Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À? - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?


Chương 17


Lối vào Phế Kiếm Trủng không chỉ có một, nơi Minh Phù Hoa và bọn họ rơi xuống là lối khác nhau, tìm hết nửa ngày Minh Phù Hoa mới lần theo tiếng gõ mong manh trên đá tảng của Chu Phụ Tuyết mà tìm ra nó.

Chu Phụ Tuyết vừa thấy nàng, chưa kịp nói rõ tình huống đã chỉ vào đá to, khàn giọng: “Đại sư huynh ở trong đó…”

Sắc mặt Minh Phù Hoa trầm xuống, băng hàn đầy hai tay, một chưởng đánh vỡ tảng đá to rơi chỗ lối vào, bụi đất mịt mù, đá vụn rơi ào ào.

“Sư huynh!” Chu Phụ Tuyết theo sau nàng lóp ngóp chạy qua.

Trong Phế Kiếm Trủng, vô số vong linh đều tránh xa xa sang vách đá bên cạnh, hốc mắt tràn đầy h4m muốn nhìn chằm chằm vào máu thịt tươi ngon nằm không xa trên đất, nhưng lại vì kiêng kỵ kiếm Khoa Ngọc tản ra khí thế bức người đang lơ lửng trên không mà không dám bước lên nửa bước.

Minh Phù Hoa bước nhanh lên trước, vung tay ra bức tường băng thật lớn, ngăn trở những vong linh chực chờ nhào lên, cúi người xem xét tình cảnh của Minh Chúc.

Sau lưng Minh Chúc là một mảng máu thịt lẫn lộn, máu tươi như nhuộm đỏ cả quần áo Nhật Chiếu, mặt hắn tái nhợt như giấy, mất nhiều máu đến thế vậy mà còn tỉnh táo lắm, nhìn thấy Minh Phù Hoa thì miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, không còn sức lực nói: “Muội chậm quá rồi, không nhìn thấy cảnh huynh đại phát thần uy(1), tiếc quá đi mà.”

Minh Phù Hoa thấy hắn còn sức nói bậy bạ thì biết người không ch3t được, nhẹ nhõm thở ra rồi đỡ hắn dậy, nhét một, hai viên đan dược vào miệng hắn, lạnh giọng: “Không phải đã nói cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ở nguyên chỗ đợi muội sao? Huynh chạy lung tung làm gì?”

Minh Chúc nhăn nhó: “Huynh đã bị thương thành ra thế này muội còn quở huynh, có thể an ủi người bệnh không đây? Phụt phụt, thuốc gì đây, quá khó nuốt, muốn uống nước.”

Minh Phù Hoa nói: “Nước nôi gì, nuốt luôn đi.”

Nang nói, cũng không ngẩng đầu mà chém một chưởng qua bên cạnh, linh lực trút lên mấy vong linh đang định nhào qua, đông chúng thành tượng băng, vài tia khói trắng lạnh lẽo lượn lờ thoát ra.

Minh Chúc còn đang muốn chau mày nhưng nhìn thấy nét mặt tối tăm như muốn đông đá hắn chung của Minh Phù Hoa bèn ngậm miệng luôn, ngoan ngoãn nuốt thứ thuốc khó nuốt ấy xuống.

Thuốc này tuy là khó nuốt, nhưng hiệu quả như dựng sào thấy bóng, xuất hiện ngay lập tức, vừa vào cổ họng thì hóa thành sợi linh khí theo kinh mạch lan đi khắp người, rất nhanh, miệng vết thương máu thịt tróc ra sau lưng cũng dần dần ngừng chảy máu, sắc mặt trắng bệch đã nhuốm chút huyết sắc. 

Minh Chúc như người không việc gì đứng lên, bấy giờ mới nhìn thấy Chu Phụ Tuyết đứng một bên cúi đầu không nói gì, hắn gợi lên tia cười, bước tới, lấy ngón tay khều cằm Chu Phụ Tuyết, cười mỉm: “Tiểu Thập Tam nhà ta sao thế này? Ai bắt nạt đệ rồi?”

Chu Phụ Tuyết bị bắt ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt ửng hồng, nó cắn chặt răng, có chút không nghe quay đầu đi, chần chừ nói: “Huynh…”

Nói ra có một tiếng nó chợt nhận ra giọng mình chẳng chịu khống chế phát run, ngay cả ngón tay giấu trong tay áo phía sau e là cũng ngăn không được cơn run.

Minh Chúc đại khái cũng nhìn rõ nó sợ hãi và tự trách, khẽ cười một tiếng, hơi cúi người, ôm hờ nó vào lòng, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Được rồi, được rồi, không sợ nè, không phải huynh không có việc gì ư? Sư huynh đây từ trước tới nay nói lời giữ lời, đã nói không việc gì thì sẽ không việc gì hết.”

Cho dù cả người Minh Chúc là mùi máu tươi nồng đậm, Chu Phụ Tuyết luôn ưa sạch sẽ lại chẳng thấy có chỗ nào không hợp, ngược lại run run vươn tay ôm eo hắn.

Nó dán lên nguc Minh Chúc, nghe tiếng máu thịt mỏng manh, tiếng tim chậm rãi đập, nghĩ thầm: “Huynh ấy còn sống.”

Suy nghĩ này vừa trồi lên, huyết mạch đông cứng của nó nháy mắt khôi phục lại dòng chảy, thân thể cũng như nổi trên làn nước ấm, cả người sống lại. 

Minh Chúc an ủi tiểu sư đệ chịu kinh hãi quá độ, vỗ đầu, buông nó ra, quay người nhặt hai khúc trường kích nằm trên đất lên, lại chạy đến vách đá cạnh bên chọn mấy món binh khí phế phẩm còn nồng đậm linh khí ôm đầy trong người.

Hắn ở bên chọn lựa, kiếm Khoa Ngọc cũng trôi chầm chậm theo kế bên, một bên khác vong linh e sợ tránh còn không kịp, lùi về sau chứ đừng nói tiến lên cắn xé máu thịt tươi rói kia, ngay cả tới gần người trong năm bước chân cũng không dám.

Minh Chúc lựa cũng tương đối rồi, chạy về cạnh Minh Phù Hoa, nói: “Được rồi, chúng ta về lẹ đi, lão Cửu là kẻ linh mạch phế phẩm, không có linh lực quanh người, nếu gặp nguy hiểm thì không hay.”

Minh Phù Hoa vậy mà không lo lắng, xoay người quay về đường cũ, đáp: “Có Du Nữ đi theo đệ ấy, không việc gì đâu.” 

Sắc mặt Minh Chúc kỳ dị ngay lập tức, hắn ôm đóng binh khí phế liệu một hồi tay đã mỏi, Chu Phụ Tuyết kế bên thấy vậy không nói năng gì, giúp hắn ôm bớt binh khí nặng, nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi hắn. 

Minh Chúc: “Cám ơn nha Tiểu Thập Tam. Muội nói Du Nữ? Huynh vẫn muốn hỏi, con bé đó mới bao lớn, kết đan à? Sư phụ muội sao lại cho nó theo tới Bách Kiếm Sơn?”

Ba người nói qua nói lại mấy câu thì đã quay lại chỗ rơi xuống, Minh Phù Hoa nhặt thuyền gỗ của Lục Thanh Không và chiếc roi rớt theo Trường Diên biến to bằng bàn tay nhét vào tay áo, nhàn nhạt đáp: “Mặc dù Du Nữ nhỏ tuổi, nhưng nếu đánh nhau thật, Ngũ sư đệ Thương Yên Phùng kia của huynh e là cũng không phải đối thủ của nó.”

Minh Chúc “hở” một tiếng, binh khí phế liệu trong nguc run run rớt mấy cái, hắn đành ngồi xổm xuống, vừa nhặt vừa nói: “Ngũ ca của huynh linh mạch kiếm trăm năm khó gặp, là kẻ trời sinh làm kiếm tu, nói tới đánh nhau huynh chưa thấy ai đánh thắng hắn đấy. Ầy, Phù Hoa, giúp huynh nhặt cái kia chút đi, huynh với không tới.” 

Minh Phù Hoa đi lên trước, không nhìn đến mà đạp lên thanh chủy thủ ngắn trên đất, mũi chân đá móc lên, hàn quang hơi lóe, chủy thủ đã bị nàng trở tay bắt được, đưa cho Minh Chúc.

Minh Phù Hoa nói: “Lần tới so tài tông môn, huynh có thể cho Thương Yên Phùng và Du Nữ lên thử, xem coi ai giỏi hơn?”

Minh Chúc có lòng tin mù quáng với “Ngũ ca” của mình: “Được, đánh cược không? Cược gì? Ế, muội nói xem nếu sư đệ huynh thắng, muội giúp huynh chạy khỏi Nhật Chiếu, thế nào? Ê, Phù Hoa? Phù Hoa? Được không hả?”

“Khoa Ngọc.” Minh Phù Hoa chả buồn để ý đến Minh Chúc, lười nói chuyện tào lao với hắn, lạnh lùng nhìn thanh kiếm Khoa Ngọc vẫn vây quanh Minh Chúc, đưa tay đè Chu Phụ Tuyết, nói: “Giao huynh ấy cho ngươi.”

Nói rồi nàng tóm lấy Chu Phụ Tuyết ngự kiếm bay lên, chớp mắt biến mất giữa không trung. 

Minh Chúc: “…”

Minh Chúc ngơ ra nhìn thân ảnh tiêu sái bay lên kia, binh khí phế liệu vừa nhặt lại lung ta lung tung rơi đầy đất.

Minh Phù Hoa biết có kiếm Khoa Ngọc thì Minh Chúc có thể ngự kiếm bay lên cho nên cực kỳ tiêu sái mà bỏ đi, một lát sau tới cửa vào Bách Kiếm Sơn.

Chu Phụ Tuyết đứng cạnh vực sâu nhìn xuống, lo lắng nói: “Không phải sư huynh sợ độ cao à? Nếu huynh ấy lên không được thì làm sao bây giờ?”

Minh Phù Hoa nói: “Kệ huynh ấy, đệ theo ta.”

Minh Phù Hoa và Minh Chúc dù nói là anh em ruột thịt, nhưng khí chất tướng mạo lại khác nhau hoàn toàn, nàng như băng sương, lúc lạnh lùng nhìn sẽ cho người ta cảm giác áp lực bức bách, không giận tự uy, mà Minh Chúc là kiểu ấm áp dịu dàng của gió xuân hóa mưa(2) khác nhau rất xa.

Nếu ở trước mặt Minh Chúc, Chu Phụ Tuyết có thể không thấy căng thẳng, áp lực, nhưng đối diện với Minh Phù Hoa bản năng sẽ phát giác ra cảm giác áp bách, lời cự tuyệt nói chẳng thành.

“Huynh ấy không việc gì đâu.” Minh Phù Hoa lặp lại lần nữa, không quay đầu, đi về phía trong Bách Kiếm Sơn.

Chu Phụ Tuyết đứng đấy tự hỏi chốc lát, cảm thấy Minh Phù Hoa không phải người thấy Minh Chúc ch3t mà không cứu, nàng ta như vậy thì chắc chắn biết Minh Chúc sẽ có cách ứng phó.

Nghĩ thông chỗ này, Chu Phụ Tuyết không chần chờ nữa, bước nhanh theo.

Bách Kiếm Sơn và Phế Kiếm Trủng như đối lập nhau, những gì Chu Phụ Tuyết thấy dưới Phế Kiếm Trủng, ở Bách Kiếm Sơn đều ngược lại cả, nó theo Minh Phù Hoa đi dọc vách núi rộng lớn hết cả vòng, cuối cùng dừng lại bên thanh trường kiếm khảm tinh thạch màu tím.

Minh Phù Hoa nhàn nhạt nói: “Nhật Chiếu xưa nay không quá để ý tới linh mạch, kẻ không linh mạch hạ quyết tâm cần cù tu luyện cũng có thể có linh lực ngập đầy, kiếm chỉ trời nam(3), kẻ có linh mạch dù tài giỏi ra sao, đạo tâm không có cũng khó tránh nhầm đường lạc lối, cho nên đệ dù không có linh mạch cơ bản cũng không cần xem thường bản thân mình.”

Nàng đưa cánh tay thon dài điểm lên chuôi kiếm đẹp đẽ, nói: “Thanh kiếm này tên Vô Tâm, là thanh kiếm mấy năm trước Quy Ninh chân nhân tìm riêng cho đệ tử không có linh mạch, vốn nên là bội kiếm của đại sư huynh đệ, nhưng khi đó huynh ấy tới Bách Kiếm Sơn, đánh bậy đánh bạ khiến Khoa Ngọc nhận chủ nên kiếm này vẫn luôn không giúp sức ai.”

Chu Phụ Tuyết cả kinh: “Đại sư huynh là người không có linh mạch?”

Minh Phù Hoa không nhiều lời, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Muốn hay không đều do tự đệ chọn.”

Chu Phụ Tuyết nhìn ánh sáng tím tản quanh kiếm Vô Tâm, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc cũng đưa tay qua cầm lấy chuôi kiếm lạnh lẽo kia, đột nhiên hơi dùng sức, mũi kiếm sắc bén cắt lên vách núi một vết nứt, khi rút kiếm ra, kiếm khí chấn động xung quanh, theo bản năng còn quay về phía thanh kiếm ở giữa ong ong không ngừng, nhưng lát sau lại ôn hòa, thuận theo mà an tĩnh lại.

Minh Phù Hoa nói: “Đi thôi, trở về đi qua  chỗ Ngũ sư huynh của đệ lấy vỏ kiếm thích hợp, cho nó nhận chủ.”

Chu Phụ Tuyết “ừm” một tiếng, hai người đang định vòng về, từ một bên khác bỗng vang lên âm thanh: “Đại sư tỷ!”

Minh Phù Hoa quay người, một thân ảnh nho nhỏ bổ nhào tới, theo bản năng, nàng đưa tay ra ôm vào lòng.

Du Nữ sống ch3t ôm cứng eo Minh Phù Hoa, cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo nàng, nước mắt lưng tròng kêu trời trách đất khóc hu hu: “Đại sư tỷ! Rốt cuộc đại sư tỷ cũng trở lại, Du Nữ biết tỷ sẽ không sao mà!”

Lục Thanh Không cạnh bên gật đầu với Minh Phù Hoa, trong tay cần thanh chủy thủ nhỏ nhắn khéo léo, cũng không biết hắn moi ra từ xó nào, tùy tiện rờ tới còn có thể rờ ra một tay rỉ sét.

“Đại sư huynh đâu?”

Minh Phù Hoa túm gáy Du Nữ, kéo nó ra khỏi nguc mình, nói: “Bên ngoài.”

Minh Chúc chịu khổ bị người ta ghét bỏ run rẩy nằm rạp lên thân Khoa Ngọc, lắc lư bay suốt lên trên Bách Kiếm Sơn, hắn vừa rơi xuống là ném hết vũ khí phế liệu trên người ra, ôm nguc chạy tới một bên nôn ra gần ch3t, nửa ngày còn chưa bò dậy nổi.

Khoa Ngọc vờn quanh hắn mấy vòng, chuôi kiếm vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn.

Sắc mặt Minh Chúc tái xanh, dạ dày quặn đau một trận, hắn đẩy Khoa Ngọc ra, cúi người phun tiếp.

Ngay khi hắn nôn đến ch3t đi sống lại, bốn người rốt cuộc cũng chậm rãi thong dong đi ra từ trong Bách Kiếm Sơn, Chu Phụ Tuyết thấy hắn lên thật, vui vẻ chạy nhanh qua: “Sư huynh? Không sao chứ?”

Minh Chúc hơi thở yếu ớt như tơ: “Không, không sao… Huynh còn có thể… nôn thêm…”

Buổi sáng sớm hắn vốn chẳng ăn bao nhiêu, lúc này phun ra sạch, nhưng dạ dày vẫn như dời sông lấp biển, không còn gì có thể phun, đành bắt đầu hộc máu.

Chu Phụ Tuyết: “Đại sư huynh!”

– —

(1) Đại phát thần uy: Phát ra sức mạnh của thần

(2) Gió xuân hóa mưa (Gốc: Xuân phong hóa vũ): Hóa vũ là cơn mưa đúng lúc, ý cả câu là tựa gió xuân ấm áp thổi qua người, như mưa đúng lúc tưới tắm đất đai, hình dung sự thâm nhập sâu sắc.

(3) Thiên Nam: chỉ phương hương hướng đúng. Ở đây mình nghĩ  kiếm chỉ trời nam là đạt thành tựu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN