Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 64: Muốn một khuê nữ giống A Phúc như vậy
Lúc này trên giường đã sưởi ấm dễ chịu, A Phúc mặc áo hoa nhỏ, tóc nửa tản xuống, mà Tiểu Đoàn Tử lại mặc cái yếm bông màu đỏ, lộ ra chân nhỏ trắng nõn mềm mại, nằm ở nơi đó y y nha nha ôm lấy đôi hài đầu hổ của mình chơi.
Thường Hiên thấy thế nhịn không được cười rộ lên, tùy tay từ trong lòng Tiểu Đoàn Tử cướp lại một chiếc giầy: “Người mẹ này cũng quá xấu rồi, lại cho Tiểu Đoàn Tử của chúng ra nghịch hài, thế này không phải khi dễ Tiểu Đoàn Tử chúng ta không hiểu chuyện sao.”
A Phúc thấy vậy, nhịn không được phụt nở nụ cười: “Ta cũng tùy tay để ở đây thôi, ai ngờ nó nắm lấy nghịch không chịu buông tay.”
Tiểu Đoàn Tử đã không còn hài đầu hổ, thế nên bắt đầu không yên, nhăn cái mũi nhỏ há mồm làm bộ sắp khóc, A Phúc vội lấy lại giầy cho nó tiếp tục chơi, dù sao giầy đều là đi trên giường, một chút cũng không bẩn.
A Phúc vừa chăm sóc con trai, cũng thuận miệng hỏi: “Sao tam thiếu gia bỗng nhiên qua đây?”
Thường Hiên nở nụ cười, lập tức đem ý định của tam thiếu gia nói lại.
A Phúc vừa nghe, hẳn nhiên rất giật mình, mở to đôi mắt hạnh khó hiểu nói: “Ngài ấy sao lại cùng với người trong nhà náo đến nước này?”
Thường Hiên ‘Hừ’ một tiếng: “Quả phụ kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, không biết tam thiếu gia bị cái gì mê muội, thế nhưng bị quả phụ kia đùa giỡn xoay vòng. Nay đại lão gia đang nổi nóng, nói là sau này coi như không có đứa con trai này.”
A Phúc cúi đầu suy nghĩ chuyện này, truy vấn nói: “Chàng có cho ngài ấy mượn không?” Cuối năm phường thêu chia hoa hồng, trong nhà mới được một khoản tiền, hơn nữa ngày thường tích góp từng khoản một, số lượng cũng không nhỏ đâu.
Thường Hiên ngồi vào trên giường đất, một bên trêu Tiểu Đoàn Tử, một bên vừa cười nói: “Ta đâu ngốc, tất nhiên là không thể cho mượn, nếu thực sự cho mượn, bị người trong phủ biết, vậy thì nguy rồi.”
A Phúc thế này mới gật đầu. Kỳ thật việc này cũng không thể nói bọn họ không nhớ tình bạn cũ, nhưng nay tam thiếu gia đang giận dỗi với người trong nhà, nếu thực sự giúp hắn, bạc kia lại không lý do cứ thế cho quả phụ kia tiêu xài, mà chính mình còn bị người trong phủ oán hận trách cứ.
Bên này vợ chồng hai người một bên chơi đùa với con, một bên lại lải nhải chuyện tam thiếu gia, Thường Hiên tự nhiên không đề cập tới mấy lời cuối cùng hàm hồ đó của thiếu gia. A Phúc ở một bên lại thở dài một phen, nói tam thiếu gia là người tốt, nay biến thành như vậy thật sự là đáng tiếc.
Thường Hiên sắc mặt khó chịu, nghe A Phúc nói vậy, không ngờ bỗng nhiên bắn ra một câu: “Tâm tính của chủ tử còn không phải luôn như vậy sao.”
Thường Hiên vừa nói lời này, A Phúc nhất thời không nói được. Cái gì mà tâm tính của chủ tử, cũng không mắc mớ gì đến nàng, nhưng Thường Hiên lại cố tình luôn thích ở trước mặt nàng hạ thấp người ta.
Kỳ thật đây là lòng dạ hẹp hòi!
Buổi tối lúc hai người nằm trên giường đất ngủ, A Phúc nghĩ nửa đêm còn phải đứng lên cho đứa nhỏ bú sữa, bận rộn một ngày cũng thật sự rất mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu là ngủ. Mà Thường Hiên bên cạnh nhìn nương tử trong chốc lát, khẽ cau mày, nghĩ đến chuyện ban ngày, lại nghĩ tới đủ loại chuyện trước kia của mình và tam thiếu gia, chung quy là không thoải mái.
==
Tam thiếu gia từ nhà Thường Hiên đi ra, rốt cuộc cấp tốc vì tình cảnh quẫn bách trước mắt, hỏi thăm một phen tìm đến chỗ cho vay tiền nặng lãi mượn bạc, tốt xấu cũng có thể có một khoảng thời gian giàu có.
Mà trong phủ, nhị lão gia tức giận, nhị phu nhân muốn lén lút phái nha hoàn đi xem con trai, lại bị nhị lão gia phát hiện, vợ chồng hai người còn vì thế náo loạn một hồi, náo đến trước mặt lão phu nhân. Lão phu nhân cũng đau lòng cháu trai, nhưng ngẫm lại lời nói của đứa cháu không có tiền đồ kia, bà lại tán thành với nhị lão gia, nói là người trẻ tuổi, tốt xấu cũng phải mài dũa cái tính tình này đi.
Một câu này xem như định rồi, vì thế tam thiếu gia đáng thương, qua năm mới chỉ có thể ở bên ngoài tường cao cùng kim ốc tàng quả phụ của mình thôi.
Qua năm sau, lão phu nhân đang định lén phái người đi nói chuyện với tam thiếu gia, cho hắn biết tốt xấu mà chạy về nhà quỳ xuống nhận sai, lại quay đầu xin cưới tiểu thư nhà vương gia, chuyện này có lẽ có thể cứ như vậy cho qua.
Ai biết lúc này tam thiếu gia lại gặp được một phiền toái khác, thì ra quả phụ kia lúc trước còn có nợ phong lưu, nợ phong lưu kia cố tình lại là người trước đây cùng hắn tranh giành người đẹp tiểu thế tử bát Vương gia. Thế tử nghe nói người phụ nữ mình nhìn trúng bị oan gia đối đầu dấu đi, lập tức giận dữ, chạy quá biệt viện tam thiếu gia làm ầm ĩ một phen, đem quả phụ kia cướp đi rồi.
Lúc này thật đúng là nhà dột trời lại còn mưa, tam thiếu gia nhìn bên này một đoàn gia đinh đầy dãy, biết bản thân mình không có hầu phủ duy trì gì cũng không được, lúc này thiếu một khoản nợ bên ngoài khiến hắn nản lòng thoái chí, cuối cùng muốn về nhà.
Vừa đúng lúc ma ma thân cận của mẹ qua đây, vì thế hắn nói rõ với ma ma, trước tiên trả cho ta món nợ bên ngoài, ta sẽ trở về. Ma ma kia vừa nghe nợ bên ngoài, biết dĩ nhiên là vay nặng lãi, lại hỏi số lượng, hết hồn, trở về len lút nói cho nhị phu nhân. Nhị phu nhân vừa nghe cũng hoảng sợ, nhưng loại chuyện này bà tự nhiên không dám để nhị lão gia biết, chỉ có thể lén lút cầm của hồi môn và vài món trang sức quý giá, xem như giúp con trả nợ.
Hết nợ toàn thân nhẹ nhàng, tam thiếu gia rốt cục về nhà, sau khi trở về nhị lão gia dĩ nhiên là nổi giận, ban đầu căn bản không thèm nhìn, sau tam thiếu gia quỳ ở ngoài cửa trong tuyết. Nhị phu nhân đau lòng, khóc đỏ mắt, nhị lão gia cuối cùng nhìn thật sự trướng mắt, nên sai người đánh tam thiếu gia mấy chục roi, lại đem hắn nhốt ở trong thư phòng bế môn tự vấn.
Vốn chịu chút đau đớn da thịt, lại nhốt vài ngày, chuyện này cũng cứ như vậy trôi qua, ai biết đúng lúc này, bỗng nhiên vương gia phái người qua đây.
Nhị lão gia đang nghĩ tới ra giêng nhanh chóng đem hôn sự của Tam thiếu gia hoàn thành, ông đang định đến chỗ vương gia, nay vương gia phái người tới, ông vội vàng nói chuyện này. Thế nhưng vương gia lại là đến để từ hôn, nói là con gái cửa nhỏ nhà nghèo, trèo cao không với tới thiếu gia của quý phủ.
Lời này thốt ra nhị lão gia cũng là cả kinh, nhưng hiển nhiên vương gia đã quyết tâm. Trong lòng ông hiểu người ta nghe được con trai làm chuyện vô liêm sỉ, vì thế mới vội vã từ hôn. Mắt thấy vương gia nói được không hề chừa một đường sống, ông chỉ chỉ có thể đồng ý.
Việc này sau khi để cho lão phu nhân và nhị phu nhân biết, lại là một phen ầm ĩ lên, lão phu nhân thầm oán không nên từ hôn, nhị phu nhân thì khóc bản thân mạng khổ. Nhị lão gia kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, ông vốn trọng thể diện, con trai làm ra loại chuyện này, chính mình lúc trước cũng là dỗi mới không cho hắn về nhà, nay náo lớn đến vậy, trên mặt ông cũng không vui vẻ.
Cũng đúng dịp, lúc này có cơ hội bổ nhiệm, nhị lão gia đang nản lòng thoái chí, muốn ra vùng đất bên ngoài nhậm chức, cũng có chút mắt không nhìn tâm để trấn định lại.
Đối với trò khôi hài này, A Phúc và Thường Hiên tự nhiên là xem ở trong mắt . A Phúc thì liên tục thở dài, nhưng ở vị trí của nàng cũng khó mà nói được gì, nếu nàng vì tam thiếu gia mà cảm khái, hũ dấm chua lớn trong nhà Thường Hiên này khẳng định sẽ mất hứng.
Kỳ thật A Phúc cho dù cái gì cũng không nói tới, Thường Hiên cũng đã rất mất hứng, hắn thờ ơ lạnh nhạt tất cả, nhíu mày không biết suy nghĩ gì.
A Phúc ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi đến tháng Ba, cũng là lúc nhị lão gia rời kinh nhậm chức, cha chồng Thường quản sự bỗng nhiên qua đây, sắc mặt khó coi. Ông gọi Thường Hiên đến một bên, hai người không biết nói gì đó.
Nhưng khi A Phúc nhìn đến, lúc Thường Hiên đi ra, đầu gối mang theo bụi đất, áo choàng cũng nhăn, xem ra hẳn là đã quỳ? Lại nhìn sắc mặt hắn, xanh mặt một câu cũng không nói, hiển nhiên là không phải chuyện tốt.
Buổi tối lúc ngủ, A Phúc thử thăm dò hỏi hắn, hắn tự nhiên không hề hé răng, chỉ xoay người lập tức ôm lấy A Phúc, hung hăng hôn môi một cái.
A Phúc bất đắc dĩ, chỉ phải mặc cho hắn ôm, hai người chặt chẽ chàng thiếp, A Phúc dường như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Thường Hiên, tim đập kia, so với trước kia nhanh hơn một ít.
Cũng không biết qua bao lâu, Thường Hiên bỗng nhiên giật giật thân mình, vẫn ôm chặt A Phúc, tiến đến bên tai A Phúc cúi đầu trầm thấp nói: “Ta không thích ánh mắt của nam chủ tử nhìn nàng.”
A Phúc mờ mịt khó hiểu, nàng không rõ đề tài làm sao lại đến cái này, bất quá Thường Hiên nếu nói vậy, nàng cũng chỉ có thể thuận theo ở trong lòng hắn gật đầu.
A Phúc nhu thuận lại dẫn tới Thường Hiên khí huyết sôi trào, nhất quyết xoay người một cái, áp A Phúc xuống.
Động tác Thường Hiên thô lỗ, A Phúc bắt đầu yên lặng thừa nhận, sau lại dần dần có cảm giác thoải mái, cũng theo động tác của hắn rên rỉ. Tiếng đàn ông thở dốc, tiếng ** va chạm, cùng với tiếng phụ nữ động tình, ở trong phòng tối lan tràn.
=========
Mấy ngày sau đó không khí trong nhà vẫn có vẻ nặng nề, Thường Hiên so với trước kia ít nói hơn rất nhiều, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ cố gắng làm việc. A Phúc trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng, chỉ phải đem thời gian của mình càng đặt nhiều lên Tiểu Đoàn Tử.
Tiểu Đoàn Tử nay đã sáu tháng, càng ngày càng khiến người thích. Thường quản sự thường xuyên qua đây thăm nó, mỗi lần đến đều mang theo đủ loại đồ chơi tốt. Tiểu Đoàn Tử cũng cực thân cận với ông nội, Thường quản sự đến gần, nó lập tức vui tươi hớn hở.
A Phúc nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, không khỏi cảm thán, có bạc, không hề bị người quản thúc, mà tại sao mình và Thường Hiên lại bất hòa. Nàng ngẫu nhiên lại nhớ tới tình cảnh trước kia ở tiểu viện trong phủ, khi đó không có nha hoàn không có ma ma, nhưng Thường Hiên lại giúp đỡ mình. Nay Thường Hiên, sợ là không còn có thời gian rỗi.
Lúc này đang cảm thán, nàng lại không muốn ăn, mỗi ngày luôn muốn ngủ, rất nhanh ngay cả Thường Hiên cũng chú ý tới, vội mời đại phu xem cho nàng. Ai ngờ vừa xem, thế mới biết A Phúc lại có thai.
Chuyện này khiến Thường Hiên mừng đến không nhẹ, đảo qua mấy ngày là bày dáng vẻ lo lắng, ôm A Phúc hôn một phen, lại cách cái bụng nghe âm thanh, nói đã đoán chắc nhất định có thể là một khuê nữ, muốn một khuê nữ giống A Phúc vậy.
Chuyện này đối với A Phúc mà nói cũng là chuyện vui ngoài ý muốn, thấy Thường Hiên cao hứng như vậy, nàng cũng thật cao hứng, kỳ thật thai đầu tiên là con trai, nàng cũng ngóng trông thai thứ hai là con gái. Lòng đầy chờ đợi vuốt ve cái bụng chưa có chút thay đổi nào, nghĩ đến tương lai có thể có một bé gái phấn nộn.
Có trai có gái, như vậy mới có thể thành một chữ tốt.
Ngay trong lúc đôi vợ chồng trẻ vui mừng cực kỳ bắt đầu chờ đợi sinh mệnh mới, trong kinh thành lại có tin, một bề trên bỗng nhiên qua đời.
Tin tức đi ra, lão phu nhân ngây dại, nhị phu nhân giật mình, nhị thiếu phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mẹ đẻ của đương kim Thánh Thượng, Thái Hậu nương nương hiện nay, bà băng hà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!