Đại Phụng Đả Canh Nhân
Quyển 1 - Chương 21: Xưa nay ác bá đều rất hung hăng
Dịch: lumos
Cuối tháng mười một, nhiệt độ kinh thành có lẽ đã xuống đến âm, đó là do lúc sáng sớm vừa dậy, Hứa Thất An trông thấy vại nước trong sân kết một lớp băng mỏng mà đoán được.
Vương triều Đại Phụng chiếm cứ chín châu trung nguyên, tự xưng là thiên hạ chính thống. Kinh thành có lẽ thuộc vùng khí hậu ôn đới gió mùa lục địa. Ở khu vực có loại khí hậu này, nếu mùa đông không có gì giữ ấm thì sẽ rất khó vượt qua được.
“Trong thời đại này, xuất hiện xác chết cóng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa vậy.” Hứa Thất An thở dài trong lòng.
Hắn có hơi hối hận vì đã không học tốt hóa lý, không có cách nào tạo phúc cho bách tính trong cái xã hội phong kiến thiếu thốn vật chất này.
Mặt trời vẫn treo trên cao, thiếu nữ trẻ trung dắt tay tiểu muội muội năm tuổi, dạo chơi phố xá sầm uất một cách hào hứng. Đôi mắt như làn nước trong veo của nàng đảo khắp xung quanh, đôi môi nở một nụ cười mỉm đầy vui vẻ.
Hôm nay muội muội mặc một bộ váy mỏng màu xanh nhạt, ống tay áo có họa tiết dây leo và hoa quấn quanh, vạt áo cũng được trang trí rực rỡ.
Tay áo rộng rãi bồng bềnh làm cho nàng có thêm mấy phần tiên khí.
Hứa Thất An không kìm được nhớ lại những mỹ nhân cổ trang ở kiếp trước, sau đó so sánh ở trong lòng. Phụ nữ ở thời đại này theo thiên hướng bảo thủ, không quyến rũ bằng mỹ nhân cổ trang ở kiếp trước.
“Đột nhiên mình nghĩ ra một con đường kiếm tiền mới. Mình có thể cải tiến một chút trang phục thời này, để các nàng mặc vào trở nên xinh đẹp hơn, hấp dẫn hơn…” Hứa Thất An nhanh trí.
Trong chớp mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều phụ kiện và trang phục phụ nữ vượt thời đại: vải ren, tất đen, quần lót chữ T…
Ngừng, ngừng lại… Mình sẽ bị kéo ra Ngọ môn chém đầu mất!
Xe ngựa lộc cộc, chọn lựa vật phẩm trên gánh của người bán hàng rong, vẻ mặt vội vã của người đi đường, những cửa hiệu san sát liền kề nhau… Tất cả hòa thành một bức tranh khu chợ cổ đại.
Qua một tháng ở chung, cách nhìn của Hứa Linh Nguyệt về vị đường ca này đã thay đổi rất nhiều, không tràn ngập ngăn cách như trước đây nữa.
Lúc trước, bởi vì chuyện của thẩm thẩm mà chủ cũ trừ tiểu nha đầu và Nhị thúc ra, hắn chẳng ưa gì hai đứa đệ đệ và muội muội còn lại.
Lúc đầu Hứa Linh Nguyệt còn gọi ‘đại ca, đại ca’, sau nhiều lần bị lạnh nhạt, gặp mặt nàng cũng chỉ gật đầu chào.
Hiện này quan hệ đã cải thiện rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi xa lạ. Đại muội tử (em gái lớn) xinh đẹp như hoa kéo tiểu muội tử (em gái nhỏ) đi chếch sang một bên, cố ý giữ khoảng cách 2 thân người với Hứa Thất An.
Tiểu nha đầu bị đủ loại đồ vật trên đường hấp dẫn, muốn thoát khỏi tay tỷ tỷ mấy lần rồi nhưng vẫn bị kéo lại.
“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô…” Tiểu nha đầu chỉ vào một người bán hàng rong bên đường, gọi một cách hưng phấn.
“Có còn cần răng hay không?” Tỷ tỷ trách cứ, lôi muội muội đi tiếp.
Hứa gia gặp đại nạn, tiêu hao hết sạch tiền tài, một tháng qua là những ngày tháng rất chật vật. Trên người Hứa Linh Nguyệt không có đủ tiền để cho muội muội mua kẹo hồ lô.
Hứa Thất An đi ở phía sau trông chừng muội muội, chủ yếu là muội muội lớn, dáng người cao gầy, lộ ra vẻ thiếu nữ ngây ngô và duyên dáng.
Bóng lưng tựa như nụ hoa chớm nở, tuy là không đẫy đà như phụ nữ trưởng thành, nhưng lại có một vẻ thanh xuân hoạt bát của riêng thiếu nữ ở độ tuổi này.
“Đại ca, đại ca…” Tiểu nha đầu cầu cứu, mông chu ra, hai chân trì lại trên đất không cho tỷ tỷ kéo đi.
Hứa Linh Nguyệt cắn môi, vẻ mặt vừa giận vừa vội.
“Đại ca cũng không mang theo bạc, có điều… rất nhanh sẽ có…” Hứa Thất An ra hiệu cho đứa muội muội nhỏ đừng nóng. Trong khi nói chuyện, lòng bàn chân hắn giẫm lên một vật gì đó cứng rắn, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một mẩu bạc vụn xỉn màu.
Hắn cúi người nhặt lên, dùng ánh mắt ước lượng, quả nhiên là một chỉ.
Trong vòng một tháng qua, tần suất nhặt được một chỉ bạc của hắn quá cao.
Hứa Linh Nguyệt trợn to hai mắt.
Nhặt được bạc ư?
Tiền để hôm nay đi câu lan nghe hát có rồi… Hình như là hai ngày rồi mình vẫn chưa đến câu lan, bởi vì chưa nhặt được bạc.
Hứa Thất An khá cao hứng, đưa bạc vụn cho người bán hàng rong: “Cho ta 3 xâu kẹo hồ lô.”
“Có ngay.” Người bán hàng rong có làn da ngăm đen hớn hở lấy xuống 3 xâu: “6 đồng.”
Không có tiền lẻ để thối, người bán hàng rong chạy sang tiệm bên cạnh đổi bạc vụn, chừa lại cho mình 6 đồng, còn 94 đồng thì thối lại cho Hứa Thất An, dùng dây xâu lại.
Hệ thống tiền tệ Đại Phụng, 1 lượng bạc = 8 chỉ = 100 đồng. Vàng là hàng xa xỉ, không ở trong hệ thống tiền tệ. Nhà nghèo có lẽ cả đời cũng không được tiếp xúc với vàng.
Hứa Thất An nhận tiền thối và kẹo hồ lô, cắn ngay 1 xâu, còn lại 2 xâu thì chia cho hai đứa muội muội.
Hứa Linh Nguyệt nhận lấy một cách rụt rè, dịu dàng nói: “Cảm ơn huynh trưởng.”
Nàng cắn một cái, cảm nhận vị ngọt trong miệng, đôi mắt to cong lên thành vầng trăng khuyết, có sát thương chí mạng với nội tâm yếu đuối của những chàng trai tơ.
Hứa Thất An gật đầu, nhìn sang tiểu nha đầu đã ăn xong kẹo.
“Ại ca, ại ca, ẹo ủa uynh ọt ật á.” Hai má Hứa Linh Âm phồng to, ú ớ nói.
“Muội muốn ăn nữa hả.” Hứa Thất An vạch trần ý đồ của tiểu nha đầu.
“Ơ? Sao đại ca biết.” Hứa Linh Âm cảm thấy kinh hãi, không ngờ ý đồ của mình đại ca biết tỏng rồi, đại ca thật là lợi hại.
Hứa Thất An ‘Ồ’ một tiếng: “Ăn nhiều kẹo trong miệng sẽ có sâu đó.”
“Sâu… Sâu gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lộ ra vẻ cảnh giác.
Hứa Thất An suy nghĩ một chút, miêu tả cho nó: “Chính là con sâu mà béo béo trắng trắng, cả người đầy mỡ.”
Hắn vừa nói xong, lập tức nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của tiểu nha đầu.
Đệt… Hứa đại lang phục nó sát đất, hai tay dâng lên kẹo hồ lô cho nó.
Hứa Thất An dẫn hai đứa muội muội len lỏi qua đường lớn, cảnh tượng phồn hoa của kinh thành lướt qua con ngươi của hắn, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ lắm.
Sao mình lượm bạc nhiều thế nhỉ?
Thật không khoa học tí nào!
Xuất thân từ trường cảnh sát, hắn rất mẫn cảm với những chi tiết nhỏ không thể giải thích này.
“Có liên quan gì đến việc mình xuyên qua không ta?”
Hắn nhớ là trước khi xuyên qua, hắn đâu có chạm vào đồ cổ gì đâu.
“Đây là bàn tay vàng của mình ư? Nhưng mỗi ngày một chỉ bạc là sao? Vừa đủ tiền đi câu lan nghe hát. Nếu vậy thì mình đi câu lan mỗi ngày là ý trời ư?”
“Nghĩ cách đột phá lên Luyện Khí cái đã. Dù cho cơ thể có vấn đề gì, thì bây giờ kiếm tiền vẫn tốt nhất.”
“Mình thăng cấp trước, sau đó quan sát xem có xuất hiện thay đổi gì hay không. Hơn nữa, sức mạnh tột cùng của thế giới này ra sao mình vẫn chưa biết. Sau này mạnh lên rồi, có lẽ sẽ biết được nguồn gốc của cái vận may cứt chó này.”
Hứa Thất An vẫn luôn duy trì cảnh giác với vận may bất thường này. Nếu như là hệ thống thì hắn sẽ vui vẻ đón nhận, vì nó ở trong phạm vi hiểu biết của hắn.
… …
Trên con đường này có một thanh lâu tên “Quế Nguyệt Lâu” là một cái thanh lâu hạng ba.
Nhờ Vương bộ đầu dạy bảo, Hứa Thất An học được một lượng kiến thức dồi dào về thanh lâu, làm phong phú vốn văn hóa.
Từ phần đuôi của tên thanh lâu có thể đoán được quy cách của nó. Thanh lâu hạng một, hạng hai, phần đuôi sẽ lấy ‘Viện’, ‘Quán’, ‘Các’ làm chủ.
Thanh lâu hạng ba, hạng bốn sẽ dùng ‘Ban’, ‘Lâu’, ‘Điếm’.
Giờ vẫn chưa tới trưa, các cô nương thanh lâu đã sớm mở cửa kinh doanh, mặc váy xanh váy đỏ, tựa vào lan can lầu hai, mỉm cười quan sát kỹ người đi đường.
Thấy người vừa ý (mặc tơ lụa) sẽ vẫy vẫy khăn tay, nũng nịu nói: “Lão gia, đến nhấp môi một chén đi.”
… Cứ coi như là thanh lâu hạng ba đi nữa, đi vào cũng tốn hai chỉ bạc tiền rượu và đồ nhắm… Muốn ngủ với cô nương thì căn cứ vào chất lượng, rẻ nhất khoảng 5, 6 chỉ. Đắt nhất thì… Hứa Thất An sau một hồi tính toán, thừa nhận mình không phải là người chi trả nổi.
Không cần thiết lắm… Gia sản trên người cũng chỉ có mấy lượng bạc… Hắn nhìn những mỹ nhân oanh oanh yến yến đang ngồi tựa vào lan can trên lầu hai một cách lười biếng, trong lòng sinh ra cảm khái: “… Áo xanh nhẹ khoác ngày trai trẻ, cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu!(1)”
Đây chắc là mộng tưởng của mọi nam nhân rồi.
“Tài làm thơ của đại ca nên dùng đúng chỗ mới được.” Hứa Linh Nguyệt lạnh nhạt nói.
Nàng thầm thưởng thức lại ở trong lòng một lần, thở dài một cách sâu lắng. Có lẽ cha nói đúng, đại ca mới là hạt giống đọc sách.
“Đại ca, mấy chị trên lầu thật là đẹp quá.” Tiểu nha đầu rôm rả nói.
“Làm ăn đương nhiên phải mặc đẹp một chút.” Hứa Thất An trả lời.
“Làm ăn gì hở?”
“Bán cá muối (2) đó.”
“Cá muối ư?” Đôi mắt tiểu nha đầu lập tức sáng rực lên, ngẩng đầu nhìn thanh lâu không muốn rời đi nữa.
“Đại ca!” Hứa Linh Nguyệt dậm chân hô một tiếng, vừa giận vừa ngượng, trách cứ Hứa Thất An không nên thảo luận những thứ này với con nít.
Hứa Thất An quay sang nhìn muội muội một cái. Muội tức cái gì, chẳng lẽ muội hiểu được ư?
Đi qua thanh lâu là một tiệm bán cá viên, hương thơm tràn ngập khiến hai chân tiểu nha đầu mọc rễ.
Hứa Linh Nguyệt cũng nhìn qua hướng đó vài lần, thầm nuốt nước miếng. Sau khi ra tù, chi tiêu của Hứa gia khá túng quẫn, có lúc ba ngày mới được ăn mặn.
Đúng lúc nàng đang tuổi phát triển, nhu cầu về ăn uống rất lớn, đặc biệt là các loại thịt.
“Đợi chút, ca ca đi mua cho.”
Cửa hàng không lớn, lại có nhiều người xếp hàng, Hứa Thất An để hai đứa muội muội chờ ở ven đường, rồi tự mình xếp hàng mua.
“Đại ca thật tốt.” Tiểu nha đầu vừa nuốt nước miếng, vừa rôm rả nói, nhìn về phía tỷ tỷ.
Hứa Linh Nguyệt nắm bàn tay nhỏ nhắn của muội muội, nhìn theo bóng lưng Hứa Thất An, khóe miệng bất giác cong lên.
Hứa Thất An mau chóng mua được 3 phần cá viên được gói kỹ trong túi giấy. Lúc trở lại thì hắn nhìn thấy 4, 5 tùy tùng đang vây Hứa Linh Nguyệt lại, không động vào nàng nhưng đang buông lời trêu ghẹo.
Thiếu nữ mười sáu như con nai nhỏ hoảng sợ, vừa tự che chở cho mình, vừa cố gắng xông ra vòng vây nhưng luôn bị đám tùy tùng ép trở lại.
Vẻ mặt nàng như sắp khóc đến nơi, đầy vẻ hoảng hốt.
Đám tùy tùng thấy vậy càng cười tợn.
Ở bên cạnh là một tên công tử ca (3) mặc áo gấm cưỡi trên tuấn mã, ngồi xem cảnh này như đang xem kịch.
Hứa Linh Âm thấy tỷ tỷ bị người khác bắt nạt, cất đôi chân ngắn ngủn chạy đến trước mặt tên công tử ca, thân thể nhỏ bé chúi lên phía trước, hai tay dang ra sau, rồi ‘oa oa’ khóc thét lên, thi triển công kích bằng sóng âm.
“Ồn ào.” Công tử ca giơ roi ngựa trong tay lên theo bản năng, nhưng đột ngột dừng lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, hắn kéo cương ngựa khiến tuấn mã giơ cao hai vó lên, đạp thẳng xuống chỗ Hứa Linh Âm.
Hứa Linh Nguyệt thét lên một tiếng kêu kinh hãi.
… …
(1) Bồ Tát Man Kỳ 4 – Vi Trang:
Như kim khước ức Giang Nam lạc,
Đương thời niên thiếu thanh sam bạc.
Kỵ mã ỷ tà kiều,
Mãn lâu hồng tụ chiêu.
Thuý bình kim khuất khúc,
Tuý nhập hoa tùng túc.
Thử độ kiến hoa chi,
Bạch đầu thệ bất quy.
Dịch nghĩa
Nay lại nhớ tới niềm vui ở Giang Nam,
Khi đó còn niên thiếu, áo xanh mỏng manh.
Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng,
Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.
Bình phong có hình chim phí thuý và những móc vàng,
Khi say thì ngủ trong khóm hoa.
Hôm nay lại thấy nhành hoa,
Bạc đầu thề không trở về.
Bản dịch của Điệp luyến hoa:
Lại nhớ Giang Nam thời vui vẻ,
Áo xanh nhẹ khoác ngày trai trẻ.
Cưỡi ngựa tựa bên cầu,
Áo hồng vẫy khắp lầu.
Xuyến vàng bình phí thuý,
Say khướt tìm hoa nghỉ.
Nay lại gặp nhành hoa,
Bạc đầu chẳng về nhà.
(2) Cá muối: vừa tanh vừa thối, nên dùng để chỉ những nơi dơ bẩn xấu xa.
(3) Công tử ca: công tử con nhà giàu, chỉ biết ăn chơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!