ĐẠI NHÂN, TRÊN ĐẦU ANH CÓ MA! - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


ĐẠI NHÂN, TRÊN ĐẦU ANH CÓ MA!


Chương 6


Buổi sáng vào triều, dưới mắt Trịnh Hoài Sơn là một quầng thâm lớn.

Người ở gần anh ta nhất là hoàng đế bệ hạ năm nay vừa qua tuổi tứ tuần, dĩ nhiên đã nhìn thấy rõ ràng. Ngài tuy thấy rõ nhưng vì ngại giờ thượng triều không thể nói chuyện thân thiết với đại thần, vì vậy cố nín nhịn tới lúc văn võ bá quan về hết.

Ngài kéo Trịnh thừa tướng lại hỏi: “Hoài Sơn, công việc dạo này vất vả lắm không?”

Trịnh Hoài Sơn cung kính thưa: “Bẩm bệ hạ, phò tá ngài là chức trách của vi thần, nào dám đắn đo nhiều ít…”

Hoàng đế bệ hạ thở dài một hơi: “Đứa trẻ này, lúc nào cũng kín kẽ như vậy. Thôi khanh về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi rãnh rỗi nhớ đến Trấn Quốc Tự thăm thằng con trời đánh của trẫm…”

Trịnh Hoài Sơn vâng vâng dạ dạ, khuôn mặt không biểu cảm rời đi. Trên đường về nhà, anh ta chạm mặt Trương thượng thư.

Trương thượng thư nhìn thấy Trịnh thừa tướng trẻ tuổi thì trưng ra nụ cười gượng gạo. Dĩ nhiên người già như lão không dễ quên những chuyện mất mặt, mà cái lần nói xấu bị nghe thấy ở quán trà chính là một sự việc mất mặt lắm thay.

Trương thượng thư chào hỏi xong thì ngập ngừng hỏi: “Thừa tướng đại nhân, trông sắc mặt ngài không tốt. Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?”

Trịnh Hoài Sơn bâng quơ nói: “Đa tạ đại nhân quan tâm, bổn quan không có gì không khỏe.”

Thế nhưng Trương thượng thư vẫn mải nhìn thừa tướng của chúng ta với ánh mắt thâm thúy, miệng mở ra rồi khép lại như có điều muốn nói lại thôi… Cuối cùng lão vẫn quyết định im lặng, thở một hơi dài rồi nói lời cáo biệt. Đùa à, chuyện thừa tướng đi nam viện là tin tày trời đấy. Bổn quan tuy nín nhịn đến nội thương nhưng cũng không thể để thằng nhóc trước mắt thật sự kết thù mình nha…

Lại nói về người tung ra tin này, Lê Hoặc đại nhân, dĩ nhiên hoàng đế vừa ra lệnh giải tán thì gã đã sớm chạy biến không thấy tăm hơi. Tuy vậy cũng phải khâm phục tốc độ của gã, dù là trong tình thế gấp gáp bỏ của chạy lấy người nhưng vẫn không quên âm thầm bôi tiếng xấu vạn dặm cho thừa tướng của chúng ta…

Tuy ở thời đại này khái niệm về phương tiện truyền thông còn chưa hình thành, thế nhưng trong khía cạnh truyền bá thông tin, con người dễ dãi đến bất ngờ. Ví như, tin tức hay ho, dù có được chứng thực hay không, vẫn có không ít người tin sái cổ. Ví như ở quán trà, người ta có thể thoải mái kháo nhau bất cứ tin đồn gì, dù là đối với người quen hay người lạ. Hoặc ví như ở chợ, hai người bán hàng rong đứng cạnh nhau nói oang oang một lời đồn nhảm nào đó, thế là đám người hóng chuyện xung quanh có thể cùng nhau trầm trồ hoặc cùng nhau phá ra cười. Đại khái, do không có ai phê phán, việc buôn chuyện được xem là quá đỗi bình thường. Thành ra một đồn mười, mười đồn trăm, thứ gọi là tin đồn cổ đại đối với kẻ hiểu biết lại trở thành là một khái niệm vô cùng ghê gớm.

Khả Ngân là một con người cổ đại hàng thật giá thật, sau một buổi sáng đi mua đồ ở chợ, lúc về lại mang vẻ mặt đăm chiêu. Vẻ mặt đăm chiêu này được cô nàng gắng gượng mang theo tới tận buổi chiều. Đến lúc cảm thấy không nhịn được chuyện trong lòng nữa, cô nàng bèn tìm Thanh Ngọc mà hỏi: “Tiểu thư, người mà cô để ý không phải là Trịnh thừa tướng chứ?”

Tạ Thanh Ngọc đỏ mặt, dẫu môi đáp: “Dĩ nhiên không phải…” Dĩ nhiên là phải, nhưng chẳng lẽ tiểu thư ta phải khai báo với cô?

Khả Ngân nghe xong thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, khuôn mặt tròn trịa tươi tắn hẳn lên: “Tiểu thư của tôi ơi, cô thật có mắt nhìn. Thừa tướng đó vốn không thích phụ nữ nha!”

“Hở???”

Khả Ngân bày thái độ nghiêm túc, thuật lại toàn bộ câu chuyện nghe được từ ngoài chợ sáng nay.

Thì ra Trịnh thừa tướng hai mươi sáu tuổi không lấy vợ, không lập thiếp cũng vì có nguyên do. Cái nguyên do đó hiện tại nằm ở Trấn Quốc Tự, cũng chính là thất hoàng tử Lâm Diệu bị hoàng đế hạ lệnh giam giữ suốt một tháng nay.

Chuyện thâm cung bí sử vốn không phải ai cũng biết, thế nhưng người kể câu chuyện này lại may mắn là em họ của bạn của chú của anh rể một cung nữ tận mắt chứng kiến hết thảy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Vì vậy câu chuyện mới sinh động như đang diễn ra trước mắt, bất kỳ người nghe nào không muốn tin cũng thật khó khăn.

Tạ Thanh Ngọc nghe xong thì mắt tròn mắt dẹt, quả quyết nói: “Ta không tin!”

Khả Ngân cảm thấy lúc này tiểu thư mới bị kích động nặng nề, cho rằng bản thân nên an ủi cô nàng một chút. Cho nên trên vai Thanh Ngọc hạ xuống một cái vỗ như trời giáng, khiến đầu óc cô ong ong…

Khả Ngân: “Chuyện Trịnh đại nhân yêu thương thất hoàng tử hiện tại cả kinh thành đều biết. Nghe nói vì thất hoàng tử bị hoàng thượng giam giữ không thể gặp ai, Trịnh đại nhân vì đau buồn nhớ thương mà phải vào nam quán, nghe đâu còn chọn một nam kỹ vô cùng xinh đẹp hao hao có nét giống thất hoàng tử nữa…”

Tạ Thanh Ngọc ngớ ra. Cái tình tiết này sao có vẻ quen nhỉ… Nếu Trịnh Hoài Sơn biết vì bị bắt gặp đi với Thanh Ngọc cô mà thiên hạ thêu dệt câu chuyện sống động như vậy, liệu anh ta có thù cô không?

Khoan đã, khoan đã, tuy câu chuyện đi nam viện là chưa chính xác, thế nhưng không có lửa làm sao có khói? Trịnh Hoài Sơn … anh ta không phải là “gay” chứ?

Tạ Thanh Ngọc cảm thấy có chút bi thương. Việc giới tính của Trịnh Hoài Sơn lẽ ra không làm phiền não một người vô lo vô nghĩ như cô. Nếu Lãng Tử hoặc Lãng Khách thích một người đàn ông khác, cô sẵn lòng giúp đỡ họ đến với tình yêu của mình. Thế nhưng, cái anh chàng mà cô mới vừa để mắt đến, như thế nào lại không thích phụ nữ a?

Tạ Thanh Ngọc ngậm ngùi nhớ câu nói cửa miệng của giới trẻ ở kiếp trước: ‘đàn ông ưu tú  đã khó tìm, đã vậy họ còn yêu thương lẫn nhau’, hoặc ‘chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau’. Trước đây khi nghe mấy câu đó cô vui vẻ bao nhiêu, thì hiện tại cô lo âu buồn khổ bấy nhiêu…

Nếu lời đồn kia là thật, Tạ Thanh Ngọc e sợ đáy lòng mình sẽ tan nát như mảnh sứ vụn. Một mặt cô nghĩ, mối tình đầu từ khi sống lại của cô, không thế cứ như vậy mà tiêu tan được.

Không được, không được, cô phải điều tra, phải điều tra!

Thói quen buổi chiều của Tạ Thanh Ngọc là đến thăm cha mình, sau đó hai cha con cùng đi dạo, nói chuyện, ăn tối. Làm xong những việc đó, cô khí thế hừng hực chuẩn bị cho kế hoạch đã vạch sẵn từ trước.

Gọi là kế hoạch, nhưng thực thế chỉ là vài dự định nho nhỏ mà thôi. Giữa đường tới nơi cần đến, Tạ Thanh Ngọc ngoài dự định ghé qua phủ thừa tướng.

Cô bi thương nhận ra mình rất thích Trịnh thừa tướng trẻ tuổi anh tuấn dịu dàng kia. Người như vậy ở thời hiện đại còn hiếm, huống chi ở cổ đại cằn cỗi này. Anh chàng đó bây giờ đang làm gì nhỉ?

Tạ Thanh Ngọc đi đêm đã quen, lần sau nhớ đường nhiều hơn lần trước, chẳng mấy chốc đã lần mò tới nóc phòng ngủ của Trịnh Hoài Sơn. Cô cởi áo choàng đen cho đỡ nóng, lật một miếng ngói ra, nhờ chút ánh trăng nhìn vào trong phòng.

“Ngủ rồi.”

Cô ũ rũ lẩm bẩm, vừa định bụng đặt tấm ngói lại thì Trịnh Hoài Sơn mở mắt. Cảm xúc của anh ta? Cam chịu.

Về chuyện đôi tai quá thính của mình, Trịnh Hoài Sơn chẳng có cách nào. Còn về cô nàng thích nửa đêm trèo lên nóc nhà kia, anh ta đuổi không được, mắng không xong, chỉ có thể tạm thời nói lý mà thôi.

Anh ta mở miệng nói về phía âm thanh phát ra: “Tạ tiểu thư, ngồi yên trên đó. Đợi bổn quan ra ngoài phòng đã.” Hừ, mời cô ta xuống, cô ta lại ngồi lê la, hoặc kéo mình đi đâu thì khổ.

Trịnh Hoài Sơn tìm một cái áo dày khoác vào, bước thấp bước cao ra sân.

Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, Trịnh Hoài Sơn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cái bóng trắng nho nhỏ đang ngồi xếp bằng trên mái nhà…

Anh ta nói: “Tạ tiểu thư, cô khỏe chứ?” Tạ Thanh Ngọc chỉ định ghé ngang qua nhưng không ngờ bị bắt gặp, ngượng ngùng gật đầu lia lịa. Trịnh Hoài Sơn nói tiếp: “Tối nay tiểu thư định đi đâu thế?” Tạ Thanh Ngọc dĩ nhiên không khai thật: “Tiểu nữ chỉ đi dạo chơi quanh đây, không có ý định hù dọa hay làm phiền ai..”

Cô nàng vừa nói dứt lời, tiếng đồ vật rơi loảng xoảng cùng một tiếng hét chói tai vang lên cách đó không xa: “Á á á…”

Tiếng hét này vô cùng vang vọng, vô cùng có khí khái của bậc nữ anh hùng. Như thể phụ họa cho sức mạnh của chủ nhân tiếng thét, ngay sau đó vang lên một chuỗi mấy tiếng bước chân bình bịch như sấm dội càng ngày càng cách xa chỗ hai người.

“Người đâu! Có ma, có ma! Trên nóc nhà có ma! Huhuhu…”

Tạ Thanh Ngọc trơ mắt nhìn vị tỳ nữ thân hình đồ sộ đang chạy như bay khỏi hiện trường, hai bàn tay không ngừng xoa xoa lên đôi tai đau nhức của mình. Trịnh Hoài Sơn thì cười khổ, vẫy tay ra hiệu cho cô mau mau leo xuống. Cô còn ngồi trên đó nữa, anh ta chẳng biết sẽ phải giải thích với bàn dân thiên hạ thế nào đâu.

Trịnh đại nhân lùa cô nàng ma nữ bất đắc dĩ vào phòng, đóng cửa lại. Tạ Thanh Ngọc nhìn ra mấy chục ánh lửa lập lòe vừa xuất hiện phía bên ngoài, ăn năn nói: “Tiểu nữ không cố ý, không cố ý đó…”

Trịnh Hoài Sơn đau khổ “ừ” một tiếng, từ tốn mời cô ngồi lên ghế rồi mới tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Hiện tại cô có chuyện gì cần bổn quan giúp đỡ hay không?” Tạ Thanh Ngọc đảo mắt một vòng, hồn nhiên nói: “À, thật ra tiểu nữ tới đây để tạ lỗi đại nhân về chuyện hôm qua. Tiểu nữ có làm cái này tặng đại nhân coi như quà tạ tội á…” Cô nói xong thì rút từ bên hông ra một cái túi hương nho nhỏ màu tím, thoạt nhìn khá cầu kỳ.

Cái túi này cô làm trong lúc nhàm chán, thấy cũng vừa ý nên luôn mang theo. Không ngờ bây giờ có việc cần dùng tới, quả thật là một mũi tên trúng hai con chim nha…

Tạ đại nhân cảm thấy cái túi này có kiểu dáng lạ lẫm, tuy trong lòng gào thét là không được nhận nhưng bàn tay vẫn ngần ngại cầm lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Dưới ánh mắt đầy trong đợi của Tạ Thanh Ngọc, anh ta miễn cưỡng khen một tiếng: “Đẹp lắm, thế nhưng…” Thế nhưng chỉ có người yêu mới tặng túi hương cho nhau thôi, ta mượn xem thôi chứ không có lấy được á…

Trịnh Hoài Sơn nói được nửa câu, Tạ Thanh Ngọc đã cười tít mắt tung cửa sổ chạy mất, bỏ lại anh ta ngồi bơ vơ bên bàn. Hờ…

Tạ Thanh Ngọc đi đến một góc thưa thớt của kinh thành, hàng trăm năm trước ở đó đã mọc lên một ngôi chùa sừng sững tên là Trấn Quốc Tự.

Nửa đêm trăng thanh gió mát, Tạ Thanh Ngọc khoác áo choàng bay lượn xung quanh ngôi chùa rộng lớn, bầu không khí trang nghiêm làm động tác của cô có chút căng thẳng. Cô quên mất một chuyện, cái người tên là thất hoàng tử đó, là ở vị trí nào trong cái chùa này vậy?

Tạ Thanh Ngọc sau một hồi tìm kiếm thất bại cùng tự trách, bèn làm tổ trên một cây cổ thụ lớn, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Tiếng gió u u hòa cùng tiếng côn trùng tạo thành bản nhạc đặc trưng của màn đêm tĩnh lạnh. Tạ Thanh Ngọc đương lúc thất thần thì chợt có một giọng nói không to không nhỏ vang đến: “Thí chủ! Thí chủ!”

Tạ Thanh Ngọc giật nảy mình ngó xuống, thì thấy một người thanh niên tóc dài áo trắng…

Không phải chứ, nửa đêm gặp đồng nghiệp a…

Người kia thấy cô gái trên cây nhìn mình chăm chăm không nói, giọng gọi lên cao một bậc: “Thí chủ, mau xuống đi! Trên cây bồ đề nhiều rắn, mấy người bị cắn chết rồi!”

Tạ Thanh Ngọc như tia chớp nhảy xuống.

Đứng trước mặt người thanh niên áo trắng nọ, Tạ Thanh Ngọc mới nhận ra bản thân chỉ đứng tới vai người ta. Trịnh Hoài Sơn vóc người cao ráo đã cao hơn cô một cái đầu, người trước mặt còn cao hơn một chút… Anh ta còn có làn da ngăm đen, tuy ngũ quan nam tính sắc nét, thế nhưng một người có nước da ngăm đen lại thích mặc đồ trắng đứng dưới ánh trăng thế này…

Tạ Thanh Ngọc ngập ngừng nói: “Anh bạn, nếu anh muốn nhát ma người khác thì phải bôi phấn lên mặt dày một chút. Còn cách khác, với làn da này của anh bạn thì mặc đồ đen đi với một người mặc áo trắng, như vậy nhìn cũng biết là Hắc Bạch Vô Thường rồi…”

Người thanh niên áo trắng da ngăm đen cười mỉm: “Nửa đêm nửa hôm thí chủ vào chùa để nhắc nhở tại hạ mặc đồ đen ư?”

Tạ Thanh Ngọc giật mình lẩm bẩm: “Bệnh nghề nghiệp hơi nặng… xin lỗi nhé…”

Anh chàng kia vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, hạ giọng hỏi: “Xin hỏi thí chủ đã có gia đình chưa?” Tạ Thanh Ngọc ngẩn ra: “Anh hỏi cái này làm gỉ?” Anh ta nói tiếp: “Hẳn là chưa… nếu đã có phu quân thì sao lại tự tiện chạy đến đây được… hôn ước chắc cũng chưa có chứ?” Tạ Thanh Ngọc ngơ ngác lắc đầu.

Người thanh niên áo trắng lúc này mới gật đầu hài lòng: “Như vậy là đủ rồi.” Anh ta nói xong thì lấy tư thế hổ vồ mồi, chính xác nắm lấy cổ tay của Tạ Thanh Ngọc kéo về phía trước…

Tạ Thanh Ngọc cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị người lạ kéo đi đâu không rõ, vội vừa giãy giụa vừa nhỏ giọng giải thích: “Này này… tôi tuy nửa đêm vào chùa của các vị nhưng cũng là đi ngang qua thôi, không có ý trộm cắp gì đâu… vả lại tôi cũng là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, anh mau mau buông tay tôi ra… này này… anh có nghe thấy không vậy?…” Thế nhưng người thanh niên áo trắng vừa không có vẻ đã nghe thấy, ngay cả sự giãy giụa của Tạ Thanh Ngọc đối với anh ta cũng giống như một con chim sẻ đang đập đập cánh mà thôi… Thanh Ngọc lúc này mới ngộ ra, người này có võ công thuộc vào hàng thượng thừa nha…

Người thanh niên áo trắng nói: “Thí chủ cứ gọi tại hạ là Lâm lang. Những chuyện khác không cần để ý.”

Tạ Thanh Ngọc nghe xong cái tên “Lâm lang” này, thần kinh vốn vô cùng vững chãi cũng phải dao động vài nhịp. Cô sống trong thời đại này bảy năm, cũng biết qua hoàng tộc nắm quyền họ “Lâm”. Cô chỉ cầu trời đây chỉ là một vị tùy tùng nào đó của thất hoàng tử, cô cũng không mong mình “may mắn” tới mức gặp được ngay vị điện hạ khét tiếng ngang ngược vô lý kia a…

Lâm lang vừa lôi vừa kéo Tạ Thanh Ngọc đi qua một hành lang tối thui, chui qua một mảnh vườn âm u, băng ngang một khoảnh sân rộng. Tạ Thanh Ngọc dĩ nhiên không ngừng thi triển mọi mưu kế thoát thân, thế nhưng bàn tay người thanh niên như gọng sắt, cô cũng không dám dụng võ mèo quào trước mặt người ta (Tác giả chú thích: Cô này chỉ giỏi khinh công thôi =))). Tới lúc hai người đã đến trước một cánh cửa uy nghiêm, Tạ Thanh Ngọc mới đau đớn nhận ra bản thân đã sa vào rắc rối lớn.

Lâm lang gõ cửa, một lát sau mới có tiếng trả lời. Một lát sau nữa, một vị sư mặt đầy nếp nhăn khoác áo choàng qua loa hiện ra ở cửa. Vị sư này thấy Tạ Thanh Ngọc thì hết sức sửng sốt. Lâm lang nói: “Hiện tại người ta nhung nhớ đã đến đây tìm ta. Mong sư thầy mau chuyển lời tới vị kia, nếu ta không đi ngay bây giờ, sự thanh tịnh của Trấn Quốc  Tự sẽ bị ta bôi xấu.” Vị sư trợn tròn mắt, mở miệng định nói gì đó. Thế nhưng lúc này Lâm lang quay sang Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Nàng gọi ta là gì?” Tạ Thanh Ngọc: “Lâm lang…” Anh ta quay sang vị sư đang há hốc: “Ông thấy rồi đó, quan hệ của chúng ta hết sức thân thiết. Vậy không cần bàn cãi nữa, ta đi đây!”

Anh ta vừa nói xong, bóng dáng cũng vèo một cái tan vào màn đêm phía sau. Áp lực trên cổ tay Tạ Thanh Ngọc đột ngột biến mất, cô đứng chơ vơ trước cửa phòng vị sư già khọm trang phục không chỉnh tề, hai người ngơ ngác nhìn nhau mấy giây. Tạ Thanh Ngọc lúc này vừa không hiểu đầu đuôi sự tình vừa ước gì mau mau xuất hiện một cái giếng để mình chuôi xuống. Cô cười khan hai tiếng, chắp tay chào vị sư trước mặt rồi nhún người rời đi.

Tạ Thanh Ngọc vừa phóng lên nóc nhà Trấn Quốc Tự, từ xa xa bên dưới chợt vọng lên một giọng cười giòn tan. Cái giọng cười này vang lên giữa đêm khuya, vừa kéo dài vừa ma mị, khiến kẻ chuyên giả ma như cô cũng cảm thấy nổi da gà.

Tạ Thanh Ngọc càng di chuyển nhanh hơn, bóng dáng màu đen của cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng. Gió thổi tung áo choàng, lướt qua da cô, khiến cô có cảm giác của một ánh mây bồng bềnh. Những lúc như thế này, tâm trí con người ta mở rộng  hơn bao giờ hết. Tình cảnh lúc nãy hiện ra trong đầu khiến Thanh Ngọc càng nghĩ càng khó hiểu. Lâm lang kia quả là người kỳ quặc. Anh ta không phải là thất hoàng tử chứ? Đêm nay chẳng những cô không thu hoạch được gì, mà còn bị mất mặt đến hai lần. Dù muốn điều tra hay không, từ nay Thanh Ngọc cô cũng sẽ xếp Trấn Quốc Tự vào hàng cấm địa, không muốn xui xẻo thì không nên dây vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN