Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử - Chương 7: A Phúc có phúc phần . .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử


Chương 7: A Phúc có phúc phần . .


A Phúc đem thân mình thu dọn thỏa đáng, lúc này mới đóng cửa phòng đi ra ngoài. Tiểu viện của người hầu trong phủ đều tọa lạc ở phía đông của phủ, cho nên nàng cũng không cần đi xa để đến chỗ phòng thêu.

Dọc theo đường đi tất nhiên cũng có thể gặp được vài nha hoàn quen biết hoặc không quen biết, mấy nha hoàn đó lúc nhìn nàng ánh mắt có chút khác lạ, vài người cũng lén lút nhìn qua đây. A Phúc biết chuyện của mình và Thường Hiên phỏng chừng đã sớm truyền khắp nơi, nên cúi đầu lẳng lặng đi qua.

Tiểu viện của phòng thêu cùng với viện nhà Thường Hiên giống nhau, chẳng qua so với viện nhà Thường Hiên lớn hơn một chút. Trong phòng lúc này đã có các nha hoàn và ma ma ngồi đầy phụ trách may vá thêu thùa, mà Lâm ma ma ngồi xếp bằng ngồi ở mép giường lò. Lâm ma ma thấy A Phúc đi đến, lập tức gọi nàng ngồi ở bên cạnh mình.

Trong phòng mọi người đều biết A Phúc ngày thường cùng Lâm ma ma thân như mẹ con, ở trước mặt Lâm ma ma cũng không dám cho A Phúc sắc mặt gì. Lâm ma ma nhanh chóng phân tốt công việc, cuối cùng đem một việc thêu giao cho A Phúc: “Cái này là đồ trong phòng nhị thiếu phu nhân muốn dùng, con làm cho tốt nhé.”

Nay trong phủ Hầu gia đại phu nhân bên kia có ba vị thiếu gia, nhị phu nhân bên này đến nay không có lấy nhất nam bán nữ, mà đại phu nhân phía dưới gồm ba vị thiếu gia thì ngoại trừ tam thiếu gia Thường Hiên đang hầu hạ ra, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều đã thành thân. Trong hai vị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân là người khoan dung tạm thời không đề cập tới, còn vị nhị thiếu phu nhân này lại có tiếng soi mói. Lập tức trong lòng A Phúc có chút khó hiểu, phải biết rằng bình thường người hầu trong phủ làm việc cho đại thiếu phu nhân đều bị cho là rất chướng mắt, thế nào cũng muốn nha hoàn hồi môn của mình tự tay làm mới được, nay sao lại đem việc thuê thùa này đưa đến phòng thêu.

Lâm ma ma nhìn ra nghi hoặc của A Phúc, giải thích: “Nhị thiếu phu nhân hiện nay đang có thai, vừa rồi nha hoàn trong phòng lại bị bệnh, rất lộn xộn, vì thế mới đem việc này đưa đến bên này. Người xưa nay mắt cao, con làm tốt cho người, miễn chọc giận người.”

A Phúc vội vàng đồng ý, đương nhiên là dùng mười vạn phần công phu làm tốt công việc nhị thiếu phu nhân giao. Người khác trong lòng biết đây là cơ hội tốt để thể hiện, trong lòng hơi có chút bất bình, cảm thấy Lâm ma ma đây là cố ý chiếu cố A Phúc, nhưng cũng tự mình hiểu lấy, biết bức tranh thêu của mình sợ là nhị thiếu phu nhân chướng mắt, vừa mất công còn bị mắng.

Phân xong công việc, Lâm ma ma có chút mệt mỏi, nên nói mình đến đông sương phòng nghỉ tạm, để mọi người tự làm việc.

A Phúc thấy Lâm ma ma trên mặt lộ ra mệt mỏi, lập tức muốn giúp đỡ bà đi qua, ai biết Lâm ma ma cũng không đồng ý, chỉ dặn nàng làm việc cho tốt.

Lâm ma ma vừa đi, nha hoàn ma ma trong phòng giống như con kiến bò trên chảo lửa nóng ruột bàn tán. Có mấy nha hoàn ngày thường quan hệ khá tốt tiến lên cười đùa với A Phúc, trong miệng phụ họa kêu lên: “Ngươi từ lúc nào thì cùng với con trai của Thường quản sự có quen biết vậy, còn dám gạt chúng ta.”

Một nha hoàn khác gọi là Tú Châu cười nói: “A Phúc ngày thường không buồn hé răng, không ngờ tới nàng thật ra đã lén lút trói một người chồng tốt cho mình nha.” Tuy nói Thường Hiên bất quá là con trai của người hầu trong Hầu phủ, nhưng cha hắn tốt xấu cũng đường đường là một quản sự, hơn nữa Thường Hiên cũng là thư đồng bên người tam thiếu gia, bọn nha hoàn ở đây đều nhận xét, Thường Hiên là một mối hôn nhân tốt nhất. Hơn nữa, Thường Hiên dáng vẻ cũng không kém, mày rậm mắt to, làm người cũng coi như thành thật, lại là tâm phúc của tam thiếu gia, thấy thế nào cũng là tiền đồ vô lượng.

A Phúc biết chuyện này không thể nói toạc ra, chỉ cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, tạm thời thừa nhận. Mà Tú Châu và các nha hoàn khác thấy nàng cũng không nói gì, tự nhiên cho là nàng đã sớm cùng Thường Hiên có quan hệ mờ ám, thần sắc lập tức có vài phần ái muội, buộc A Phúc nói chuyện của nàng và Thường Hiên. A Phúc đáng thương làm sao nói được cái gì chứ, chỉ đành nói lung tung qua loa tắc trách, nhưng mấy lời qua loa tắc trách lại càng dẫn tới các nha hoàn hoài nghi, lập tức ngay cả mấy ma ma đang cúi đầu làm việc cũng tò mò nghe ngóng, đi theo ép hỏi A Phúc.

A Phúc da mặt trắng nõn ửng hồng, lắp bắp nói không nên lời. Đúng là khó xử hết sức, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người hô: “Tam thiếu gia đến.”

Mọi người cả kinh, nhất thời trong phòng đang đầy tiếng líu ríu lập tức ngừng lại, bọn nha hoàn cầm lấy việc trong tay cúi đầu làm bộ như còn đang chăm chỉ. Chỉ có A Phúc trong lòng không yên, nàng biết tam thiếu gia chính là người Thường Hiên đang hầu hạ. Vấn đề là tam thiếu gia làm sao không có lý do gì lại chạy đến chỗ phòng thêu của người hầu chứ?

Vài ma ma đã hiểu chuyện, nghe vậy vội vàng xuống giường ra khỏi phòng đi nghênh đón, chỉ thấy tam thiếu gia mặc trên người cẩm bào màu lam, rung đùi đắc ý đi vào phòng, vừa vào phòng đã nhìn đông xem tây đánh giá.

A Phúc cúi đầu, trong tay nắm kim thêu không nói lời nào.

Tam thiếu gia sau khi đã nhìn cả phòng, đưa mắt nhìn về phía sau hỏi, thì ra phía sau hắn có hai người theo hầu, trong đó một người là Thường Hiên. Thường Hiên trên mặt cũng có chút hồng, nâng mắt quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người A Phúc đang cúi đầu không nói.

Tam thiếu gia nhất thời hiểu được, theo ánh mắt Thường Hiên nhìn về phía A Phúc.

Lúc này đã là cuối thu, hắn lại từ trong lòng lấy ra một cây quạt, “Phạch” một tiếng mở ra, vừa phe phẩy cây quạt vừa nói: “Ngươi chính là A Phúc ư?”

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người A Phúc, A Phúc vội vàng đứng lên, cúi đầu cung kính làm lễ bái kiến: “A Phúc bái kiến tam thiếu gia.”

Tam thiếu gia phe phẩy cây quạt, tinh tế đánh giá A Phúc, cuối cùng gật gật đầu nói: “Ngươi không cần câu nệ, có lòng là được.”

A Phúc vội vàng đồng ý.

Lúc này Lâm ma ma cũng nghe được phong thanh, vội vàng vào nhà, tóc của bà có chút rối loạn, xác nhận vừa rời giường bò ra. Bà vào nhà thấy tam thiếu gia, trước tiên quy củ hành lễ, sau mới cung kính hỏi: “Không biết tam thiếu gia đến phòng thêu bên này có gì phân phó.”

Tam thiếu gia nhất thời nghẹn lại, phe phẩy cây quạt nói: “À… Ta tới đây quan sát …” Những lời này hiển nhiên không đủ để cho người ta tin phục, đám người Lâm ma ma trong mắt đều có chút nghi hoặc, phải biết rằng phòng thêu bọn họ mọi chuyện dưới có Thường quản sự, trên cũng có các vị phu nhân hoặc là thê tử của quản gia, khi nào thì tam thiếu gia luôn không để ý đến chuyện bên ngoài lại nổi hứng quan tâm đến chuyện của phòng thêu.

Tam thiếu gia cũng là người thông minh, rất nhanh nghĩ ra lý do: “Gần đây trong phòng ta cần một ít tranh thêu, bọn nha hoàn cũng chưa mang đến, hôm nay ta đi ngang qua nơi này, nên tiện đường nhắc nhở thôi.”

Lâm ma ma mí mắt cũng không nâng, cúi mắt cung kính nói: “Tam thiếu gia có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Tam thiếu gia lay động cây quạt tiếp tục suy nghĩ, nhưng không nhớ tới phòng mình thiếu cái gì, vì thế lại quay đầu hỏi: “Thường Hiên, trong phòng ta thiếu cái gì?”

Thường Hiên cung kính cúi đầu tiến lên đáp: “Tam gia, người chẳng lẽ quên, hôm qua người còn nhắc tới nói không thích hoa văn trên chăn đệm, muốn phòng thêu bên này làm một bộ mới hay sao.”

Tam thiếu gia bừng tỉnh đại ngộ: “Ta thế mà lại quên mất!” Nói xong hắn phân phó Lâm ma ma: “Trước tiên làm cho ta bộ chăn đệm mới đi.”

Lâm ma ma vội vàng đáp ứng: “Tam thiếu gia yên tâm, trong vòng ba ngày tất sẽ làm tốt.”

Tam thiếu gia phe phẩy cây quạt nhìn trộm đánh giá A Phúc bên cạnh, cảm thấy chính mình cái gì nên xem cũng đã xem, cũng xoay người bắt đầu dẹp đường hồi phủ.

Lâm ma ma ra lệnh cho các nha hoàn ma ma lớn nhỏ trong phòng thêu cùng nhau tiễn tam thiếu gia, Thường Hiên cùng một người hầu dẫn đường khác lập tức theo tam thiếu gia rời đi.

Lúc tam thiếu gia đi ra khỏi cửa viện, Thường Hiên phía sau còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt lại chuẩn xác dừng trên người A Phúc. A Phúc giống như có cảm giác, nâng mắt lên vừa vặn đụng tới của ánh mắt của hắn, trước công chúng mặt nàng nhất thời nóng lên, cuống quít cúi đầu. Mọi người cũng nhìn ra chút manh mối, trên mặt mang theo ý cười.

Thường Hiên thấy A Phúc cúi đầu không nhìn mình, trên mặt có chút mất mát, lại thấy tam thiếu gia đã đi xa, vội vàng đuổi theo.

Ngay khi Thường Hiên xoay người rời đi, A Phúc lại nâng mắt lên, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hắn.

A Phúc chỉ thoáng nhìn, lại mơ hồ nhìn thấy thắt lưng của Thường Hiên hình như bung chỉ rồi. Trong lòng nàng nghĩ, đợi đến tối, nhất định phải cởi ra may vá lại một chút.

=============

Tam thiếu gia vừa đi, Lâm ma ma lập tức có chút chống đỡ không được, vô lực nói: “Các ngươi trước tiên cứ làm việc đi, ta trở về nghỉ tạm. A Phúc con xem chuẩn bị làm chăn cho tam thiếu gia đi nhé.”

A Phúc thấy Lâm ma ma sắc mặt khó coi, lo lắng bà đang ngủ lại bị gọi dậy sẽ nhiễm lạnh, ai biết Lâm ma ma lại lắc đầu nói không có gì đáng lo, chỉ là đã nhiều ngày mệt mỏi thôi, nói xong vào nhà nghỉ tạm.

Lập tức mọi người vào phòng, ánh mắt tất cả đều rơi xuống A Phúc, có che miệng cười trộm, có tiến lên cười ép hỏi: “Vị Thường Hiên này của ngươi có phải nhớ ngươi không, lôi kéo làm cho tam thiếu gia mang theo đến đây nhìn ngươi.”

Lại có một nha hoàn ra vẻ nghiêm túc nói: “Các ngươi nói có thể không đúng, ta xem chuyện hôm nay, sao lại là Thường Hiên thăm A Phúc, rõ ràng là tam thiếu gia thấy Thường Hiên cưới xin nên tò mò, cố ý đến xem mặt cô dâu mới!” Nàng ta nói hết lời, chính mình cũng nhịn không được “Phụt” cười ra.

Mọi người nghe xong, tự nhiên cũng đều nở nụ cười, vừa cười vừa trêu ghẹo A Phúc có thủ đoạn, thế nhưng bắt được một người đàn ông như Thường Hiên, có nha hoàn thậm chí mang theo giấm chua nói: “A Phúc, ngươi đời này đặt lên Thường gia, ở trong Hầu phủ coi như không cần lo lắng rồi.”

Một nha hoàn khác ngẫm lại cũng đầy tràn hâm mộ, tiến lên lôi kéo A Phúc nói: “A Phúc, ngươi phải dạy chúng ta nha, tuy nói chúng ta không thể bắt Thường Hiên, nhưng trong phủ còn có con của các quản sự khác, tất cả cũng đều tốt, ngươi dạy ta làm thế nào đi?”

A Phúc bất đắc dĩ lắc đầu xua tay, nàng ngày xưa được Lâm ma ma tín trọng một phần là vì nàng thường ngày thân thiết với Lâm ma ma, cái khác cũng là vì nàng tâm linh khéo tay còn chăm chỉ làm việc, nhưng nàng cũng không phải là người biết cách ăn nói, đối mặt với nhóm người ép hỏi này, nàng cũng chỉ có thể đỏ mặt nói: “Thực sự không có gì, chỉ là trùng hợp thôi.”

Vừa khéo ngày đó nàng lại khóc ngay tại cây đào trong rừng đó, vừa khéo Thường Hiên đang trốn ở trên cây, cũng vừa khéo nàng lại linh cơ vừa động ôm lấy Thường Hiên.

Một bên có vị ma ma thường ngày vẫn luôn cẩn thận thở dài một hơi nói: “Đám nha hoàn các ngươi đó, đừng có vây quanh A Phúc ép hỏi nữa. Lão ma ma đây nói cho các ngươi biết, loại chuyện này đều là số mệnh, đúng mục tiêu thì không cần mất công nó sẽ đến, nếu không đúng mục tiêu, ngươi có làm gì cũng không thể! Mọi việc đều là số mệnh thôi, nay A Phúc có thể gả cho con trai của Thường quản sự, đây là phúc phần của A Phúc.”

Lời nói này làm các nha hoàn cảm thấy ảm đạm, nhìn A Phúc lại ngẫm lại bản thân, không khỏi cảm thán: “A Phúc, ngươi thật là có phúc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN