Đại Phụng Đả Canh Nhân
Quyển 1 - Chương 33: Ta xông pha giữa phong ba trận mạc
Hắn biết pháp khí có tồn tại. Nhị thúc đã từng kể. Năm đó, trong chiến thắng của Đại Phụng ở chiến dịch Sơn Hải Quan, pháo góp công rất lớn.
Mà uy lực của pháo một nửa đến từ thuốc nổ, còn nửa khác đến từ trận pháp.
Pháp khí là vũ khí độc quyền của vương triều Đại Phụng, cũng là chỗ dựa giúp cho vương triều Đại Phụng nghiễm nhiên chiếm cứ vị trí thiên hạ chính thống.
Lúc này, Hứa Thất An bỗng nhiên nhận ra, pháp khí và Ty Thiên Giám có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Tống Khanh do dự một chút, xét đến nguyên tắc cộng hưởng tri thức, trả lời vấn đề của Hứa Thất An: “Cũng chẳng phải là bí mật gì, ngươi biết thuật sĩ tứ phẩm gọi là gì không?”
Ngay cả lục phẩm trong hệ thống luyện võ của mình gọi là gì, ta còn chưa biết… Hứa Thất An lắc đầu.
“Trận sư!” Tống Khanh nói: “Những món đồ do luyện kim thuật sư luyện chế ra đều là vật phàm. Trận sư khắc trận pháp lên trên đó, nó sẽ trở thành pháp khí.”
Dựa vào hiểu biết của mình về hệ thống thuật sĩ, cùng với những thông tin do mỹ nhân cấp A Chử Thải Vi tiết lộ, Hứa Thất An thoáng cái hiểu ra rất nhiều thứ.
Thuật sĩ cửu phẩm dược sư là bước chuẩn bị cho bát phẩm vọng khí sư. Vọng khí sư là bước chuẩn bị cho thất phẩm phong thủy sư. Nhưng phong thủy sư và phẩm cấp tiếp theo của nó, lục phẩm luyện kim thuật sư lại không dính dáng gì đến nhau… Thì ra là luyện kim thuật sư và thuật sĩ tứ phẩm trận sư hỗ trợ lẫn nhau.
Luyện kim thuật sư luyện chế ra vũ khí mạnh mẽ, trận sư gia công thành pháp khí… Hệ thống thuật sĩ này có chút thú vị.
Chẳng trách, Giám Chính đại nhân lại có địa vị cao quý như thế ở vương triều Đại Phụng.
Mình nhất định phải cua Chử Thải Vi cho bằng được. Chẳng phải vì mục đích đặc biệt gì, chỉ là muốn có được một tình yêu chân thành tha thiết trong cái xã hội lạnh băng này.
Hứa Thất An thầm hạ quyết tâm.
“Món thứ hai là hộ tâm kính. Nó cũng là pháp khí, chất liệu rất bình thường, chủ yếu là trận pháp khắc trên đó có thể ngăn cản một đòn toàn lực của cao thủ Luyện Khí cảnh, chịu được 6 lần. Cao thủ Luyện Thần cảnh 3 lần. Mình Đồng Da Sắt cảnh 1 lần.”
Mình Đồng Da Sắt cảnh là lục phẩm trong hệ thống luyện võ ư? Rốt cuộc thì Hứa Thất An cũng biết lục phẩm trong hệ thống của mình gọi là gì.
“Món cuối cùng tên là Thực Cốt Chước Tâm (tạm dịch: mòn xương đốt tim). Ngươi bôi nó lên mũi tên có thể uy hiếp đến tính mạng của cao thủ Luyện Thần cảnh. Mình Đồng Da Sắt cảnh không có hiệu quả, bởi vì mũi tên hoàn toàn không có cách nào xuyên qua làn da của đối phương.”
Hứa Thất An gật gật đầu: “Cả ba món đồ này ta đều rất thích.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Loại luyện kim thuật này gọi là chiết cành!”
Hứa Thất An thông qua trí nhớ không quá chi tiết, nói kỹ thuật chiết cành cho Tống Khanh. Tuy quá trình không được tỉ mỉ, nhưng ưu điểm lại nói rất kỹ càng. Ví dụ như sau khi chiết cành thành công, sẽ giúp thực vật tăng lên tính kháng lạnh, kháng hạn, kháng sâu bệnh, còn tăng thêm độ ngon của trái cây nữa.
Vẫn giống như những thí nghiệm làm giàu mấy ngày trước, kiến thức lý thuyết thì tương đối phong phú, nhưng năng lực thực nghiệm thì tệ không tưởng.
Ờ mà chẳng sao cả, dù gì thì thực nghiệm đâu phải là hắn.
Nếu Tống Khanh thất bại, là do năng lực của gã kém. Còn nếu thành công, tất cả công lao đều là của Hứa Thất An.
Sau khi nghe xong, cả người Tống Khanh nhẹ bẫng, hưng phấn khoa tay múa chân, hận không thể lập tức chạy đi tiến hành thí nghiệm luyện kim thuật vĩ đại này.
“Thần Thư… Thật sự là Thần Thư mà… Trên đời có một quyển luyện kim cổ tịch như thế, vậy mà mình lại không biết.” Tống Khanh kích động rống to.
… …
“Bộp… bộp… bộp…”
Hứa Thất An cất những bước nhẹ nhàng thong dong đi xuống Quan Tinh Lâu, ôm trong lòng 3 món pháp khí, đây không phải là thứ mà tiền tài có thể đong đếm.
“Mình có thể dùng một món để mở Thiên Môn trong chợ đen… Nhưng mà những thứ này đều rất có ích, thật không nỡ bỏ ra mà… Quả nhiên, xài đồ chùa luôn là cội nguồn hạnh phúc vĩnh viễn không đổi của nhân loại… Hay là mai đi câu lan nghe hát nhỉ.”
Hắn không cần một đồng tiền nào của Ty Thiên Giám, nhưng những thứ mà hắn thu hoạch được nếu đổi thành bạc thì có thể khuất phục thẩm thẩm trong phút chốc. Bà ta sẽ phải cúi đầu khép nép, không dám trào phúng hắn nữa.
Đổi hết thành ngân phiếu, sau đó quạt phần phật trước gương mặt trứng ngỗng của thẩm thẩm… Nghĩ đến đây thôi là Hứa Thất An sướng rơn cả người.
“Ta xông pha giữa phong ba trận mạc. Hận không thể nhất thống thiên hạ lòng không cam tâm. Vọng trời xanh, tứ phương mây vần vũ. Bảo kiếm trong tay, vấn thiên hạ ai xứng anh hùng? (Bá Vương Biệt Cơ – Đỗ Hồng Cương)…” Xung quanh không có ai, hắn ca một bài khí thế hào hùng của kiếp trước, đến chỗ rẽ thì gặp một đám người xa lạ. Hai bên đối mặt nhau.
… Thật xấu hổ! Giọng ca Hứa Thất An im bặt, mặt không cảm xúc đứng lùi sang một bên.
Bên dưới bậc thang có ba người. Người ở giữa mặc áo choàng màu chàm, hai bên tóc mai bạc trắng, khí chất nho nhã, ánh mắt như hồ sâu thăm thẳm, lắng đọng phong sương qua năm tháng.
Là kiểu đại thúc có thể khiến cho mấy tiểu cô nương phải thét lên. Bên trái là một thanh niên có vẻ trầm mặc ít nói, mắt nhìn thẳng, hết sức thận trọng.
Bên phải là một thanh niên ánh mắt đầy tà tính, khoé miệng vểnh lên một đường cong ngả ngớn, lộ ra thứ khí chất âm nhu làm cho Hứa Thất An rất không thoải mái.
Có điều, xét về sắc đẹp thì tên thanh niên âm nhu này là người hiếm hoi mà Hứa Thất An từng gặp, có thể cạnh tranh nam nhân tuấn mỹ với Nhị lang trong nhà.
Khi đi qua Hứa Thất An, thanh niên âm nhu cười khểnh một cái, liếc xéo hắn.
Trong tích tắc ấy, Hứa Thất An cảm thấy mình bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm, bất giác nín thở, tim đập thình thịch.
Ba người tiếp tục bước lên bậc thang, khi đã biến mất ở khúc ngoặt, Hứa Thất An mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hình như tên đó khá xem thường mình, còn có chút địch ý, lẽ nào là do ca từ quá ngông cuồng ư?”
Ừm, sau này phải chú ý hơn, không được nói năng lung tung, đặc biệt là ở nơi công cộng.
Ví như: Ta muốn trời này không che được mắt ta, đất này không chôn được tim ta, muốn Chư Phật tan thành mây khói. (Ngộ Không truyền kỳ)
Hoặc là như: Vì có hy sinh bao chí khí, dám dạy nhật nguyệt đổi thay trời. (Đáo Thiều Sơn – Mao Trạch Đông)
… …
Tầng bảy, được sư đệ bẩm báo, Tống Khanh chờ sẵn tại đầu thang, tiếp đón ba vị khách đang đến.
Chử Thải Vi gặm một khúc mía, lưng dựa tường, đứng bên cạnh một cách hững hờ.
Ba người đi đến tầng bảy, Tống Khanh chắp tay: “Ngụy công.”
Người đàn ông trung niên có hai hàng tóc mai bạc trắng khẽ gật đầu.
“Ngụy công, lão sư vừa uống quá chén, vẫn còn đang ngủ trưa, phiền ngài đợi chốc lát.”
Thanh niên mặt nghiêm túc vẫn không có cảm xúc gì, còn thanh niên khí chất âm nhu thì lại cau mày.
Người đàn ông trung niên nho nhã không để ý lắm, đi vào phòng trà với Tống Khanh, thuận miệng nói: “Lúc lên lầu có tình cờ gặp một người trẻ tuổi khá thú vị. Dường như không phải là đệ tử của Ty Thiên Giám.”
Chử Thái Vi vừa muốn đáp lời, thì bị Tống Khanh dùng ánh mắt ngăn lại, cười nói: “Một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi, nhưng đúng là khá thú vị.”
Hung danh của Đả Canh Nhân vang dội, trong mắt văn võ bá quan chẳng khác nào hổ lang, muốn chỉnh ai đó thì đâu cần lý do.
Tống Khanh không chắc Hứa Thất An có làm gì vô tình chọc đến vị thái giám quyền hành trùm trời này hay không.
“Thú vị ư?” Người trung niên nho nhã nở nụ cười điềm đạm: “Thú vị ra sao?”
Tống Khanh hơi cân nhắc, bình luận: “Một thiên tài, một thiên tài luyện kim thuật. Nếu như không phải hắn đi nhầm đường tu hành, nếu như hắn gia nhập Ty Thiên Giám, sử sách sẽ có tên hắn.”
Gã vừa không nói lời gì trái lương tâm, vừa ám chỉ Ty Thiên Giám coi trọng Hứa Thất An.
Thanh niên khí chất âm nhu nghe vậy thì nở nụ cười lạnh lùng, còn người trung niên nho nhã thì vẫn giữ nụ cười điềm đạm trên mặt, khẽ gật đầu.
… …
Nội viện, Hứa phủ.
Thẩm thẩm mang theo mấy nha hoàn lớn tuổi đi cắt vải, may khâu, nhét bông, chuẩn bị làm y phục mùa đông cho cả nhà.
Thời tiết ngày càng lạnh giá, thẩm thẩm tính may vài bộ y phục mùa đông cho mấy đứa con và trượng phu.
Lục Nga đi xong đường kim cuối cùng, dùng hàm răng nhỏ cắn đứt chỉ, ngắm từng đóa hoa sen được thêu tinh tế một cách thỏa mãn, đoán là nhóc Linh Âm mặc vào sẽ rất đáng yêu cho xem.
“Phu nhân, hôm qua nô tỳ đi tìm Đại lang, thấy hắn còn chưa có y phục mùa đông, vẫn đang mặc đồ mùa thu đó.” Lục Nga nói nhỏ.
Thẩm thẩm liếc đại nha hoàn thân cận của mình một cái, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lục Nga cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hay là cũng làm cho Đại lang một bộ đi.”
“Đừng có mơ!” Thẩm thẩm hừ hừ: “Cái thằng nhóc đó có cơ hội là lập tức đâm chọt ta. Muốn ta làm quần áo cho nó ư? Không có cửa đâu.”
Đám nha hoàn lớn tuổi yên lặng làm việc, vờ như không nghe thấy gì.
“Ngày nào cũng sang ăn chực, vậy mà không biết phụ giúp ít chi phí.”
“Gạo Đại lang lĩnh được đều đưa vào phủ hết mà.” Lục Nga lẩm bẩm.
“Với sức ăn của nó, nhiêu đó chỉ miễn cưỡng đủ cho mình nó ăn thôi.” Đôi mắt đẹp của Thẩm Thẩm, trợn lên một cách khinh thường.
Cái thằng cháu xui xẻo đó, vốn là nhớ ơn nó cứu cả nhà một mạng, muốn làm lành không phải là không thể. Nhưng thằng oắt ấy cứ hở ra là cà khịa mình, làm như không chọc mình một ngày là nó ăn không ngon ấy.
Sói đi ngàn dặm vẫn ăn thịt, chó đi ngàn dặm vẫn đớp ***. Người xưa nói cấm có sai.
Quản gia chạy tới gấp gáp, hô lớn từ ngoài sân: “Phu nhân, lão gia về rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!