Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử - Chương 93: Một đêm kinh hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử


Chương 93: Một đêm kinh hồn


Một đêm này, sau khi Thường Hiên ôm A Phúc thật tốt đùa nghịch một phen, rốt cục hai người trong tình trạng kiệt sức mới ôm nhau ngủ. Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, hai người gần như đồng thời bị bừng tỉnh. A Phúc nghiêng tai lắng nghe, xác nhận là tiếng chém giết, nhất thời hoa dung thất sắc*.

(*) khuôn mặt của nữ tử chịu kinh hãi quá độ mà tái nhợt

Thường Hiên tốt xấu cũng đã từng trải chút sự đời, ôm nàng an ủi nói: “Đừng sợ, có Hồ đại ca ở đây, không có việc gì đâu.”

Hai người đứng lên, ra cửa sổ nhìn bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có một đám ăn mặc lôi thôi dáng người to lớn diện mạo hung ác cầm đao nhảy vào đoàn thuyền của bọn họ chém giết, Hồ đại ca đang chỉ huy mọi người nghênh chiến. Song phương lúc này đều có người bị thương, nước trên sông đã có nơi nhiễm thành màu đỏ, nhìn rất dọa người.

A Phúc thứ nhất là vì trước kia ở Ngô Đồng Am cũng đã trải qua chút việc, thứ hai bên người có Thường Hiên nên nàng rất nhanh đã tỉnh táo lại, lúc này lập tức nhớ tới con gái của mình: “Bọn nhỏ sợ là cũng bị đánh thức, chúng ta mau đi xem, miễn cho dọa đến bọn chúng.”

Thường Hiên gật đầu: “Nói đúng, ta đi gọi Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi đến đây, nàng đi bể con gái của chúng ta.”

Lập tức vợ chồng hai người đều tự dặn cẩn thận đừng tạo ra động tĩnh, thế này mới phân công nhau hành động. Cũng may thuyền của bọn họ khá xa nơi chém giết, một nhà bọn họ lại ở trên một chiếc thuyền lớn, bởi vậy đi ra ngoài tìm đứa nhỏ cũng không lo lắng bị phát hiện.

Lúc này Hồ Nhất Giang một bên cầm đại đao chỉ huy thủ hạ chém giết, một bên cảm thấy tức giận. Vốn lúc trước hắn và người của Tào bang tranh địa bàn, cùng đám người kia đánh suốt mấy tháng có thắng có thua, song phương đều thương tổn, cuối cùng song phương rốt cục tự phân chia địa bàn, lúc ấy đã ước định sau này không liên quan đến nhau. Ai ngờ gần đây Tào bang bởi vì chia của lại nổi lên nội chiến, trong đó còn có một đám người bị Tào bang đuổi đi. Đám người này không nơi ăn ở nên vào rừng làm cướp làm thủy tặc, mà càng tức giận hơn chính là, đám thủy tặc này không đi cướp của Tào bang, ngược lại đến cướp trên đầu mình. Xem ý này, bọn họ rõ ràng là muốn tới đoạt địa bàn của mình?

Hồ Nhất Giang tay huy đại đao giơ lên chém xuống lưu loát đem một tên thủy tặc chém rơi xuống sông, đồng thời oán hận mắng một câu thô tục, nghĩ hôm nay bên này thiếu nhân lực, ngày mai nhất định phải huy động nhân mã diệt đám này, sau đó đi tìm Tào bang nói cho rõ lí lẽ!

Khi Thường Hiên tới phòng của con trai, hai tiểu tử kia cũng không bị dọa như hắn tưởng tượng, mà là tò mò ghé vào cửa sổ mắt cũng không chớp một cái nhìn cảnh đánh nhau bên ngoài. Lúc Thường Hiên tới, Tiểu Đoàn Tử vụt một cái chạy đến trước mặt hắn, hưng phấn mà nói: “Cha, bên ngoài có đánh nhau!”

Thường Hiên nhất thời đen mặt: “Ừm, đánh nhau.”

Tiểu Đoàn Tử không hài lòng với phản ứng của cha, lôi kéo vạt áo của cha nói: “Cha, đánh nhau đó!” ( ha ha, em Tiểu Đoàn Tử này phản ứng quá đỉnh ~(@ ^ – ^ @)~

Thường Hiên càng giận đến tái mặt: “Đánh nhau thì đánh nhau, liên quan gì đến con!”

Tiểu Đoàn Tử hưng phấn mà cười nói: “Cha, con cũng muốn bắt chước đánh nhau!” Nói xong, nắm tay nhỏ ở trong không trung khoa tay múa chân.

Thường Hiên chỉ cảm thấy mắt mình bị rút gân, hắn một tay tóm lấy tiểu tử đang hoa chân múa tay đến vui sướng này lại: “Cái đồ tiểu bất điểm này, còn muốn học người ta đánh nhau? Xem ra khi trở về cha phải để mẹ con đánh đánh cái mông của con mới đúng!”

Tiểu Đoàn Tử vừa nghe trên mặt nhất thời bày ra bộ dạng muốn khóc, ngao ngao ngao kêu kháng nghị: “Buông, không cần, đừng để mẹ đánh con.”

Thường Hiên bỏ mặc kháng nghị của nó, quay đầu dắt tay Tiểu Niệm Nhi nói: “Đi thôi, theo cha qua phòng bên kia.” Tiểu Niệm Nhi hiểu chuyện gật gật đầu.

=======

Khi Thường Hiên trở lại khoang thuyền mình ở, chỉ thấy A Phúc đã đưa con gái còn đang quấn tã lót ôm đến trong phòng, bà vú cũng đi theo qua đây. A Phúc thấy hai con trai vẫn bình an không việc gì, nhất thời cũng yên lòng.

A Phúc lo lắng bắt hai đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh mình, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng trông Hồ Nhất Giang sớm đem đám người xấu này đuổi đi. Đúng lúc này, bỗng cảm thấy thuyền lung lay một chút, ngay sau đó đầu thuyền có tiếng nước.

Thường Hiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Hình như có người lên thuyền của chúng ta, ta đi ra xem.”

A Phúc lo lắng: “Đừng, chàng đừng ra ngoài.” Nàng sợ Thường Hiên đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiểu Đoàn Tử nghe xong ánh mắt sáng lên: “Cha, con theo cha ra ngoài.”

Thường Hiên đưa tay vỗ đầu của nó: “Con đừng có ồn ào, ngoan ngoãn ở trong này với mẹ con đi.”

Nói xong Thường Hiên tiện tay cầm cây gỗ dài bên cạnh, lúc này ở trên thuyền không có cái gì để sử dụng, nay cầm cái này trong tay lỡ như gặp thủy tặc cũng có thể chống cự một chút.

Thường Hiên vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, đồng thời một âm giọng trầm thấp nói: “Thường công tử, chúng ta là do Hồ đại ca phái tới!”

Nghe giọng này, A Phúc và Thường Hiên trong lòng đều căng thẳng, liếc nhìn, Thường Hiên hạ giọng ý bảo mọi người đừng nhúc nhích, hắn đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, quần áo của đối phương rõ ràng đúng là người trong bang của Hồ đại ca, trên người ướt đẫm, tấm vãn gỗ ngoài cửa còn có một vũng nước. Hắn thấy Thường Hiên lập tức chắp tay nói: “Thường công tử, là Hồ đại ca bảo ta đến đây bảo vệ các người, bên ngoài đang loạn, ngài ấy sợ các người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

A Phúc nghe nói như thế yên lòng, Thường Hiên mới đối phương tiến vào, đối phương không vào, kiên trì đứng ở ngoài cửa. Lập tức cũng đóng cửa lại, Thường Hiên hỏi tình hình bên ngoài. Phải biết rằng Thường Hiên chỉ nhìn từ xa, chỉ thấy bên ngoài có đánh nhau, làm sao biết rõ tình huống.

Người này lại nói hàm hồ, bảo không cần lo lắng, đám người xông đến kia chỉ là một đám ô hợp thôi, Hồ đại ca nhất định có thể áp chế bọn họ rời đi.

Sau đó mọi người lại im lặng, nhìn chỗ đánh nhau phía xa, Thường Hiên thấy người này cau mày vẻ mặt lo lắng, nghĩ rằng dù sao đã biết cũng không có chuyện gì, nên để bọn họ trở về đi. Người này ban đầu còn kiên trì nói phải bảo vệ gia đình Thường Hiên, sau thấy chỗ thuyền của Thường Hiên thật sự không có bị cái gì lan đến, nên cũng cáo từ rời đi.

Lúc người này đi cũng không bơi trong nước, mà là dọc theo những con thuyền nối với nhau mà chạy tới. Hắn ta nhảy ba lần bốn lượt, vòng vo mấy vòng rồi rất nhanh bị con thuyền phía trước ngăn cản không thấy nữa.

Thường Hiên nhìn hắn ta không thấy tung tích, một lần nữa đóng cửa lại, thổi tắt đèn, một nhà trong bóng đêm nhìn ra bên ngoài lẳng lặng chờ cho tất cả qua đi. Cũng không biết qua bao lâu, A Phúc thấy con gái trong lòng giống như có nước tiểu, A Phúc vội vàng gọi Thường Hiên đốt đèn, bà vú cũng chạy nhanh lại đây giúp đỡ thay tã.

Ai ngờ đang thay tã, Tiểu Niệm Nhi kỳ quái hỏi một câu: “Ca ca đâu?”

A Phúc ngẩng đầu nhìn quanh, trong khoang thuyền làm gì có Tiểu Đoàn Tử!

A Phúc tâm nhất thời lạnh đi, nàng ngồi phịch xuống, trong miệng kêu lên: “Là người vừa rồi, nhất định là hắn ta!”

Thường Hiên không kịp nói gì, vội mở cửa khoang thuyền ở trên thuyền tìm một vòng, căn bản không thấy bóng dáng Tiểu Đoàn Tử. Lúc này đưa mắt nhìn chung quanh, người vừa rồi cũng không hề có tung tích, đánh nhau phía xa nhìn qua xác nhận đã đến hồi cuối, trong nước mơ hồ có thi thể trôi nổi cùng với máu, trên boong thuyền có sắc màu đỏ sậm.

Nước mắt A Phúc chảy xuống, nàng đem con gái còn đang bú sữa giao cho bà vú, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chúng ta mau ra ngoài tìm Tiểu Đoàn Tử đi.”

Thường Hiên nghiêm mặt nhìn về phía ngoài, lắc lắc đầu nói: “Mọi ngươi ở chỗ này, trăm ngàn lần không được đi đâu, ta đi xem.” Nói xong hắn đóng lại cửa khoang thuyền, một mình đi dọc theo phương hướng người kia vừa biến mất đuổi theo.

A Phúc miệng hơi mở, nàng không muốn để Thường Hiên đi mạo hiểm, nàng muốn đi theo, bất quá rốt cuộc vẫn chưa nói ra. Dù sao nhìn tình cảnh trước mắt, nàng ở chỗ này với con mới là lựa chọn sáng suốt.

Con gái trong lòng bà vú giống như cảm giác được chuyện gì, bỗng nhiên oa oa khóc lên. A Phúc vội ôm lại dỗ dành, bà vú đứng một bên nhìn, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trong lòng Bà vú cũng sợ, sợ tiểu thiếu gia gặp chuyện không may, đương nhiên càng sợ chính mình gặp chuyện không may.

A Phúc chỉ ôm con gái nhẹ nhàng dỗ, cũng không nói lời nào, tâm loạn như ma.

Lúc này, Tiểu Niệm Nhi cọ xát đến bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm góc áo A Phúc, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ca ca con sẽ không có chuyện gì đâu.” ( yêu Niệm Nhi chết đi được, đáng yêu quá !!!! )

A Phúc ánh mắt đã ươn ướt, nàng nắm tay con trai, nặng nề mà gật đầu.

=========

A Phúc chờ ở trong khoang thuyền cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết là xuyên qua cửa sổ khoang thuyền, có thể nhìn thấy ở hướng đông dần dần có mặt trời, sau trời tối đen dần dần chuyển sang xám trắng.

A Phúc hít một hơi thật sâu, nhìn con gái ngủ yên ở trên giường, đứng lên nói: “Niệm Nhi, con ở trong này với em và bà vú, mẹ đi ra ngoài xem.”

Bên ngoài sớm đã an tĩnh lại, nghĩ hẳn là Hồ đại ca đã xử lý tốt chuyện này rồi chăng? Nhưng vì sao Thường Hiên vẫn chưa trở về, đã xảy ra chuyện sao? Mà Hồ đại ca biết tin Tiểu Đoàn Tử mất tích chưa?

A Phúc tâm loạn như ma, trời đã sáng, nàng nghĩ mình đi ra ngoài hẳn là không có gì nguy hiểm.

Niệm Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt trong suốt tràn đầy lo lắng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo A Phúc không buông. A Phúc thấy trong lòng tê rần, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc mềm mại của Niệm Nhi, ôn nhu an ủi nói: “Không có gì, mẹ sẽ mau chóng trở về, con ở chỗ này phải ngoan nhé.”

Niệm Nhi cúi đầu suy nghĩ, rốt cục ngẩng đầu lên gật gật.

A Phúc đi ra khoang thuyền, lập tức ngửi thấy mùi máu tanh. Nàng hơi nhíu mày, nâng váy cẩn thận theo hết từ chiếc thuyền này đến thuyền khác. Kỳ thật đoàn thuyền của Hồ Nhất Giang đều là tụ vào một chỗ, buổi tối thì nối dây lại với nhau. A Phúc tuy rằng không biết bơi, nhưng đi lại giữa mấy con thuyền cũng sẽ không sợ hãi.

A Phúc cẩn thận đi về phía trước, phía trước có vài người trong bang đang rửa sạch dấu vết trên thuyền, còn có người ở trong nước vớt thi thể. Bọn họ thấy A Phúc, đều nhận ra đây là khách của Hồ Nhất Giang, nên lên tiếng chào. A Phúc vội hỏi bọn họ có gặp Thường Hiên nhà mình không, bọn họ đều lắc lắc đầu, nói chưa thấy qua.

Trong đó một người thông minh, xoay người từ dưới sông nhảy lên, lấy tay vuốt nước trên mặt nói: “Phu nhân, người có muốn đi gặp Hồ đại ca không? Ta mang người qua đó.”

A Phúc nhìn nhìn bốn phía, nghĩ đây quả thật là thủ hạ của Hồ Nhất Giang, nên gật gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN