Về cái này mọi người có thể google để tìm hiểu chính xác hơn.
Khi Thẩm Đệ An nghe tiếng vang, vội vã chạy đến, Bất Tri Nhã đã đổ nát cả, gỗ cũ, hài cốt sót lại lẫn lộn thành một đống.
Trên không lần nữa truyền đến tiếng rít, Thẩm Đệ An ngẩng đầu nhìn, thấy bộ xương Trường Diên vẫy đôi cánh to, quay lại xoay quanh bên trên khoảng không của phế tích, âm thanh sắc bén đến dọa người.
Xung quanh đã có một nhóm đệ tử Nhật Chiếu kiêng kỵ bộ xương khô còn sống, chậm chạp không dám bước tới, tốp năm tốp ba tụ bên nhau rì rào nói chuyện.
Không biết Thẩm Đệ An nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hốt hoảng, tóm đại một đệ tử, hỏi: “Sao vậy? Đại sư huynh ra ngoài chưa?”
Đệ tử còn chưa trả lời, tiếng Chu Phụ Tuyết kế bên vang đến: “Đại sư huynh ở bên kia, nhanh đi cứu người!”
Trong nháy mắt khi căn phòng sụp xuống, Chu Phụ Tuyết đang ngồi trên lan can bên hành lang chờ Lục Thanh Không đi ra, trong cơn hoảng loạn nó nghe tiếng rít, còn chưa kịp phản ứng, kiếm Vô Tâm được hầu bên Văn Huyền cư theo bản năng phát giác ra nguy hiểm, phá không lao thẳng đến, khó khăn kéo cổ áo Chu Phụ Tuyết, quăng nó vào vũng nước trong sân.
Nháy mắt sau đó, bộ xương khô thật to đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, gỗ vụn bay tứ tung, phòng ốc ào ào sụp xuống, suýt nữa đè bẹp Chu Phụ Tuyết.
Chu Phụ Tuyết bị chấn động, hôn mê chốc lát, chờ khi nó tỉnh lại, toàn bộ Bất Tri Nhã đã thành đống đổ nát, ngói vụn gạch nát nằm cả dưới đất.
Nó mê mang suy nghĩ một lát mới đột ngột nhớ ra Minh Chúc còn ở trong đấy, theo bản năng vội vàng chạy đến cứu người, nhưng bị đệ tử chạy vội tới đè lại.
“Vật quái quỷ kia còn ở trên, đừng qua đó chịu ch3t! Chưởng giáo sẽ tới đây ngay.”
Chu Phụ Tuyết dùng sức vùng ra, nói to: “Sư huynh còn ở trong đó, đại sư huynh!”
Trước mắt Thẩm Đệ An tối sầm, run run nói: “Huynh… Huynh ấy ở đâu?”
Chu Phụ Tuyết bị người ta đè bả vai, nửa bước cũng không nhúc nhích được, thấy Thẩm Đệ An tới như thấy cọng rơm cứu mạng, chỉ trỏ loạn xạ vào đống đổ nát, nói: “Ở dưới đó!”
Thẩm Đệ An định quay người đi tới, bên cạnh đã vang lên âm thanh khàn khàn: “Không, huynh ấy không ở dưới.”
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Lục Thanh Không người đầy tro bụi, quần áo cũ nát đứng cạnh, tay còn run run ôm hộp gỗ nhỏ.
Thẩm Đệ An ngẩn ra, nói: “Huynh ấy không ở dưới vậy ở đâu?”
Lục Thanh Không mím môi, hình như khó nói nên lời, sau nửa ngày mới run run chỉ ngón tay lên Trường Diên đang lượn quanh, khàn giọng nói: “Ở phía trên.”
Cùng lúc ấy, trên Trường Diên truyền xuống một tiếng thét thảm của đại sư huynh: “A a a a! Cứu mạng với!”
Thẩm Đệ An: “…”
Mọi người: “…”
Bọn họ ngẩng đầu liền thấy một vệt hình người màu đỏ treo trên cánh Trường Diên.
Trong chớp mắt lúc Trường Diên hóa về nguyên trạng, đồng tử Minh Chúc co lại, tay đẩy Lục Thanh Không sang bên, mà Minh Chúc gần đấy lại bị xương cánh Trường Diên quét dính, giãy nửa ngày bỗng nhiên bay lên trời mới có cục diện như bây giờ.
Minh Chúc rất sợ độ cao lại vừa sợ ch3t, lúc ở trên trời không ngừng bay vòng, Trường Diên giết nghìn đao còn không ngừng giãy cánh hòng hất hắn từ trên người mình xuống, Minh Chúc sợ tới sắp hộc máu, tiếng kêu thảm thiết xé cả chân trời, vậy mà áp luôn tiếng gào rít của Trường Diên.
“Cứu cứu cứu mạng!! Mau cứu lão tử xuống!”
“Ai cứu sư huynh sư huynh lấy thân báo đáp liền! A! Kiệu tám người khiêng! Của hồi môn vô số a a a!”
“Phù Hoa! Phù Hoa! Ngũ ca! A a a! Thất ca!”
Nhìn Minh Chúc bắt đầu nói năng lộn xộn, Thẩm Đệ An muốn điên luôn, gắng sức hô với lên: “Huynh mau thả tay ra đi! Bọn đệ dưới này sẽ đón lấy người!”
Minh Chúc: “Không được nha! Huynh bị kẹt vô chỗ nứt trên xương!”
Thẩm Đệ An: “…”
Đệ tử vây xem đứng cạnh biết là không phải lúc thích hợp nhưng vẫn che miệng phát ra tiếng cười.
“Cười cái gì mà cười?” Thẩm Đệ An quay sang gào với bọn họ: “Không thấy đại sư huynh các đệ chịu tội như thế à? Các đệ làm đệ tử kiểu gì vậy, còn không mau đi mời chưởng giáo tới… Phụt!”
Tự hắn nói, cũng tự hắn nhịn không được mà cười thành tiếng.
Chu Phụ Tuyết mặt đen cả: “Sư huynh!”
Thẩm Đệ An ho khan một tiếng, nói: “Rồi rồi rồi, ta biết rồi – huynh cố chống đỡ một lát! Có người đi mời sư phụ rồi, rất nhanh người sẽ tới cứu huynh.”
Minh Chúc: “Cứu cái đầu! Sáng nay sư phụ ra ngoài rồi! Mau đi gọi Ngũ ca! Để Ngũ ca tới cứu huynh!”
Thẩm Đệ An: “Ngũ sư huynh đang bế quan, làm sao cứu huynh?”
Minh Chúc lại phát ra tiếng hét thảm, tiếp đó nhanh chóng nhỏ dần lại, thoạt nhìn như bị đứt hơi.
Trong lúc mọi người nghĩ hết nước hết cái làm sao đưa đại sư huynh xuống, một dải lụa trắng nghiêng nghiêng từ không trung lao tới, như bị người lôi kéo, vụt về phía Trường Diên đang bay giữa trời mà phá hủy, tơ lụa mềm mại nhẹ nhàng quấn đầy khe hở bộ xương khô, qua lại mấy cái đã nhanh chóng bó chặt đôi cánh lớn của Trường Diên.
Kế đó, Trường Diên ngửa mặt lên trời khóc than một tiếng, không cam tâm tình nguyện rơi xuống, Minh Chúc bị kẹt ở cánh cũng được tự do, kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống từ trên trời.
Chúng đệ tử dưới đất lập tức ồn ào kinh hô, mà ngay lúc Minh Chúc đang rơi tự do xuống, một bàn tay nhẹ nhàng ôm eo hắn kéo vào nguc, mùi hoa lan thanh nhã lập tức ập vào mặt hắn.
Minh Chúc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lại.
Trường Diên bị khống chế, rơi thẳng xuống đất khiến đống đổ nát kia bị hủy hoại hoàn toàn, cho dù bây giờ đã mấy ngày liền cứ mưa suốt, bụi vẫn bay mù mịt cả nửa ngày mới lắng xuống.
Thẩm Đệ An nhẹ nhõm thở ra, nói: “Tam sư huynh tới đúng lúc lắm.”
Tam sư huynh Yến Tuyết Ngọc áo trắng trắng hơn tuyết, như trích tiên(1) nơi thế ngoại(2) tung bay đạp lên dải lụa trắng theo gió lay động, khuôn mặt hắn lạnh nhạt, tóc đen bay bay, từ trên cao liếc nhìn đám sư đệ bên dưới, khẽ hé môi mỏng, lạnh lùng nói: “Đám phế vật vô dụng.”
Minh Chúc siết chặt eo hắn, run bần bật trong nguc hắn, nói trong tiếng khóc: “Ối, Tam ca, trước đừng mắng bọn họ, chúng ta xuống trước đã được không?”
Yến Tuyết Ngọc càng không nể tình hắn: “Còn mặt mũi mà nói, huynh còn phế hơn bọn họ.”
Minh Chúc: “Được, được, được huynh là phế vật, phế nhất, đệ mau đưa huynh xuống!”
Yến Tuyết Ngọc cười lạnh một tiếng, vung tay áo rộng lên, đưa Minh Chúc từ từ đáp xuống mặt đất.
Thẩm Đệ An cùng Lục Thanh Không tức khắc đi lên đón, nói: “Bái kiến tam sư huynh.”
Minh Chúc vừa rơi xuống đất lập tức đẩy Yến Tuyết Ngọc ra, nằm sang bên ói sống ói ch3t, sau lưng đã băng bó tử tế cũng bị dày vò chảy ra máu tươi.
Chu Phụ Tuyết chạy đến, vành mắt đỏ au, giúp hắn thuận khí, nhỏ giọng nói: “Sư huynh? Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Không sao, chưa ch3t được.” Minh Chúc uể oải vung tay, nôn cả nửa ngày mới dừng lại, hắn ngồi đại luôn lên mặt đất đầy nước mưa, cũng không sợ dơ, quay sang nói với Yến Tuyết Ngọc: “Bình thường đệ không rời khỏi Đỗ Tuyết cư, sao hôm nay còn kịp lúc cứu trận?”
Yến Tuyết Ngọc hẳn là vội đến, người đầy hạt mưa, hắn lạnh mặt đưa tay sang bên cạnh, Thẩm Đệ An lập tức hiểu ý, lập tức rút ra chiếc ô từ bên cạnh, nhét vào tay hắn.
Yến Tuyết Ngọc như cao nhân thế ngoại cầm ô, lụa trắng ban nãy coi như pháp khí bay trên không bị hắn đưa tay ra, biến thành từng chấm sương trắng tản vào giữa mi tâm, hắn lạnh lùng nói: “Huynh ầm ĩ đến vầy, nếu đệ còn không đến có phải huynh định phá hủy toàn bộ Nhật Chiếu không?”
Lục – đầu sỏ gây tội – Thanh Không cúi đầu, chẳng mảy may lên tiếng.
Minh Chúc chịu trận kinh sợ lớn, cả người lại nóng lên, choáng váng, đầu phình ra mà dựa vào vai Chu Phụ Tuyết, mệt mỏi nói: “Là huynh sai, chờ sư phụ quay về huynh sẽ tự đi nhận phạt, lúc này cảm tạ Tam sư đệ cứu mạng chó của huynh, đợi sau này huynh sẽ đề tặng đệ cái bảng, treo trong viện.”
Yến Tuyết Ngọc vốn không muốn Minh Chúc đề biển mất nết kiểu “Ơn huệ nghìn thu, cứu mạng chó huynh”, lạnh giọng hỏi: “Huynh câm miệng đi, là thứ gì quấy phá nơi này?”
Trường Diên nằm giữa phế tích, càng vùng vẫy càng bị lụa trắng siết chặt, nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu “cạch cạch” sởn gai óc từ chiếc cổ họng chỉ có xương.
Minh Chúc thấy vậy lập tức liều mạng xua tay với những đệ tử khác, ý bảo câm miệng không cho nói chuyện, Thẩm Đệ An cực kỳ phối hợp, bậy bạ nói: “Không có gì, không có gì, là Cửu sư huynh cho Đại sư huynh con chim cơ quan huynh ấy mới chế ra, không ngờ món đồ chơi đó lại đột nhiên mất khống chế, ngậm lấy đại sư huynh bay lên trời.”
Yến Tuyết Ngọc nhíu mày.
Trước đây Chu Phụ Tuyết nghe được Tam sư huynh là kẻ trời sinh mắt mù, hôm nay là lần đầu thấy, tam sư huynh trong truyền thuyết mặt như quan ngọc(3), mắt đan phụng duyên dáng tựa như giếng cổ, đầm trong, không gợn chút sóng, cực kỳ đẹp, cho dù là ai cũng không nhìn ra hắn thế mà lại là kẻ mù.
Chu Phụ Tuyết trợn trừng nhìn Lục Thanh Không, đang muốn nói gì đó, Minh Chúc cạnh bên lập tức bịt kín miệng, làm khẩu hình miệng với nó: “Im miệng đi sư đệ!”
Mặc dù Yến Tuyết Ngọc là người tính tình thanh lãnh ngạo mạn, nhưng đối với lời người khác nói xưa nay chẳng mảy may hoài nghi, mà dù trong lòng có ngàn vạn nghi hoặc thì cũng dễ dàng tin lời của Thẩm Đệ An.
“Nếu là cơ quan chưa khống chế được thì đừng đem ra khoe làm mất mặt.”
Lục Thanh Không cúi đầu, buồn bã nói: “Vâng.”
Minh Chúc thấy lừa được rồi vội nói: “Lão Thập, mau đưa Tam sư huynh đệ về đi, bây giờ trời mưa đường trơn, cẩn thận đừng làm huynh ấy ngã.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Yến Tuyết Ngọc hiện ra tia mỉa mai, nhàn nhạt nói: “Thế gian này chưa từng có việc gì có thể đẩy ngã được ta, nếu như có, vậy cũng chỉ có thể là chính bản thân mình.”
Minh Chúc: “…”
Mọi người: “…”
Yến Tuyết Ngọc nói ra lời đáng thẹn bậc này mặt lại hoàn toàn không đỏ, không th0 dốc, các sư huynh đệ cạnh bên nghe lại đều đua nhau đỏ mặt.
“Khục,” Minh Chúc nói: “Vậy… Vậy Tam sư đệ đi thong thả?”
Yến Tuyết Ngọc gật nhẹ đầu, cầm ô thong thả đạp lên phiến đá xanh trong rừng Hương Chương, nghênh ngang rời khỏi, chẳng nhìn ra chút nào giống người mù.
Thẩm Đệ An sốt ruột nhìn đống đổ nát kia, thở dài, lại có chút không an tâm về Yến Tuyết Ngọc, hắn nói: “Trước tiên huynh cứ nghỉ ở chỗ Phụ Tuyết đi, đệ đưa tam sư huynh về sẵn lấy ít thuốc băng bó lại cho huynh, còn đệ…”
Lục Thanh Không tự biết mình gây họa, mấp máy môi không nói.
Thẩm Đệ An bất đắc dĩ nói: “Đệ sao còn như chịu ức hiếp thế? Nhanh dọn cái Trường Diên cho tử tế đi, nếu như sư phụ biết chắc chắn sẽ tức giận trách phạt đấy.”
Còn về phạt ai, trong lòng ai cũng rõ.
Thẩm Đệ An dặn xong, ô cũng không cầm mà đuổi theo Yến Tuyết Ngọc.
Mấy đệ tử khác bị Minh Chúc dùng dăm ba câu xua đi, cả người hắn bủn rủn, đứng muốn không nổi nữa, được Chu Phụ Tuyết đỡ từng bước lê đến Văn Huyền cư.
Cả người Minh Chúc ướt đẫm, quần áo thay đổi đều nằm dưới đống đổ nát kia, đành phải không manh áo che thân mà chà xát người, chui vào chăn của Chu Phụ Tuyết, che kín thân, bấy giờ mới thích ý thở ra một hơi.
Mày Chu Phụ Tuyết không hề giãn ra, nó đưa tay sờ thử trán Minh Chúc, sắc mắt hơi khó coi: “Lại nóng cháy, sư huynh, khó chịu không?”
Minh Chúc uể oải nằm trên giường, gật đầu lung tung, rất nhanh sau lại lắc lắc, hơi thở mỏng manh: “Còn ổn.”
Lúc này Lục Thanh Không cả người ướt nhẹp, thu phục Trường Diên xong rồi, ôm cái hộp như bị ép muốn nứt ra đi vào.
Chu Phụ Tuyết vừa thấy hắn lại tức lên, lúc này ở địa bàn của mình càng thêm tự tin, dang tay che trước giường Minh Chúc, lạnh lùng nói: “Sư huynh phải nghỉ ngơi, huynh ra ngoài đi.”
Minh Chúc miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, bật cười: “Thập Tam đừng phá, để sư huynh đệ qua đây đi.”
Lục Thanh Không mấp máy môi, tóc trên trán ướt nhẹp, dán vào bên mặt, nhìn thật đáng thương, hắn đi tới cạnh Minh Chúc, đặt hộp lên mép giường, khàn giọng, rầu rĩ nói: “Tặng… Tặng hết cho huynh.”
Minh Chúc: “…”
– —
(1) Trích tiên: Tiên bị đày xuống trần
(2) Thế ngoại: Chốn tiên cảnh yên vui (Thế ngoại đào nguyên)
(3) Quan ngọc: Ngọc trang sức trên mũ, chỉ người dung mạo đẹp đẽ