Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử - Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử


Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .


Đảo mắt Trung thu đã đến. Vào ngày Trung thu, chủ tử lớn nhỏ trong phủ tự nhiên là toàn bộ đoàn tụ với nhau, ngắm trăng ăn bánh Trung thu, thuận tiện lại học đòi văn vẻ ngâm thơ làm câu đối say mê chúc phúc, bất quá ngày hội này với người hầu mà nói, cũng là một ngày cực kì bận rộn. Quản sự trong phủ đều bị việc xoay quanh, Thường Hiên cũng gần như không thể chợp mắt, mọi người gầy đi một vòng.

Cuối cùng ngày mười lăm tháng tám ven hồ ngắm trăng ngâm thơ xem như trôi qua, tam thiếu gia mặc bộ áo màu bạc do A Phúc vá, bên ngoài lại khoác một cái áo choàng, cả đêm rất thuận lợi, người khác một chút cũng không nhìn ra khác thường. Nghĩ đến cũng đúng, tác phẩm được làm vô cùng khéo léo như thế, để sát vào nhìn kỹ còn nhìn không ra manh mối, huống chi dưới ánh trăng làm sao có thể nhìn ra.

Lúc đang ăn bánh Trung thu thưởng trăng, người một nhà náo nhiệt nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài tuyên chỉ, nói là Thái Hậu nương nương phái người đến. Mọi người vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, thì ra là Thái Hậu nương nương đặc sai người đưa tới một hộp bánh Trung thu do đầu bếp trong cung làm. Lập tức mọi người cực kỳ kinh hỉ, đưa một số tiền lớn tạ lễ cho thái giám truyền chỉ, lại ở tại chỗ khấu tạ, sau đó mới trịnh trọng mở hộp bánh Trung thu ra, lão phu nhân tự mình ra tay, phân cho mỗi người một ít.

Sau khi phân xong, còn lại mấy cái, nhị thiếu phu nhân cười đề nghị, quản sự trong phủ cũng đều rất vất vả, không bằng đem mấy cái còn lại phân cho vài vị quản gia quản sự, coi như là cảm ơn bọn họ vất vả. Lão phu nhân có chút do dự, cái này dù sao cũng là đồ Thái Hậu ban cho, phân cho người hầu thích hợp sao?

Nhị thiếu phu nhân lại cười kề sát vào nói nhỏ, Thái Hậu nương nương xuất thân bần hàn, nay tuy rằng thân phận thập vạn quý giá, nhưng lại thương tiếc người nghèo khó, nếu có nghe được chuyện cũng sẽ không có gì khó chịu. Lão phu nhân thấy nhị thiếu phu nhân nói như vậy, cũng quyết định theo ý kiến kia, dứt khoát đem bánh Trung thu còn lại cắt đều thành hai phần, phân cho chư vị quản sự, lại giữ lại một phần, chia thành phần nhỏ hơn, phân cho các ma ma lớn tuổi trong phủ, sau đó cả phủ cùng nhau khấu tạ Thái Hậu ban ân, cảm tạ ân trạch cho toàn thể.

Tuy nói người có thể được phân bánh Trung thu đều là người có chút thể diện trong phủ, căn bản sẽ không thực sự tham cái này, nhưng phải biết rằng đó là Thái Hậu nương nương từ trong cung ban cho, khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt kinh hỉ vạn phần. Cầm khăn lụa nâng một phần bánh Trung thu nhỏ còn không dám ăn một ngụm đặt trên bàn thờ cúng bái.

Thường quản sự tự nhiên là được chia nửa phần, nhưng ông đối với loại đồ ngọt này không có hứng thú, ông cũng không có ý muốn cúng bái, nên cho Thường Hiên. Thường Hiên cẩn thận dùng giấy bao lại, muốn để dành về nhà cho A Phúc ăn.

A Phúc thấy hắn trông mong vật quý từ trong lòng lấy ra, lại thật cẩn thận mở tầng tầng giấy dầu bao bọc ra, bên trong cũng chỉ là nửa phần bánh Trung thu thôi, khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Thường Hiên bất mãn nhìn A Phúc một cái, ủy khuất giải thích nói: “Nàng nhất định là không hiểu, đây chính là Thái Hậu nương nương ban cho đó, là ở trong cung làm ra! Người khác muốn cũng không có đâu, trên dưới cả phủ, vài ma ma có địa vị, cũng chỉ có thể được một phần nhỏ như vậy thôi.” Nói xong hắn còn dùng móng tay cái khoa tay múa chân, xem đi, chỉ có một chút như vậy thôi đó.

Nói xong hắn tràn đầy kiêu ngạo mà nhìn A Phúc, đắc ý nói: “Ở trong phủ, ngoại trừ chủ tử, chỉ có bốn người được nửa phần bánh Trung thu, trong đó tất nhiên là có cha.”

A Phúc nhìn hắn như vậy, cười bất đắc dĩ nói: “Nói như thế, ta thật sự là hưởng vinh dự của chàng nha, không ngờ có thể ăn bánh Trung thu như vậy.”

Vợ chồng trẻ nói đùa một phen, đối với bánh Trung thu vàng óng kia, tự nhiên có chút không muốn ăn hết, A Phúc đề nghị để dành lại một nửa cho cha Thường Hiên, Thường Hiên lại nói cha không thích ăn cái này, vốn là cha không thích ăn nên thuận miệng cấp cho mình. Cuối cùng A Phúc ngẫm lại, mới thử thăm dò cẩn thận nói: “Kỳ thật ta đêm nay vốn muốn đi thăm Lâm ma ma, mang cho bà một ít bánh Trung thu. Bất quá bởi vì vội vàng, vẫn chưa kịp đi.”

Thường Hiên thấy nàng nói cẩn thận, cũng hiểu được ý của nàng, thoải mái nói: “Cái này có khó gì, hôm nay trong phủ ban cho, cũng có đưa cho người hầu, các màu bánh Trung thu rất hiếm có, nàng tùy tiện lấy vài cái cho Lâm ma ma là được, sau đó nàng đem phần bánh Trung thu này cho Lâm ma ma, tuy nói cũng chỉ là 1 miếng nhỏ, bất quá cũng là Thái Hậu ban cho, nên để bà nếm thử!”

A Phúc đúng là có ý này, vốn dĩ nghĩ việc này không tiện mở miệng, không ngờ nàng còn chưa mở miệng Thường Hiên đã nghĩ tốt rồi, cười cảm ơn Thường Hiên, tự mình vội vàng thu dọn đến chỗ Lâm ma ma.

Thường Hiên lại kéo tay nàng, muốn đi cùng nàng, nói là nếu Lâm ma ma đối với A Phúc tựa như mẹ, vậy hắn tất nhiên cũng muốn đi vấn an .

Đến chỗ Lâm ma ma, chỉ thấy trong viện đèn đuốc ảm đạm, cả phòng yên tĩnh, nếu không phải đỉnh đầu còn có trăng tròn, căn bản không thể nhìn ra lúc này đúng là ngày Trung thu. A Phúc trong lòng có chút cảm giác chua xót, vội vàng dẫn Thường Hiên đi vào, vào nhà chỉ thấy Lâm ma ma một mình dưới ngọn nến mập mờ không biết đang may vá cái gì.

Thấy A Phúc vào, Lâm ma ma cao hứng không thôi, vội vàng xuống giường xỏ giầy, mời bọn họ ngồi xuống.

Lâm ma ma thấy Thường Hiên đi cùng A Phúc, vui mừng không thôi, lại hỏi hắn rất nhiều việc, người lớn tuổi khó tránh khỏi dông dài. A Phúc vốn dĩ lo lắng Thường Hiên không kiên nhẫn, ai ngờ hắn lại nhu thuận đáp lại, ngôn ngữ có chút kính trọng, thậm chí còn có chút lời ngon tiếng ngọt của vãn bối dỗ người già, dỗ Lâm ma ma rất là vui vẻ.

Sau lại có một gã sai vặt đến tìm Thường Hiên, thì ra là Thường quản sự phái tới, nói là có vài quản sự trong phủ tính tụ tập một chỗ uống chút rượu, thuận tiện thương lượng chuyện Tôn đại quản gia cưới con dâu. Thường Hiên không làm sao được, thập phần xin lỗi nói phải rời đi, A Phúc nghĩ hắn đi rồi mình và Lâm ma ma vừa vặn nói chút chuyện riêng tư, nên để hắn đi.

Thường Hiên đi rồi, Lâm ma ma kéo tay A Phúc, hỏi đông hỏi tây, dù sao cũng đều là lo lắng A Phúc sống có được không, sau cùng là, nhìn đến dáng vẻ như vậy của Thường Hiên, chính mình cũng không có gì phải lo lắng .

A Phúc lấy ra phần bánh Trung thu kia cho Lâm ma ma, Lâm ma ma cười nói, người già đi, cũng không để ý nói cà lăm. A Phúc nhất định muốn cho Lâm ma ma nếm thử xem, mẹ con hai người nói nói cười cười, rất hoà thuận vui vẻ.

Ở giữa còn nói về mấy nha hoàn khác trong phòng thêu, thì ra trong phòng thêu có mấy người xấp xỉ với tuổi của A Phúc, nay cũng phải lập gia đình. Trong đó có một người tên là Hoa Nghênh Xuân, vẫn là do Lâm ma ma đi mời nhị phu nhân làm chủ, gả cho người chăn ngựa trong phủ.

A Phúc nhớ lại Hoa Nghênh Xuân, nghĩ cũng là một nha hoàn thông minh khéo tay, nha hoàn này lập gia đình mình vậy mà không biết, lập tức có chút tiếc nuối, nghĩ lát sau đi thăm nàng ấy.

====

Trung thu đi qua, cha con Thường Hiên vội vàng với chuyện vui của Tôn đại quản gia, đương nhiên cũng là việc vui của Tĩnh nha đầu. Tôn đại quản gia ở trong phủ là người có uy tín danh dự, không riêng gì các chủ tử ban cho này nọ, ngay cả ngoài phủ một ít người nghe đến việc này cũng đều đưa lễ nạp thái* qua. Đến ngày bọn họ thành thân, lại rất náo nhiệt. Bởi vì Thường quản sự và Tôn đại quản gia ngày thường giao tình tốt, chẳng những cha con Thường Hiên đi hỗ trợ, mà ngay cả A Phúc cũng xin với nhị thiếu phu nhân cho nghỉ một ngày đi phụ giúp.

(*)Lễ Nạp Thái:

Theo tục lệ Trung Hoa thì sau khi nghị hôn rồi, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn”. Sở dĩ đem chim nhạn là vì chim nhạn là loài chim rất chung tình, không sánh đôi hai lần. Tương truyền rằng loài chim nhạn rất thảo ăn, khi chúng nó gặp mồi thì kêu nhau ăn chung, vừa lúc đẻ trứng thì khi nở thế nào cũng có một con trống và con mái mà thôi. Khác với các loại chim khác, chim nhạn khi có một con chết thì một con còn lại cũng buồn rầu mà chết theo. Sau này, người Trung Hoa nào còn theo cổ lễ thì chỉ dùng ngỗng thay thế cho chim nhạn. (Loài ngỗng tuy ngông nghênh, nhưng rất chung tình).

Tôn đại quản gia làm tiệc vui rất phô trương, hẳn nhiên so với lúc A Phúc xuất giá lớn hơn rất nhiều, kiệu hoa mới tinh, áo cưới đỏ thẫm, giăng đèn kết hoa rực rỡ, mọi người cùng chúc mừng, thật sự là náo nhiệt.

Thường Hiên và con trai của Tôn đại quản gia Tôn Vượng cũng coi như từ nhỏ đã quen biết, lập tức thật vất vả bắt lấy tân lang, rồi lôi kéo mọi người pha trò với tân lang, còn vừa uống rượu vừa trêu chọc, sau lại ồn ào đi náo động phòng.

Tôn Vượng cũng là người thành thật, bị chỉnh không có cách nào, vội la lên với Thường Hiên: “Ngươi và A Tĩnh luôn luôn tốt, sao nay lại theo người khác cùng nhau náo loạn hả?”

Lời này vừa ra, mọi người yên tĩnh một lát, lập tức cười vang.

A Phúc vừa vặn bê một mâm đồ ăn đi lên, nghe lời đó, cũng chỉ làm như không nghe đến thôi.

Buổi tối trên giường, Thường Hiên vẫn như bình thường ép buộc một phen, thỏa mãn ngã xuống bên cạnh A Phúc, lại vươn bàn tay to kéo A Phúc sang nhẹ nhàng vuốt ve. A Phúc cũng có thể từ trong đó có chút lạc thú, nên tựa mình vào trong ngực hắn, mặc cho hắn nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng giữa lúc vuốt ve phát ra nửa tiếng ngâm nhẹ, âm thanh kia giống như tiếng của con mèo nhỏ.

Hai người nằm như vậy, Thường Hiên bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng thở dài nói: “Tĩnh nha đầu là cô nương tốt như vậy, gả cho Tôn Vượng kia, thực sự có chút đáng tiếc.”

A Phúc vừa nghe, lướt mắt liếc hắn một cái, chỉ thấy giữa mày rậm của hắn thực sự có một chút tiếc nuối, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Vậy chàng cảm thấy, Tĩnh nha đầu hẳn là xứng với người như thế nào?”

Thường Hiên lắc lắc đầu: “Ta đâu biết! Nhưng Tôn Vượng kia, từ nhỏ ta đã quen thuộc, người như hắn luôn ngốc ngốc hồ đồ, tuy nói người thành thật không có tư tâm, nhưng thật sự là bùn loãng không trát được tường. Hắn ở trước mặt nhóm phu nhân thiếu gia luôn nói lắp bắp.”

A Phúc cúi đầu không nói, Thường Hiên thấy A Phúc không trả lời, chính mình cũng không nhắc lại đề tài này nữa, lập tức vợ chồng hai người lại thân mật ôm nhau ngủ.

====

Qua Trung thu, Thường Hiên phải theo Thường quản sự đi xuống phía nam. Vợ chồng trẻ nay đang đúng là lúc ngọt ngào suông sẻ, chợt tách ra, khó tránh khỏi có chút không đành. Thường Hiên tối hôm trước khi đi ôm A Phúc thật tốt một phen triền miên, A Phúc nhiều lần khuyên hắn nghỉ ngơi sớm ngày mai còn phải dậy sớm, hắn cũng không nghe, chỉ nói rất lâu sẽ không thể có, đêm nay nhất định phải ăn đủ.

Cứ thế ba lượt, A Phúc xụi lơ như bùn, nước dịch dưới thân sớm làm ướt đệm giường, Thường Hiên cũng kiệt sức, vì thế lần này bỏ qua, ngã đầu ngủ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, A Phúc đã sớm tỉnh lại, vì cha con Thường Hiên làm tốt bữa sáng. Mấy người đơn giản ăn qua loa, bên ngoài có gã sai vặt đến gõ cửa, nói là xe ngựa đều đã chuẩn bị tốt, cũng nên khởi hành.

Thường quản sự đáp lời lát sau đi ra, lập tức về phòng lấy hành lý của mình, Thường Hiên bên này nhân cơ hội lôi kéo A Phúc vào phòng, muốn quấn lấy A Phúc đòi nàng hôn mình một chút.

A Phúc ngượng ngùng, cho dù là buổi tối lúc hai người ép buộc, nàng cũng chưa bao giờ hôn Thường Hiên, nay ban ngày ban mặt nàng vẫn là ngượng ngùng. Thường Hiên kéo dài nửa ngày, bên ngoài cha thúc giục một chút, nói là muốn đi trước xem tình hình. Mà lúc này A Phúc vẫn như cũ không chịu hôn, Thường Hiên vẻ mặt thất vọng, xách bao quần áo muốn rời đi.

A Phúc đưa đến cổng nhà, Thường Hiên ủy khuất quay đầu nhìn nhìn, đôi mắt đen bóng lướt qua đã thấy u oán nhìn A Phúc, ủ rũ nói: “Nàng trở về đi, ta đi đây.”

A Phúc trong lòng tự nhiên không nỡ, miệng nói không nên lời, trên tay lại cầm bao hành lý của Thường Hiên, luyến tiếc buông ra.

Thường Hiên cúi đầu nhìn A Phúc da thịt như men sứ tinh tế, kề sát vào thấp giọng nói: “Nàng ở nhà phải chăm sóc bản thân, chúng ta rất nhanh sẽ trở về.” Nói xong xoay người muốn rời đi.

A Phúc lại bỗng nhiên giữ chặt góc áo Thường Hiên, trái phải nhìn xem cũng không có người ngoài, rốt cục cố lấy dũng khí kiễng mũi chân, hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên hai má Thường Hiên.

Thường Hiên nhất thời sửng sốt, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn A Phúc.

A Phúc trên mặt nóng bừng, ngượng ngùng không dám nhìn Thường Hiên, che mặt nhỏ giọng nói: “Chàng thuận buồm xuôi gió.” Nói xong xoay người bỏ chạy vào trong viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN