Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử - Chương 4: A Phúc động phòng . .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử


Chương 4: A Phúc động phòng . .


“Ngươi ôm ta giống như ngày đó đi.”

Thường Hiên vừa nói ra câu này, A Phúc lại ngây dại, nàng ngập ngừng thật lâu, rốt cục nói: “Được…”

A Phúc cố gắng nhớ lại những lời nói trước khi gả của Lâm ma ma, khi đó bản thân bởi vì bất ngờ có tin tức tốt vẫn còn đang mơ hồ, làm sao còn tập trung nghe Lâm ma ma nói những gì! Nhưng nàng nghĩ nếu Thường Hiên để mình ôm hắn, nghĩ như vậy cũng đúng.

Vì thế A Phúc cố lấy dũng khí, vươn tay qua thử thăm dò ôm lấy Thường Hiên. A Phúc vốn là ghé nửa người vào Thường Hiên, nay nàng vươn tay đến, hai khối đầy đặn trước ngực lập tức ở trước mặt Thường Hiên run rẩy.

Trong phòng mặc dù khá tối, nhưng sau một thời gian dài mắt cũng đã dần thích ứng, hơn nữa ngoài cửa sổ có ánh trăng mỏng manh có thể nhìn một ít, vì thế Thường Hiên hô hấp cứng lại, trợn to mắt nhìn hai khối kia, mơ hồ có thể thấy được như hai quả đào đầy đặn, mà mũi cũng ngửi được một mùi hương thơm ngát của thiếu nữ.

A Phúc tự nhiên không biết điều đó, nàng một lòng nghĩ mình phải ôm Thường Hiên để Thường Hiên vừa lòng, lúc này nhắm mắt lại, quyết định vươn tay ra, cắn răng một cái ôm lấy người trước mắt.

A Phúc đưa hai bàn tay ra, thật khéo lại ôm lấy mặt Thường Hiên, vì thế hai khối mềm mại thơm mát kia cũng theo đó áp lên mặt Thường Hiên.

Thường Hiên lập tức bối rối, hắn tuy biết động phòng là phải như thế này, nhưng hắn cũng không ngờ tới A Phúc lại bắt đầu như vậy. Ai ngờ không đợi hắn phản ứng lại, A Phúc đã hoảng sợ kêu lên một tiếng “A”, vội vàng đem thân mình rời xa hắn, hai tay ôm trước bộ ngực mềm mại của mình, đề phòng nhìn Thường Hiên.

Thường Hiên lúc này cũng đã phản ứng lại, tinh tế thưởng thức cảm giác vừa rồi, thật sự là giống như lời thiếu gia đã nói, rất mất hồn, vì thế lập tức bất mãn: “Nói là muốn ôm ta, mà sao ngươi lại né tránh?”.

A Phúc ôm ngực, đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng thỉnh cầu nói: “Có thể chờ ta mặc xong quần áo rồi ôm được không?”

Thường Hiên rõ ràng lắc đầu: “Đương nhiên không được.”

Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Ngươi đã thấy qua ai trong đêm động phòng còn mặc quần áo chưa?”

A Phúc lắc lắc đầu: “Không có…”

Thường Hiên gật đầu: “Coi như ngươi hiểu chuyện, đêm động phòng làm sao có thể mặc quần áo.”

A Phúc rụt rè kháng nghị nói: “Ta muốn nói chưa từng thấy qua người khác động phòng như thế nào cả.”

Thường Hiên nhất thời nghẹn họng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Thôi, nếu ngươi chưa thấy qua, vậy phải theo lời ta nói mà làm, trừ phi ngươi nói không giữ lời không muốn hầu hạ ta!”

A Phúc cúi đầu nửa ngày, rốt cục phun ra một chữ: “Ờ.”

Thường Hiên thấy nàng coi như nhu thuận, cuối cùng cũng vừa lòng vài phần, trong miệng ra lệnh: “Bên ngoài lạnh lắm, ngươi trước tiên đến đây chui vào trong chăn đi.” Nói xong xốc chăn lên để A Phúc tiến vào.

A Phúc quả thực có chút lạnh, vốn bởi vì thẹn thùng mà cả người khô nóng nên không để ý, nay nghe Thường Hiên nói như vậy thật đúng là thấy lạnh, lập tức rùng mình một cái, vì thế nàng dịu ngoan như con mèo nhỏ chui vào ổ chăn với Thường Hiên.

Chăn rất ấm áp, đây là chăn bông mới tinh, còn ngửi được hương vị của ánh mặt trời. Nhưng A Phúc không có chú ý tới điều đó, nàng vừa tiến vào ổ chăn kia một khắc là cả người đều căng thẳng. Vì trong ổ chăn thật sự là có hơi ấm, cũng vì ngoài hơi ấm trong ổ chăn còn có cả một người đàn ông đang tỏa nhiệt.

A Phúc cuộn mình ở một bên, cẩn thận tránh khỏi người Thường Hiên, nhưng Thường Hiên tất nhiên không cho, mở cánh tay dài ra giống như diều hâu bắt gà con đem A Phúc bao bọc lại.

A Phúc chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy, run rẩy cả người muốn tách ra, nhưng trốn không thoát, Thường Hiên đem cả người nàng ép sát trong khuỷu tay.

A Phúc thân thể dán chặt vào người Thường Hiên cũng không có quần áo, bộ ngực đầy đặn cũng kề sát vào vòng ngực khỏe mạnh, điều này làm cho nàng cả người không được tự nhiên, lắc lắc thân mình muốn tránh thoát. Thường Hiên thấy nàng giống như một con mèo nhỏ không nghe lời vặn vẹo lung tung, lập tức dùng giọng nói bình tĩnh hù dọa nàng: “Ngươi không phải mới vừa nói muốn hầu hạ ta sao?”

Lời này vừa ra, con mèo nhỏ vặn vẹo nhất thời dịu xuống, thân thể không nhúc nhích cứng đơ tại chỗ, mắt nháy vô tội rụt rè nhìn người đàn ông đang kề sát mình. Thường Hiên thấy nàng rốt cục cũng không giãy dụa nữa, vừa lòng vươn tay đến người nàng sờ soạng. A Phúc bị dọa nhắm chặt mắt lại, thở cũng không dám mạnh một cái.

Thường Hiên thấy nàng như vậy, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta chỉ sờ sờ ngươi thôi mà, ngươi không phải cũng từng ôm ta rồi sao?”

A Phúc rất muốn nói cái đó không giống nhau, nhưng nàng không dám nói. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay to của Thường Hiên mang theo vết chai, những vết chai hơi thô ráp lướt qua thân mình khiến cho nàng run run. Sau đó Thường Hiên càng cao hứng sờ soạng, rõ ràng ý đồ muốn cầm hai trái đào của nàng, mà nàng tuổi tuy nhỏ nhưng ngực lại có chút nội dung, Thường Hiên dĩ nhiên là một tay không thể nắm giữ.

Mũi Thường Hiên đã phun khí nóng, tiến đến bên tai nàng nói giọng khàn khàn: “Hôm đó ta đã cảm thấy sau lưng là hai khối vừa to lại vừa mềm, nay sờ đến quả nhiên không nhỏ.”

A Phúc xấu hổ trên mặt nóng lên, vội nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Thường Hiên biết A Phúc tất nhiên là xấu hổ, vì thế cũng không bức nàng, hai bàn tay to không kiêng nể gì ở trên người nàng tùy ý vuốt ve.

Kỳ thật loại chuyện này đối với Thường Hiên cũng là lần đầu tiên, hắn thật ra cũng có vài phần xấu hổ, nhưng đối mặt với tiểu nương tử mềm mại ngượng ngùng như vậy, điểm xấu hổ quẫn ý này của hắn tự nhiên sớm đã không còn, còn lại tất cả đều là suy nghĩ trong lòng đang dần dần bốc lên dục hỏa.

A Phúc cả người cứng ngắc lợi hại, dùng sức nhắm mắt mặc cho Thường Hiên sờ soạng, trong lòng liều mạng nói với chính mình Thường Hiên là ân nhân cứu mạng, nói với chính mình sau này phải hầu hạ Thường Hiên cả đời.

Thường Hiên một tay vuốt khối nhuyễn, một tay đánh bạo đi xuống, rốt cục tìm được nơi cỏ thơm um tùm, hắn hơi do dự một chút, rốt cục thở phì phò mà bàn tay to không chút khách sáo hướng vào bên trong tìm kiếm. A Phúc mạnh phát ra tiếng “A”, mở đôi mắt kinh hoảng trừng nhìn Thường Hiên, hai chân cũng không tự chủ được khép lại.

Thường Hiên tay bị kẹp chặt ở bên trong không thể nhúc nhích, lập tức dùng lại trò cũ thấp giọng ra lệnh nói: “Mở ra.”

A Phúc e lệ, không dám buông ra, hai chân run run khép càng nhanh.

Thường Hiên trong lòng vội vàng xao động, thở dốc nặng nề, trầm giọng hù dọa: “Ngươi muốn hầu hạ ta…”

Hắn còn chưa nói xong, A Phúc lại cuống quít buông hai chân ra, xấu hổ không dám nói bất kì lời nào. Không còn cản trở, bàn tay to của Thường Hiên cuối cùng cũng đưa vào, tại nơi mất hồn trong truyền thuyết kia thật tốt sờ soạng một phen, trong lòng vẫn nhớ lại những lời ngày trước thiếu gia ngẫu nhiên có nói qua.

Thật ra thì thiếu gia của hầu phủ hơn Thường Hiên hai tuổi, nay đã mười chín, việc đời sớm đã biết, chỉ vì từ nhỏ đính hôn với tiểu thư của Tống gia nên đến nay vẫn chưa thành thân. Thiếu gia tuổi tác không nhỏ, tất nhiên tránh không được làm chút chuyện trộm hương thiết ngọc, vì thế Thường Hiên đi theo ngài ấy cũng biết một ít. Lập tức Thường Hiên vuốt ve tận hứng, phía dưới sớm đã cứng rắn, vì thế hắn cũng không do dự, nghiêng người khóa trên A Phúc, nâng dậy lập tức hướng tới bên trong đâm vào.

A Phúc bị một câu ‘Hầu hạ cả đời’ biến thành không dám có chống cự gì, nhắm mắt lại chờ chết mặc cho hắn vỗ về chơi đùa. Nhưng ngay cả như vậy, động tác của Thường Hiên vẫn làm cho nàng kinh hãi, mở to mắt kinh hoàng khó hiểu nhìn Thường Hiên.

Thường Hiên cảm giác được thiên hạ dưới thân đang khẩn trương, bàn tay to lung tung vuốt ve ngực của nàng, trong miệng lơ đãng an ủi nói: “Đừng sợ, lập tức sẽ tốt ngay.” Nói đến đây, hắn dựa theo bản năng của đàn ông giúp đỡ hướng về bên trong đâm mạnh vào.

Ai nghĩ đến một lần đâm mạnh này, không ngờ lại có hai tiếng hô đau, một cái là A Phúc bên dưới, một cái khác là của Thường Hiên phía trên. Thường Hiên mồ hôi đã chảy dài theo trán, cắn răng nói ra vài chữ: “Kẹp chặt sẽ đau!”

Nơi đó của A Phúc cũng đau giống như thân mình bị mạnh mẽ xé mở, nhưng nàng vẫn nhịn nước mắt nói: “Làm sao đau, ta nên làm gì bây giờ?”

Nàng biết Thường Hiên cứu mình, Thường Hiên đối với mình có ân, chính mình muốn hầu hạ Thường Hiên cả đời, cho nên chính mình đau thì chịu đau đi, nàng không thể để Thường Hiên đau.

Thường Hiên cứng ngắc ở trên người nàng bất động, cắn chặt răng, thô thanh nói: “Ngươi tách chân ra một chút, kẹp ta đau quá!”

A Phúc lúng túng mở chân ra, nhưng nàng đã chịu đau đem chân mở đến lớn nhất rồi, đã không có cách nào. Thường Hiên cũng cảm giác được khó xử của nàng, thô thanh rên rỉ một tiếng, rốt cục thử thăm dò hoạt động thân dưới. Lần hoạt động này, hắn cảm thấy hình như không đau như trước nữa, đang muốn không ngừng cố gắng, ai biết A Phúc ngốc nghếch phía dưới còn nghĩ hắn vẫn đau, đang cố gắng vặn vẹo thân mình muốn đem chân mở ra một ít nữa.

Nàng có dáng vẻ thuận theo như vậy, làm cho Thường Hiên hẳn là vô cùng hưởng thụ, nơi đó rốt cục có một chút nước dịch chảy xuống xoa dịu chỗ tiếp xúc.

Thường Hiên mới nếm thử loại cảm giác này nhất thời cảm thấy tuyệt không thể tả, khí huyết dâng lên, ngọn lửa nhỏ cũng nhanh chóng lan ra toàn thân, rốt cục hắn gầm nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng động nữa, ta đến đây!” Nói xong bằng bản năng thử thăm dò hướng vào bên trong.

A Phúc cắn răng chịu đựng hoạt động của hắn, hai tay siết chặt cái chăn mới một cử động nhỏ cũng không dám. Thường Hiên cũng không chú ý tới chuyện này, hắn đã phát hiện hoạt động tuyệt vời này, vì thế vô sự tự thông, nâng cặp mông mềm mại của A Phúc lên, hướng về nơi mang đến cho hắn cảm giác tuyệt vời khôn kể mạnh mẽ đâm tới. A Phúc chưa từng trải qua chuyện như vậy, lập tức cho dù cắn chặt khớp hàm cũng không ích gì, âm thanh mềm nhẹ lập tức từ trong miệng tràn ra. A Phúc xấu hổ che miệng lại, không cho mình phát ra loại thanh âm này, nhưng Thường Hiên lại vừa động mạnh thân dưới tiến vào, vừa cắn răng ra lệnh: “Ngươi kêu vài tiếng nữa đi, ta nghe thích lắm.”

A Phúc tuy thẹn, nhưng rốt cuộc không dám trái lời Thường Hiên, chỉ đành buông miệng ra mặc cho tiếng kêu kia tràn ra. Thường Hiên càng thêm hưng phấn, động tác cũng càng thêm lực. Nửa thân của A Phúc bị hắn nâng lên, nay lại bị hắn ép buộc một phen như vậy, hai quả đào no đủ lập tức trước sau lắc lư xuất động khiến người ta nổi sóng. Thường Hiên thấy, rõ ràng buông mông nhỏ của nàng, một phen vuốt ve một cái, thân dưới tiếp tục ra sức, dáng vẻ như đang siết chặt dây cương cưỡi ngựa vậy.

Bất quá hắn vừa cảm thấy tư thế này không sai, lại cảm nhận được một cảm giác bộc phát bao phủ lấy hắn, lập tức dưới thân buông lỏng, sớm đem một tràng dịch nóng đều cho A Phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN