã chẳng đáng nói rồi. Đáng nói chính là lần này lại khác một chút. Bản thân là người trêu đùa nhân thế, nhưng rơi vào vòng nghiệt duyên này, người bị trêu đùa lại là hắn. Đành mạn phép hạ bút viết dài dòng một chút.
Rảnh rỗi xuống Nhân Giới, vừa hay lại qua ngang một vùng. Nơi này mưa lớn quanh năm, tên gọi là Nam Cương, đồng thời điển tích của một vị Đệ Nhất Tuyệt Thần đại danh Cung Vũ Thanh Lăng cũng lưu tại nơi này. Tuy nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì… Trước mắt hắn bày ra một cảnh hoang tàn xơ xác, đến nỗi trong không khí cũng vương mùi thối rữa của xác chết cùng hơi máu tanh tưởi.
“…Chiến tranh? “
Nghĩ vậy không đúng, hắn có nhầm cũng không thể nhầm giờ đang là thời bình. Mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng đối với hắn chuyện này liên quan không tới nửa hạt cát, trực tiếp bỏ qua. Hắn nhìn cảnh tượng thây chất thành đống, máu chảy thành sông này không mấy bẩn mắt, chỉ nghĩ xem tiếp tục thì nên đi đâu.
Nếu chỉ vậy thì không đáng quan tâm lắm, đáng quan tâm là đúng lúc đó tay áo hắn lại bị kéo lại.
Dưng nhiên, thứ nhất là nhữngbg người xuất hiện trước mắt hắn đều đã chết rôi, không những chết mà còn chết đến biến dạng, đến sinh ra cảm tưởng không chỉ có xác tan mà hồn cũng tan; thứ hai là kết giới quanh hắn vẫn đang hoạt động, kể cả người còn sống cũng không thể nhìn thấy hắn.
Thoáng kinh ngạc một chút, hắn đưa mắt lại nhìn. Một a đầu có lẽ tầm bảy tuổi ,người cũng bê bết máu, y phục rách nát lộ ra những thương thế mới có cũ có, cơ thể nhìn suy nhược như bị hành hạ lâu ngày. Nếu để ý kỹ phía dưới cũng có thể nhận thấy rằng phần gót chân đã bị cả đi, hiện tại vừa đất vừa máu, vô cùng kinh khủng, hơn nữa trên cổ của a đầu này có dấu dây đi qua như thể bị thắt lại. Đôi mắt vô thần nhìn hắn đến thảm thương. Điều này quá bất khả thi đi, nhưng hắn lại không để ý lắm. Gương mặt này… người mà hắn đã tìm bao lâu… Tuy vậy, người này lại mang hình dáng của một tiểu hài. Người của mười sáu vạn năm trước không đầu không cuối xuất hiện, không có chút khí tức nào, còn khiến hắn nghĩ rằng người ấy là một phàm nhân. Huống hồ trên người a đầu này còn có một chút tiên khí bị nhiễm bẩn, vô cùng khó thấy.
…Lẽ nào đây là yêu thần hai vạn năm trước?
Suy nghĩ đó vụt qua liền lập tức biến mất. Thứ hắn cảm nhận được vừa rồi y như ảo giác, có lẽ do tùy tiện tưởng tượng ra thôi.
“Sư huynh”
“…”
“Ta theo người được không? “
Câu trên hoàn toàn đều đều mà nói, không có ngữ điệu cầu xin gì cả. Hắn cúi người chạm một đầu gối xuống đất, hơi nghiêng mặt để đối diện với nàng.
“Ngươi tên gì?”
Nàng cứng nhắc lắc đầu. Này là không có tên hay không nhớ?
“Không biết sao? “
“…”
Ngày càng giống rồi. Người ấy cũng không có tên. Hay là hắn không biết tên. Nhưng như vậy cũng có chút bất tiện…
“Khai Diệu, được không? “
Nàng chớp đôi mắt ráo hoảnh, chăm chú nhìn hắn. Hắn cười nhẹ, mặc dù môi hắn chỉ cong một chút nơi khoé miệng. Vào khắc ấy, câu nói cùng gương mặt của người này, nàng âm thầm khắc cốt ghi tâm như điều đầu tiên nghe được và nhìn thấy khi bắt đầu cuộc sống. Cũng rất tự nhiên như thế, hắn đi nàng cũng đi. Đây có phải là người hắn đã luôn tìm kiếm hay không? Hắn không biết, nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội này thêm bất cứ lần nào nữa, kể cả có nhầm lẫn. Vô thức hắn đưa mắt lại nhìn dải bạch lăng trên tóc nàng. Có lẽ khi đó, hắn không ngờ được vì một cơ duyên khả thi nhầm lẫn nửa có nửa không này mà hắn lại ở lại Nhân Giới lâu tới vậy. Trong rừng trúc trên một ngọn núi không tên, có một ngôi nhà tranh, không biết xuất hiện từ bao giờ, cũng chẳng rõ biến mất từ lúc nào…
*
Đến nay cũng đã năm năm. Vừa hay vào tiết Mang Chủng, tuy vậy đêm chính hạ lại chẳng nóng như ban ngày. Khang Âm ngồi ở hiên trúc đọc sách. Loại sách này hắn chưa từng đọc qua, tuy vậy nói dung lại biết rất rõ. Những quyển sách này có lẽ nếu đem so với Thiên Giới nên dùng từ lỗi thời. Khai Diệu ngồi ngắm sao. Làm việc này hẳn là người vô cùng rảnh rỗi. Thật ra nàng cũng không muốn làm phiền Khang Âm đọc sách, nhưng lại chán nản, sinh ra chút ích kỷ muốn được hắn để ý, liền chui vào lòng hắn như tiểu miêu, mặc dù hắn không nhìn tới một cái. Nàng bắt buộc phải dùng lời nói.
“Sư huynh”
“…”
Mặc dù hắn chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt vẫn kiên định nhìn vào quyển sách trên tay nhưng nàng vẫn quyết định nói tiếp. Sống gần hắn cũng đã năm năm, không muốn cũng phải quen với cách trả lời của hắn.
“Sao người không thay đổi gì hết? “
“…?”
Hắn cau mày khó hiểu nhìn nàng. Ha, cuối cùng cũng chịu nhìn qua đây rồi.
“Người nói xem, từ lúc gặp người, hiện tại ta đã cao hơn thế này… “
“Ý ngươi là ta phải cao hơn? “
“Không… Không phải, người đã rất cao rồi. Ta chỉ nghe người ta nói rằng qua một năm con người sẽ già đi. “
“…”
“Mà sư huynh thế này cũng tốt. Như vậy ta được bên người cả đời rồi. “
Lần gặp mặt vào năm năm trước, nàng không nhớ chút gì, tựa như vừa được sinh ra, không có ý niệm, ngay cả tên cũng không rõ. Tuy vậy hắn vẫn có thể luận ra một chút. Nàng là phàm nhân, so với người mười sáu vạn năm trước, dung mạo không mấy khác biệt, có lẽ nàng là một kiếp khác của người ấy. Nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi về khí tức Tiên Ma mà hắn nghĩ là ảo giác năm đó. Hắn rất hiếm khi nhầm lẫn, hay nói trắng ra là chưa bao giờ nhầm lẫn.
“Ngươi biết nơi này không? “
Nàng tròn mắt nhìn hắn, song vẫn thành thật trả lời.
“Nơi này là Nam Cương, có vấn đề gì sao? “
Hắn gật nhẹ đầu, cúi người đưng lên mở cửa.
“Vào đi. “
Hắn mở một tấm bản đồ, chỉ vào hướng Tây Bắc cách thượng nguồn vài dặm. Hắn nói nơi này hai năm sau sẽ gặp một trận lũ lớn. Nếu nàng nhớ khong nhầm thì chỗ đó là một thị trấn rộng, hơn nữa còn khá giàu có. Đương nhiên, Nam Cương là nơi mưa lớn quang năm, sông ngòi trải rộng, riêng việc di chuyển chủ yếu đã bằng đường thủy, nên mấy trận lũ nhỏ đối với vùng thấp như đồng bằng là việc khồn thể tránh khỏi, cũng như không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Nhưng lần lũ này lớn hơn gấp mấy lần, vùng này lại quá gần thượng nguồn nên rất đáng lưu tâm. Nàng nhìn vào tấm bản đồ, mím môi hỏi hắn.
“Người nói với ta chuyện này làm gì? “
Nàng không dám thừa nhận là mình hiểu rõ hắn, nhưng nàng biết chắc những chuyện như thế này trừ khi có liên quan tới đại sự của hắn thì hắn mới nói ra, cũng như có quan tâm đến. Đương nhiên là như vậy, hắn có một dự định. Hắn sẽ lịch kiếp. Không những lịch kiếp mà sẽ còn hạ phàm nguyên thân, tức lịch kiếp cả ngọc thể chứ không chỉ hồn phách. Và hắn cũng biết đây là điều tuyệt kỵ đối với một Đại Tiên như hắn. Người trong Ban Tây Thiên không được phép lịch kiếp, hình phạt nếu cố ý làm là rất nặng. Cơ mà hắn cũng chẳng để ý điều này cho lắm. Hắn nói nàng có thể tiện tay cứu bọn họ. Thậm chí hắn còn nói nên làm thế nào nữa. Nàng cau mày. Điều này đã luôn làm nàng thắc mắc.
“Tại sao người biết trước điều này? “
Hắn dừng lại, điều này… thực ra cũng khi ông muốn giấu nàng thêm nữa. Hắn nói cho nàng biết, tất cả. Hơn nữa, sắp tới hắn cũng không thể ở bên cạnh nàng một thời gian. Nàng có lẽ cũng hiểu nên không khóc, tuy vậy cũng chẳng nói chẳng rằng. Dưng nhiên từ khi nhìn thấy hắn là khi nàng như bắt đầu cuộc sống của mình, không nói cũng biết hắn là thứ duy nhất nàng có được, là điểm tựa duy nhất trong thế giới của nàng, cũng là ký ức đầu tiên mà nàng có.
Hắn vén sợi tóc rơi xuống gương mặt. Ánh nắng mờ nhạt len qua ô cửa sổ chạy trên má nàng, hắn mới bất giác nhận ra. Thì ra đã quỳ như thế này cả đêm. Mặt trời chưa rạng, sương đêm qua dày đặc, một chút cũng chưa tan. Hắn khép lại cánh cửa. Đi được một đoạn, hắn liền nghe thấy tiếng gọi của nàng.
“Sư huynh… “
Ngữ điệu của nàng từ trước đến nay chưa từng thay đổi, đều đều trầm lặng, không biểu lộ cho bất cứ cái gì. Vạt bạch y hắn bị bàn tay bé nhỏ của nàng níu lại. Mày nàng nhướng lên nhìn hắn, song đành cúi đầu im lặng. Bàn tay nhỏ ghì chặt lấy tay áo hắn, vô cùng khó khăn mà cầu xin.
“Đừng đi… “
“…Những lời ta nói hôm qua, ngươi vẫn chưa hiểu? “
Bàn tay nhỏ lưu luyến rời ra, nàng lùi về sau một bước. Hắn cúi người xuống. Hắn có thể chắc chắn rằng nàng hiểu rõ mọi chuyện. Nói như thế này đi, hiện tai hắn không có thay đổi gì, kể cả nàng có trưởng thành thì hắn cũng không có bất cứ thay đổi gì. Nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ trước đó hắn không thay đổi, thì sau này liền có thể thay đổi sao? Hắn không thể cùng nàng già cỗi, tới lúc đó au đau hơn ai? Nhân sinh theo hình tròn, luân hồi là đặc tính. Chỉ là nàng không ngờ lần cúi xuống này hắn lại hôn nàng. Cảm giác ấy cũng không có gì đặc biệt. Môi hắn không ấm không lạnh lướt nhẹ qua môi nàng như cánh chuồn chuồn phiền nhiễu. Tuy vậy lại khiến nàng bất động. Chưa bao giờ mi mục hắn lại rõ ràng như vậy.
“Như vậy là phải về rồi. “
*
“Quân Vương, năm năm nay người mới trở về, đừng làm thái độ đó chứ.”
Ti Mệnh vừa nhấp ngụm trà vừa liếc mắt nhắc nhở người đối diện.
“Tinh Quân, có thể không được, nhưng ta muốn lịch kiếp.”
Y vừa uống được duy nhất chút trà đã bị sặc. Ai chẳng biết rằng người trong Ban Như Lai ở Tây Thiên thì tuyệt đối không được lịch kiếp chứ… Khang Âm lười biếng khoanh tay nằm xuống.
“Không được không được, chuyện này tuyệt đối không được.”
Hắn sát khí đằng đằng lườm Ti Mệnh khiến y một lần nữa lại bị sặc. Hắn nói “có thể không được” có nghĩa là “ chắc chắn phải được”. Ti Mệnh khốn khổ lau miệng, thuận tiện thở dài một tiếng.
“Quân Vương, không phải ngươi phạm giới rồi đó chứ? Biệt tích năm năm lên đây lại đòi lịch kiếp. Chẳng lẽ coi trọng phàm nhân nào đó sao?”
Quả không hổ danh Ti Mệnh, nói câu nào trúng phóc câu đó. Khang Âm không nói, cười nhạt. Tuy nhiên, dường như Ti Mệnh cũng chỉ nói đùa mà thôi. Khi thấy hắn vậy y liền không khỏi bần thần. Gì chứ? Y lắp bắp.
“Đùa thế này không vui chút nào. Ta rất xin lỗi người, đừng phản ứng như vậy mà… Ta thật sự rất đau lòng đó!”
“Không đùa, ta rất tán thành.”
Đến nước này không thể nói chơi được nữa. Y lập tức cảm thấy không hay.
“Người là người tốt, mất đi thực sự rất tiếc.”
“Thật sao?”
“Phải.”
“Ta không phải người tốt,chuyện này nếu gia gia không biết thì cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn.”
Thực là như vậy. Tới đây liền phải liên tưởng cuộc nói chuyện của Đệ Nhất Như Lai và Xích Cước Đại Tiên bốn trăm năm trước. Vị Đệ Nhất Như Lai thân theo cấp bậc thì Khang Âm chỉ dưới người này và Phật Tổ gia gia, nhũ danh của y này là Bắc Khải. Vị đó có nói: “Trời sinh cao ngạo, dường như lúc nào đệ ấy cũng máu lạnh như vậy. Và cũng rất tự nhiên, đệ ấy cũng chẳng có lấy một nữ nhân.”. Lúc ấy Xích Cước đã nói: “Không có lấy một nữ nhân? Ngài có nhầm không, theo ta nghe thì ngài ấy cũng có một hậu cung không kém ngài mà?”. Bắc Khải chỉ cười, “Có cần nói mỉa nhau thế không? Tất cả nữ nhân trong hậu cung đó đều do ta tặng”, song vị này dừng lại một chút, “ nhưng mà dù có tặng cho đệ ngàn nữ nhân nữa, đệ ấy cũng không khỏi cô đơn”. Vậy hiện tại thì tạm thời có thể nói rằng hắn không cô đơn nữa, nhưng nếu trong hoàn cảnh này Ti Mệnh không muốn chút nào.
“Bị trục xuất, người không sợ sao?”
Hắn cười nhạt. Sợ?
“Hạ phàm nguyên thân. “
“Sao? “
Lần này y thực sự lo lắng cho hắn. Hạ phàm nguyên thân? Có phải trong năm năm qua hắn tới nơi không tốt đẹp gì nên suy nghĩ cũng hồ đồ đi rồi đúng không? Điều ngốc nghếch ấy được nói ra từ miệng hắn khiến y vô cùng ngạc nhiên. Lịch kiếp đã khó nói rồi, tại sao? Thần tiên bình thường thôi lịch kiếp cũng phải giữ lại ngọc thể tại Thiên Giới nữa, đừng nói là hắn. Kể ra Ti Mệnh cũng cảm thấy rất tò mò. Suốt mười tám vạn năm qua chưa có ai lấy nổi ánh mắt của hắn, nay lại có người khiến hắn coi trọng, thậm chí lại còn làm những chuyện như vậy, hẳn không phải người tầm thường. Thực sự Ti Mệnh cũng chẳng ngờ đó lại là phàm nhân. Rốt cuộc hắn ngĩ cái gì mà đi nói với y như vậy?
“Như vậy, vì một phàm nhân thì có đáng hay không?”
Khang Âm nhíu mày nhìn y. Thật sự cảm giác này y hoàn toàn có thể đóng băng được.
“Ngươi cảm thấy ta đang hối hận ssao? “
Ti Mệnh không ngờ. Câu này hắn nói phải không? Thật ra y cũng rất mừng. Hắn không còn cô đơn nữa, thân là hảo hửu hẳn y phải rất mừng rồi. Nhưng không phải người này.Cơ mà y chẳng thể làm gì khác được. Y cũng chẳng phải thù hằn gì nữ nhân kia. Vậy là, y biết y sẽ giúp hắn. Khi viết số kiếp cho Khang Âm, y lại nghĩ lại. Thế nào là chân tình, có lẽ y chưa hiểu, và hiện tại cũng không cần hiểu, nhưng dù yêu đến mức nào thì cũng đều nhận một cái kết. Tình yêu sai thì có kết quả nào là đúng? Cho dù lịch kiếp được sống hạnh phúc bên nhau, khi hắn trở về, càng nghĩ lại sẽ càng thêm buồn mà thôi. Vậy chi bằng khoảng cách trời bể, chi bằng ngăn cách thiên thai, chi bằng thê thảm để sau này không muốn nghĩ lại nữa. Y nhíu mày gạch thêm một nét.
*4 năm sau*
Trôi qua cũng đã bốn năm. Khai Diệu ngước đầu, đồng tử thu vào cả khoảng trời xanh bao la. Thế là nàng đã già thêm rồi. Hắn có lẽ vẫn vậy. Không biết khi hắn trở về, nàng sẽ già đến mức nào nhỉ? Nơi nằm ở hướng Tây Bắc gần thượng nguồn năm đó quả nhiên gặp lũ lớn.Nó đến vô cùng bất ngờ.Cũng may hắn đã nói với nàng trước,nên nàng đã xuống thị trấn ấy sớm hơn một tuần.Đầu tiên họ không tin lắm, nàng buộc phải nói dối một số chuyện. Đương nhiên,một tiểu a đầu 14 tuổi chưa thấy bao giờ bỗng tới nói sắp có lũ lớn thì đúng là chẳng ai tin. Nàng nói chuyện giải pháp với một gia tộc lớn đã sống lâu đời ở đây. Họ đã giúp đỡ rất nhiều. Sau trận đại hồng thủy đó, người dân ở đó rất biết ơn nàng. Họ còm mời nàng lên sống ở ngôi chùa mới lập. Nhưng nàng nói nàng còn nhỏ, hơn nữa… hắn… Nàng thở dài đứng dậy xách cung lên. Có lẽ hắn sắp về rồi. Hắn sắp về rồi. Nàng vừa đi vừa hát điệu dan ca nào đó. Chợt đồng tử nàng mở rộng. Kia là… Nàng kích động vứt cung xuống. Gốc bồ đề già hiện hữu một người. Một người làm nàng mỗi ngày đều đặn ngước lên trời nhìn. Khang Âm đôi mắt nhắm nghiền, buộc lỏng ở đuôi có phần buông xuống. Tư thế ngồi dựa vào thân cây, da trắng như bạch ngọc nổi bật nơi bả vai đẫm máu. Nàng quỳ xuống lay hắn. Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Trong đầu nàng lặp đi lặp lại câu hỏi này.
“Sư huynh… Sư huynh…”
Hắn không phản ứng. Một dòng phù dung từ mắt nàng rơi xuống.
… Hắn nhíu mày. Nếu tính từ ngày hắn trở xuống cũng đã hai ngày, vậy không lẽ Khai Diệu cũng đã nằm như này hai ngày? Nơi khoé mắt tiều tụy còn vương dấu nước mắt. Nàng khó sao? Hắn nhẹ bế nàng lên sàng. Vừa đặt nàng xuống, tay áo hắn liền bị giữ lại.
“Người muốn đi? “
“Không có. Vừa tỉnh sao? “
Nàng cười hắt ra tiếng thở nặng ai oán.
“Không ngủ. Chỉ sợ chợp mắt người liền biến mất. Đang trách hắn sao?
“À, Người bị sao vậy? Chỗ vai đó…”
Nàng vừa nói vừa khẽ chạm vào chỗ vai hắn, thoáng chút kinh ngạc. Liền lại rồi?
“Ta đi đường tắt.”
Nàng ôm hắn.
“Sư huynh, người sẽ ở đây luôn đúng không?”
Hắn hơi khựng lại. Hắn nói chờ hắn lịch kiếp. Hai năm sau nàng sẽ có gặp một tiểu đồng tên Quân Tịnh. Người đó là lịch kiếp của hắn, người đó sẽ thay hắn chăm sóc nàng. Thực ra người đó không khác hắn, nhưng hắn không nói với nàng đó cũng là ngọc thể của hắn. Nghe tới đây mắt nàng mờ dần. Nàng dựa hẳn vào hắn.
“Người đã từng chờ đợi một người bao giờ chưa? “
“…”
Cổ họng nàng khô khốc.
“Thì ra… đối với người ta chỉ là như vậy… “
Nàng vòng tay ôm chặt vai hắn, như thể sợ thả lỏng một chút liền không thấy hắn đâu nữa. Tóc nàng trôi trước ngực hắn. Một giọt… Hai giọt… ướt đầm vai áo hắn.
“Người đáp ứng ta được không…? Chỉ đêm nay thôi… “
*
Nàng mở mắt. Hương bạc hà quanh quẩn trên người, nàng nhận ra mình đang khoác áo của hắn. Gương mặt hắn đối diện, lãnh cảm thanh lệ. Mi mắt hắn không cong cũng không dày, thậm chí còn có chút thưa, nhưng rất dài.
“Sư huynh, hình như ta chưa biết tên người”
Tên của hắn? Phải rồi… Đôi mắt hắn từ từ mở ra, đồng tử trong veo nhiễm thủy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!