Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 60
(*) cái này ai biết xin chỉ giáo cho ta với
Thường Hiên lại nhắc tới chuyện tìm bà vú, A Phúc cũng không quan tâm, chỉ một lòng uy đứa nhỏ. Thường Hiên rốt cục nhịn không được, tiến sát làm nũng nói: “A Phúc, ta không muốn cho nàng vất vả thôi.” Hắn vuốt hai má A Phúc, thương tiếc nói: “Nàng xem nàng gầy nhiều rồi.”
A Phúc nghe nói lời này, nhíu mày ôn nhu nói: “Ta gầy sao? Ta nhớ rõ tối hôm qua chàng còn khen ta nay mặt tròn tựa như trăng rằm mười lăm, nói là càng nhìn càng muốn ăn.”
Thường Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được, qua hồi lâu mới ở một bên ủ rũ hô một tiếng: “A Phúc…”
A Phúc nở nụ cười, liếc hắn một cái nói: “Chàng chính là tức giận con trai nhà chàng cướp của chàng có phải hay không?”
Một câu này lại nói ra nỗi lòng của Thường Hiên.
A Phúc thở dài: “Chàng là đàn ông, nay lại làm cha, sao có thể cùng con tranh giành chứ?” Nói đến đây, sữa cũng uy xong, lại đem con trai đặt ở một bên vỗ lưng nó ru ngủ.
Thường Hiên tiến lên, cúi đầu nhìn chăm chú con trai, nay trên mặt đứa nhỏ đã nảy nở, nhìn đẹp hơn rất nhiều, mi thanh, mắt nhỏ, môi hồng, giống như được vẽ ra.
Hắn nhìn trong lòng lại thích, vươn tay đến nhẹ nhàng đụng cái mũi nhỏ của con trai, miệng lẩm bẩm: “Thôi, nể tình con là con cha, cha tặng cho con đi.”
A Phúc vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Chờ thật vất vả ra con ngủ, vợ chồng hai người nằm nói chuyện. Thường Hiên vội nói: “Cha nói, sau này sẽ xem xét cho chúng ta đổi một viện lớn hơn một chút.”
Kỳ thật Thường quản sự lúc trước khi A Phúc sinh đứa nhỏ đã đề cập qua việc này, nhưng lúc ấy đôi vợ chồng trẻ không có kinh nghiệm, cảm thấy cũng đủ ở rồi. Nhưng nay sinh con trai, mới phát hiện thực sự không đủ. A Phúc hiện giờ đang ở cữ, bên ngoài chỉ có Tế Vân hầu hạ, hai người chăm sóc đứa nhỏ thực vất vả. Mà Thường Hiên ban ngày phải đi cửa hàng, nay cũng phải mỗi đêm ba bốn lần tỉnh lại, trường kỳ như vậy cũng chịu không nổi.
Lập tức vợ chồng trẻ thương lượng, xem ra phải đổi viện thôi, nói thế nào cũng phải nhiều hơn mấy gian phòng ở. Đến lúc đó chẳng những có thể cho cha cũng qua đây ở chung, mà muốn tìm bà vú đến giúp chăm sóc đứa nhỏ cũng tiện.
Một bên thương lượng chuyện này, bên kia Thường Hiên tay lại không thành thật, sờ tới sờ lui như cũ. Hắn mặc dù là đàn ông, nhưng cũng biết nay trong tháng không dám lộn xộn phía dưới, chỉ cầm hai luồng mềm mại vuốt ve vô cùng thân thiết. Nhưng hôm nay hắn đang vuốt, lại nghe A Phúc nhẹ nhàng kêu một tiếng, sợ tới mức hắn vội vàng buông ra: “Sao vậy, làm đau nàng à?”
Hai má A Phúc hồng phấn nộn nộn ở trên cánh tay khỏe mạnh của hắn cọ cọ: “Không có việc gì, vừa rồi đứa nhỏ chỉ bú sữa một bên, bên kia có chút trướng khó chịu.”
Thường Hiên vừa nghe, nhất thời lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Bằng không ta đánh thức đứa nhỏ dậy, để nó bú bên kia luôn?”
A Phúc bất đắc dĩ, trắng mắt liếc người đàn ông này một cái, sao người đàn ông này từ sau khi làm cha lại càng ngày càng ngốc?
Thường Hiên rất nhanh cũng ý thức được ý kiến của mình thật sự rất thối, ở bên ha ha cười theo nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
A Phúc con ngươi lưu chuyển, dính lên Thường Hiên bên cạnh, hơn ưỡn ngực, vì thế một khối no đủ cứ thế hơi hơi run rẩy cọ trong ngực Thường Hiên.
Thường Hiên nhất thời chỉ cảm thấy trong ngực lửa cháy lên, hô hấp cũng dồn dập. Hắn nay chính là củi đốt vừa chặt, chỉ cần một động tác của A Phúc, hắn sẽ có thể bùng lên.
A Phúc cũng không dám trêu chọc, đến thời điểm thì dừng, mỉm cười dịu dàng nói: “Chàng tới giúp đỡ chút đi?”
Thường Hiên vạn không ngờ tới nàng lại nói ra lời này, miệng lưỡi đều khô: “Như vậy được không?”
A Phúc trên mặt phiếm hồng, chôn đầu trong cánh tay của hắn yếu ớt nói: “Chàng không giúp, ta tự mình làm là được.”
Thường Hiên vừa nghe liên thanh nói: “Ta giúp, ta giúp, ta giúp!”
Vì thế trong đêm tháng chín này, hắn ở trong một chút ánh trăng mỏng manh lộ ra từ cửa sổ, hai tay nâng lên bảo bối bị con trai nhà mình cướp đi, miệng tiến lên, tìm được hồng châu ngạo nghễ đứng thẳng trên tuyết trắng tinh tế kia, thử thăm dò học động tác của tiểu gia hỏa kia lúc ban ngày, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Hắn hút như vậy, A Phúc nhất thời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Thường Hiên vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực đau lòng nhìn A Phúc: “Đau không?”
A Phúc lắc đầu, kỳ thật cũng không đau, chỉ là cảm giác thực đặc biệt. Con trai mình lúc bú sữa cũng có cảm giác, nhưng khi người đàn ông nhà mình hút cảm giác kia lại không giống. Điều này làm cho nàng nhớ tới cảm giác lúc trước người đàn ông này hút của nàng.
Thường Hiên nghe nàng nói không đau, trong lòng cũng đánh giá cảm giác của A Phúc trong đó, lại tiếp tục một lần nữa cúi đầu, một phen ngậm nhẹ mút liếm, thực hầu hạ, nhẹ nhàng mà hút. Vì thế một dòng sữa tươi màu trắng chảy tới trong miệng người đàn ông của mình, mà người đàn ông này lại đem cảm giác càng ngày càng khác thường truyền tới toàn thân A Phúc.
A Phúc khép hờ mắt, đôi môi đỏ bừng nửa mở, hơi thở tinh tế nũng nịu, hai tay nhanh chóng cầm lấy cánh tay kiên cố của Thường Hiên, mà trong ngực cũng là cao cao đứng thẳng, biến thành giống như hai khối lúc trước như kêu gọi người khác tiến đến nhấm nháp chà đạp.
Thường Hiên đang cẩn thận nhấm nháp, hai tay vuốt ve thân mình gần như xụi lơ kia của A Phúc, bỗng nhiên lập tức áp chế không được kích động trong lòng, như sói đói cắn mút, không quan tâm cắn lên tuyết trắng trong ngực A Phúc, cái gáy mềm mịn, trong miệng còn dồn dập thở hổn hển nói: “A Phúc… Ta nhớ nàng muốn chết…”
Kỳ thật A Phúc làm sao không nghĩ ra Thường Hiên ở trên người mình làm mưa làm gió, lập tức nàng nhanh chóng cầm lấy tay Thường Hiên, để cho thân mình mềm mại của mình dán chặt lên thân thể cứng rắn của hắn, cảm nhận được nhịp đập và khát vọng từ trên thân người đàn ông.
Vì thế ngay tại lúc giao triền hòa thân mà hôn, thân mình A Phúc đột nhiên căng thẳng, giống như có cái gì ở trong cơ thể nổ tung, nàng dựa vào người đàn ông trước mặt run rẩy, chôn thật sâu ở trong ngực hắn hưởng thụ rung động của mình.
Thường Hiên chỉ cảm thấy tiểu nương tử trong lòng quả thực giống như một chú mèo con run rẩy, thân thể mềm mại, xương cốt mềm mại, còn có hai khối no đủ trước ngực, đều làm cho người ta hận không thể đem nàng yêu thương đến tâm khảm.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vật nhỏ trong lòng này rất nhu nhược, cần mình che chở, mình nhất định muốn cho nàng những ngày lành, cả đời không để nàng chịu ủy khuất, cả đời đều ở nhà làm một tiểu nương tử hạnh phúc. Có một cảm giác không thể nói rõ chua xót nhu tình quanh quẩn ở trong ngực Thường Hiên, hắn nhanh chóng ôm chặt nàng, trong lòng không khỏi suy nghĩ, trước kia không hiểu chuyện, hiện giờ đã biết rõ, trên đời này thì ra thực sự có thể có một người như vậy, một người khiến ngươi tình nguyện vì nàng lên núi đao xuống biển lửa, dù chết cũng cam nguyện. ~ ( ^ – ^ ) ~
==============
Vợ chồng son tuy rằng bận rộn, nhưng bởi vì mỗi ngày đều ngọt ngào, cũng không biết là thời gian trôi qua, rất nhanh đã là tháng mười. Hai mươi mốt tháng này, là sinh nhật lần thứ bốn mươi của đương kim Thái Hậu, đương kim Thánh Thượng thiết yến ở điện Sùng Văn, mời văn võ bá quan. Cảnh hầu phủ tự nhiên là ở trong danh sách dự tiệc chiêu đãi, nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là, nữ quyến đi dự lão phu nhân thế nhưng chỉ dẫn theo nhị thiếu phu nhân, cũng không dẫn đại thiếu phu nhân theo. Chuyện này tự nhiên khiến mọi người đoán mò không ít, trong đó cũng có người nói đại thiếu phu nhân và đại thiếu gia luôn luôn không được lão phu nhân thích, bây giờ mới có thể như vậy.
Nhưng người biết nguyên do, cũng hiểu là vì nhị thiếu phu nhân thân phận đặc thù, nàng và Thái Hậu quan hệ không bình thường, nay sinh nhật lần bốn mươi của Thái Hậu tự nhiên là muốn tiến đến chúc thọ. Sau lão phu nhân trình lên bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng kia, Thái Hậu thấy rất là thích, sai người bày ra trước mặt tinh tế đánh giá hồi lâu. Lão phu nhân lập tức ở bên nói, đây là nương tử của lão Nhị đốc thúc người thêu ra.
Thái Hậu nghe xong cảm khái vạn phần, vui sướng khen nhị thiếu phu nhân, lại hỏi bức tranh thêu này do ai làm ra. Nhị thiếu phu nhân vội tiến lên bẩm báo, đem chuyện Nương tử của Thường Hiên A Phúc trong người mang thai vẫn thêu nói ra, còn nói ngày bức tranh thêu xong, chính là lúc Nương tử Thường Hiên vừa mới sinh con trai. Kỳ thật việc này vốn dĩ bất quá đúng dịp mà thôi, nhưng qua lời nhị thiếu phu nhân nói, cũng là thêm vài phần thần bí.
Thái Hậu vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy thần kỳ không thôi, lúc này đã muốn gọi Nương tử Thường Hiên đến đây. Lập tức trong điện mọi người thấy Thái Hậu vui vẻ, tự nhiên nhanh chóng rời cung, sai người đến cảnh hầu phủ triệu con dâu của Thường quản sự và cháu bé yết kiến Hoàng Thượng.
Lúc đó Thường quản sự không ở đó, Thường Hiên đang cùng với nương tử trêu đùa đứa nhỏ, đứa nhỏ nay hai mắt đã sớm mở, hai mắt trong suốt thông minh, Thường Hiên trêu nó lập tức cười, điều này làm cho Thường Hiên càng ngày càng thích tiểu gia hỏa này.
Lập tức bỗng nhiên nghe được trong cung truyền chỉ, Thường Hiên tuy rằng hiểu cũng không phải chuyện xấu, nhưng thực hoảng sợ, lập tức vội để Tế Vân giúp đỡ thu dọn, lại tự mình hầu hạ nương tử mặc quần áo chỉnh tề. Cuối cùng, hắn còn cao thấp đánh giá nương tử một phen, dậm chân tiếc nuối nói: “Sớm biết hôm nay Thái Hậu sẽ triệu kiến nàng, ta nhất định để phường thêu làm cho nàng một phần xiêm y thật tốt, thế này mới mặc đi ra ngoài!”
A Phúc cũng không quan tâm cười nói: “Chúng ta vốn dĩ chỉ là người hầu trong phủ, nếu ăn mặc sang trọng ngược lại không tốt, ta xem cứ như vậy đi gặp Thái Hậu là rất tốt.” Nay A Phúc trên người mặc là áo bào màu vàng nhạt bằng lụa, đơn giản trắng trong thuần khiết lại ổn trọng.
Thường Hiên ngẫm lại A Phúc nói cũng có lý, bất quá hắn ngẫm lại mấy ngày nay rốt cuộc đã bạc đãi nương tử mình, vì thế âm thầm nghĩ sau này muốn đặt may quần áo cho nương tử nhiều hơn. Cũng vì chuyện này, sau này A Phúc các loại quần áo có hơn mười thùng, đương nhiên đấy là nói sau này. ( oa Thường Hiên chiều vợ thật 10 thùng @@ )
Lập tức A Phúc cùng Tế Vân, ôm đứa nhỏ, theo quan nhân trong cung lên xe ngựa, một đường hướng đến trong cung mà vào.
Sau khi tiến cung tự nhiên là chung quanh đề phòng nghiêm ngặt, chung quanh tuy rằng có thị vệ cung nữ những người liên can nhưng vẫn lặng ngắt như tờ ngay ngắn có trật tự, lập tức Tế Vân cũng có chút khẩn trương, dựa vào A Phúc run rẩy.
A Phúc lại trấn định, rốt cuộc cũng đã là người làm mẹ, nay trong lòng ôm con trai của mình nhu thuận chọc người yêu thương, cũng cảm thấy vì chính nó làm một người mẹ có thể không sợ trời không sợ đất bảo vệ nó, vì thế tự nhiên đem những người chung quanh đều xem nhẹ đi. A Phúc tuy rằng cũng chưa thấy qua loại trường hợp này, nhưng lập tức cũng thong dong tự nhiên.
Vào trong cung, người trong cung lại ở bên cạnh dạy rất nhiều quy củ, sau đó lập tức mang theo A Phúc đi vào gặp Thái Hậu. Lúc A Phúc đi vào Thái Hậu đang uống trà ăn chút điểm tâm, bên cạnh là các công chúa phi tần, bên cạnh các công chúa và phi tần là nhị thiếu phu nhân, mà lão phu nhân cũng không thấy bóng dáng đâu.
A Phúc lập tức trong lòng hiểu rõ, biết quan hệ giữa nhị thiếu phu nhân và Thái Hậu, vội vàng hít một hơi thật sâu, tiến lên bái kiến.
Thái Hậu từ ái cao thấp đánh giá nàng một phen, chỉ thấy nàng mặt mày đoan chính thân hình mượt mà, thân thể cũng hơi lộ ra thần thái của người có phúc, lập tức thích ngay, sai người đưa đến gần mà nói chuyện.
A Phúc bế đứa nhỏ, y theo cấp bậc lễ nghĩa tiến đến, Thái Hậu lại hỏi một ít chuyện nhà, A Phúc nhất nhất đáp lại. Thái Hậu biết A Phúc tự mình nuôi nấng đứa nhỏ, lại cảm khái một phen, nói kỳ thật đứa nhỏ vẫn nên đi theo bên người là tốt nhất.
Sau cũng bởi vì những lời này, A Phúc xem như được cái lệnh bài, từ nay về sau đứa nhỏ đều sẽ mang theo bên mình, rốt cuộc không có người đề cập đến chuyện mời vú nuôi.
Thái Hậu lại sai người đem đứa bé này bế đến trước mặt xem, nói đến cũng là đứa bé này còn nhỏ. Thấy Thái Hậu là nheo mắt cười khanh khách, cười đến mắt giống như ánh trăng xinh đẹp.
Thái Hậu vừa thấy mừng rỡ, lệnh cho người bên ngoài bế cho mình đùa nửa ngày. Cố tình lại có phi tử, phỏng chừng cũng nghĩ là Thái Hậu thích, vội nói Thái Hậu là người có phúc, đến ngay cả đứa bé đầy tháng mà vừa thấy đã thích.
Thái Hậu cũng hiểu mình và đứa bé này có duyên, lúc này ban cho trường mệnh toả, lại hỏi đứa nhỏ này có tên hay chưa. Kỳ thật A Phúc Thường Hiên cùng với Thường quản sự có thương lượng qua tên đứa nhỏ, cũng có vài cái được chọn chỉ là còn chưa xác định thôi. Nhưng nay Thái Hậu hỏi, A Phúc lại phúc chí tâm linh* tiến lên đáp: “Còn chưa đặt tên.” Lời này cẩn thận mà nói, cũng không phải nói dối.
(*) khi vận may đến người ta liền linh hoạt khôn ngoan hơn
Thái Hậu vừa nghe, trầm ngâm nói: “Ta nghe nói ngươi thân mang thai lại thêu cho ta bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng chúc thọ, tính lại cũng là đứa nhỏ này và ta có duyên, không bằng ta đây cho nó một cái tên đi?”
A Phúc vừa nghe mừng rỡ, vội bước lên phía trước bái tạ, khẩn cầu Thái Hậu ban thưởng tên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!