Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À? - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?


Chương 3


Chu Phụ Tuyết là người có thể nhịn, gặp biến cố cũng không kinh hãi, nói: “Vậy đại sư huynh thì sao?”

Đại sư huynh nói: “Không phải còn mấy ngày sao, đến lúc đó sư huynh tự mình dạy dỗ đệ.”

Hắn nói xong quay sang Thẩm Đệ An, dương dương đắc ý chớp mắt phải, nói: “Lão Thập, sao, cứ như vậy, Tiểu Thập Tam về cơ quan kiếm pháp, nhạc lý, y thuật cái nào cũng tinh thông.”

Thẩm Đệ An tí nữa trợn trắng mắt với hắn, nói: “Mấy sư huynh khác ta không nói, nhưng mà huynh thì dạy được cái gì cho Thập Tam, dạy nó làm sao ngủ mà không đè mặt à?”

Minh Chúc không cảm thấy được Thẩm Đệ An đang mỉa mai mình, vậy mà còn sờ cằm chớp mắt, nói: “Cái này có thể suy nghĩ thử.”

Thẩm Đệ An đen cả mặt: “Đại sư huynh!”

Bấy giờ Minh Chúc mới ho khan một cái, lại sờ đầu Chu Phụ Tuyết, nói: “Núi Nhật Chiếu chẳng có quy củ gì, chỉ cần không ra khỏi sơn môn, nơi nào cũng có thể tùy cho đệ tới, Tàng Thư lâu ở phía bắc cao lầu, ồ… Lão Thập, cho đệ ấy ngọc lệnh, sách bên trong có thể tùy tiện xem, cẩn thận không làm hư là được.”

Hắn lại suy nghĩ, hỏi: “Mình còn quên cái gì nữa?”

Thẩm Đệ An thấy hắn có vẻ không để tâm, lòng rơi cái bộp, thầm nghĩ cứ theo cách nuôi như thả dê của đại sư huynh, không chừng sẽ dạy ra đại ma đầu phản lại giáo phái, hắn vội bước lên, nói: “Ầy, ầy, ầy đại sư huynh nhanh thu lại bản lĩnh tìm đường ch3t của mình đi, để ta dạy Thập Tam, ngươi á, chỗ nào mát mẻ thì tới đó đi.”

Minh Chúc có chút không vui: “Nhưng sư phụ bảo ta dạy hắn.”

Thẩm Đệ An mỉa mai đáp: “Sư phụ còn kêu người đừng vọng tưởng rời sơn môn, chẳng phải cứ cách vài ngày huynh lại vọt đi à, mấy ngày trước bị phạt quỳ bây giờ chân không đau à?”

Minh Chúc: “…”

Minh Chúc bị hắn làm tức tới sém té, nghiến răng, tựa hồ muốn bước tới cắn vị sư đệ này một phát.

Chu Phụ Tuyết trưng ra bộ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ cãi nhau, mãi tới khi hai bên thu cờ cất trống ngừng chiến mới mở miệng: “Mới nãy sư phụ bảo ta đi theo đại sư huynh, nếu biết ta tìm các sư huynh khác chỉ sợ sẽ không vui, Phụ Tuyết cũng không thể gây thêm phiền phức cho Thập sư huynh.”

Minh Chúc và Thẩm Đệ An không hẹn cùng nghĩ: “Sư phụ đến để ý còn chẳng buồn.”

Nhưng Chu Phụ Tuyết đã nói đến vậy, Thẩm Đệ An cũng không nhiều lời, nhún vai, thức thời mà đứng dậy cáo từ.

Minh Chúc bỗng nhớ tới điều gì, đuổi theo ra kêu với theo hắn: “Lão Thập, cho người đưa ít thuốc trị thương cho ta nhé!”

Thẩm Đệ An nghe vậy đi như bay: “Tự tới mà lấy.”

Minh Chúc cũng không muốn bỏ mất cái mã đại sư huynh ổn trọng trước mặt tiểu sư đệ mà đuổi theo Thẩm Đệ An đành ho khan, quay đầu cười, nói vang: “Để sư đệ chê cười rồi, chỗ này còn thiếu thứ gì không? Nếu chưa đưa qua kịp thì có thể mượn bên viện sư huynh.”

Chu Phụ Tuyết nói: “Đa tạ sư huynh.”

Chu Phụ Tuyết nói với Minh Chúc nhiều nhất là “bái kiến sư huynh” và “đa tạ sư huynh”, trừ ra thì ít nói cái khác, Minh Chúc sờ cằm nhìn xoáy tóc của tiểu sư đệ, không đứng đắn nghĩ: “Người tính tình thế này thì nên để Dịch Nhị dìu dắt, đảm bảo có thể tận dụng hết mức khoản trầm mặc kiệm lời này, để mình dìu dắt khác nào ngũ hành phạm xung đâu?”

Minh Chúc không chút dấu vết mà cảm thụ chuyện quỳ tới nhũn đầu gối, đại khái là quỳ tới sợ, chả dám đi tới trước mặt Quy Ninh chân nhân mà mắng, đành lấy ra bộ da mặt dày cui dùng để trêu ghẹo nữ tu hàng ngày, cong mắt hỏi: “Đúng rồi, sư huynh còn chưa biết đệ là kiểu linh mạch nào nha? Để ta biết đường còn đến Tàng Thư lâu mượn thư tịch nhập môn phù hợp với đệ.”

Theo Minh Chúc nhìn nhận, đứa nhỏ chưa lớn đến chỗ xa lạ tất nhiên lòng sẽ tràn đầy sự sợ hãi, chỉ cần mình thích hợp thả ra chút ý tốt chắc chắn có thể bẻ con nhím thành con thỏ bông mềm.

Vốn dĩ xung quanh Chu Phụ Tuyết là khí chất lạnh nhạt, cứ như chỉ vào nó mà mắng bạch nhãn lang nó cũng có thể nho nhã lễ độ nà nói câu “đa tạ sư huynh”, nhưng Minh Chúc vừa nói ra, trên khuôn mặt non nớt kia chợt lóe lên sự tức giận, kinh thư mới tinh trong tay bị nó siết chặt, quai hàm siết thành đường bén nhọn, giọng nói cứ như lọt ra từ kẽ răng: “Không… Không nhọc đại sư huynh lo lắng.”

Minh Chúc mịt mịt mờ mờ chớp mắt, không rõ lòng tốt mình đào từ tim ta sao người ta không thèm, có điều chỉ một lát liền mơ màng bị Chu Phụ Tuyết tiễn ra về.

Hắn đứng ngay cửa viện bị đóng kín, nghĩ tới nghĩ lui hết nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình nói sai câu nào đành phải đến chỗ Thẩm Đệ An lấy thuốc trước.

Viện chỗ Thẩm Đệ An ở là khoảng vườn thuốc, dược liệu ở núi Nhật Chiếu phần lớn lấy từ chỗ hắn, cứ hè đến dù ở thật xa cũng ngửi thấy mùi thảo dược bốc lên đầy trời.

Minh Chúc: “Shh, lão Thập, Thập ca, Thập ca! Nhẹ chút được không? Đầu chứ có phải đá đâu.”

Thẩm Đệ An ấn Minh Chúc lên ghế, cau mày trét thuốc lên trán hắn, tức giận nói: “Huynh cũng biết đau à? Có trách thì đi mà trách huynh tìm đường ch3t thì nhanh ý.”

Giữa mày Minh Chúc sưng đỏ một mảng, e là chỉ chạm nhẹ chút xíu cũng đau thấu tim, mắt ngập ánh nước: “Huynh không có, đệ đừng vu vạ cho huynh, sư phụ lão nhân gia người tính tình ta sao đệ cũng đâu phải không biết, người cả ngày nghĩ cách đập huynh, shh, nhẹ chút, nhẹ chút, năn nỉ đệ đó.”

Minh Chúc tuổi không lớn, dung mạo lại đẹp đến gần như khác thường, nếu cứ ngồi đấy yên tĩnh không động đậy thì quả thật đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo, mỗi tội trong một năm người này chả có lúc nào yên tĩnh, cả ngày nhảy nhót lung tung, quậy núi Nhật Chiếu to như vậy thành cảnh gà bay chó nhảy, mười năm qua, tất cả người trên Nhật Chiếu đều bị hắn cho ăn khổ(1), cơ bản chả ai thưởng thức dung mạo khuynh thành của hắn mà ngược lại chỉ hận không thể khắc hoa lên mặt hắn.

Thẩm Đệ An bôi thuốc xong thì nhét luôn bình thuốc vào tay áo Minh Chúc, dặn dò một lượt mới nói: “Ta còn tưởng huynh muốn ngồi chỗ Chu Phụ Tuyết một lát, sao lại nhanh vậy đã đến?”

Chính Minh Chúc cũng chả rõ đầu cua ra sao, nói: “Ta không biết á, nó tự dưng vô duyên vô cớ đuổi ta ra ngoài.”

Trời sinh Minh Chúc giỏi khoản đắc tội người ta cũng không biết, Thẩm Đệ An nói: “Ta thấy vị tiểu sư đệ kia của chúng ta dễ sống chung, chắc chắn là huynh ăn nói bậy bạ.”

“Nói bậy!” Minh Chúc đập bàn một cái, “Lúc đó ta thật tình chưa nói cái gì, ta còn có ý tốt muốn đến Tàng Thư lâu mượn sách cho, thuận miệng hỏi một câu linh mạch thôi, vậy mà cũng tức giận à?”

Thẩm Đệ An nghe xong, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn hắn, Minh Chúc bị nhìn đến rợn tóc gáy, nói: “Sao thế? Ta nói sai cái gì rồi?”

Thẩm Đệ An nói: “Sư huynh thân yêu của đệ, chẳng lẽ lời tiểu sư thúc nói mấy hôm trước trong khóa học sáng huynh nuốt chung vô bụng với bữa sáng rồi à?”

Minh Chúc tình ngay lý đúng nói: “Xưa giờ ta không lên lớp sáng – tiểu sư thúc nói gì?”

Thẩm Đệ An thở dài: “Huynh không tò mò vì sao Chu Phụ Tuyết họ Chu ư?”

“Nó họ Chu dĩ nhiên vì cha nó họ Chu, cái này có gì phải tò mò.”

Thẩm Đệ An nghĩ thầm: “Đại sư huynh ơi, huynh đúng là bình hoa bao cỏ độc nhất xưa nay (2).”

Thẩm Đệ An thấm chút nước trà, nhẹ nhàng vẽ hoa văn ngắn gọn đơn giản lên chiến bàn gỗ tử đàn: “Hàng Lâu Quốc Chu Minh Trọng, có khả năng hô mưa gọi gió, xuất hiện nhất định gây ra mưa máu gió tanh, ngay cả bốn nước khác cũng sợ hãi mấy phần. Sư huynh à, mấy cái tiếng tăm hung ác này đến trẻ con ba tuổi còn nghe qua, huynh đừng có nói với ta huynh thua cả con nít nhé.”

Tuy rằng trong đầu Minh Chúc toàn là cỏ giấy, nhưng đối với Chu Minh Trọng của Hàng Lâu Quốc nhà nhà đều biết cũng có nghe đến rồi.

Chu Minh Trọng của Hàng Lâu Quốc, xuất thân vương thất, địa vị được tôn sùng, đức cao vọng trọng, giàu có rộng rãi, dù có thể an phận là kẻ ăn chơi trác táng, vung tiền như rác nhưng chả rõ đầu óc gắn nhầm cọng gân nào, tâm tư vẫn luôn nghĩ tới cầu tiên vấn đạo, thời gian ngót nghét trăm năm vậy mà thật sự đập tiền đắp ra một vị đại năng đương thời, xem như là kẻ ngốc nghếch lắm tiền điển hình trong giới tu đạo.

“A, nó là người nhà họ Chu, không đúng á, nhà họ Chu sao lại tới Tích Mộc Quốc, còn bái nhập núi Nhật Chiếu? Không phải nên là được Chu Minh Trọng kia đập tiền để tu luyện à?”

“Đại khái sư phụ và người họ Chu có chút chuyện khởi đầu sâu xa.” Thẩm Đệ An lau đi hoa văn Chu gia trên bàn. “Tiểu sư thúc nói Chu Phụ Tuyết mặc dù xuất thân dòng chính, song ở trong gia tộc lại chẳng được đối đãi tốt, có thể bình yên lớn đến bằng này cũng nhờ ông trời có mắt, nghe nói là sư phụ thấy nó đáng thương không nơi nương tựa mới đưa nó tới núi Nhật Chiếu.”

Thẩm Đệ An nói đến đây thì hạ giọng: “Chỉ vì… nó là đứa không có linh mạch.”

Lời vừa nói ra, Minh Chúc liền bừng tỉnh.

Ở trong đại thế gia như Chu gia, linh mạch mạnh yếu quyết định địa vị trong tộc ra sao, ở Chu gia tình thân bạc bẽo, cá lớn nuốt cá bé, không có linh mạch càng là tội không thể dung tha.

Minh Chúc như suy tư gì đó, gật đầu, cũng không trách được lúc Chu Phụ Tuyết nghe hỏi tới linh mạch mình thì phản ứng dữ dội đến thế, Minh Chúc lòng cũng bao la, không vì vậy mà ghi thù, biểu đạt mình có thể hiểu bằng thiện ý, vì thân thế bi thảm của tiểu sư đệ mà cố gắng tha thứ.

Chu Phụ Tuyết một đêm không ngủ, rốt cuộc trước khi trời sáng miễn cưỡng chợp mắt một canh giờ, tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi lạnh, mờ mịt ngồi trên giường, nhìn cảnh tượng xa lạ quanh mình, trong một chốc nó còn cho là mình còn ở trong căn phòng không có ánh mặt trời soi vào ở Chu gia.

Bên tai nó vẫn vang lên câu nhục mạ trong cơn ác mộng, vành mắt ửng đỏ, gần như hung ác nhìn chằm chằm hư không, bàn tay bị siết đến run bần bật.

“Tứ thiếu gia? Nó à, là đứa phế vật không có linh mạch, nếu không phải gia chủ nhớ tới huyết mạch nó, làm gì còn…”

“Đâu chỉ không linh mạch, sợ là đầu óc cũng không ổn, trong viện có mấy hạ nhân thường xuyên đánh đập, ngược đãi nó, nó cũng nhẫn nhịn không dám nói gì với gia chủ, sợ đứa phế vật như nó làm gì.”

“Phế vật…”

Trong phòng nhỏ, đứa nhóc con nhỏ xíu nghe tiếng chửi rủa ác ý bên ngoài, bịt miệng ngồi xổm trong góc, không tiếng động mà rơi nước mắt.

Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân vang đến, nó giật mình, hấp tấp chui vào trong chăn, thân hình nhỏ bé hơi run lên.

Một luồng sáng lọt ra qua khe cửa, đứa trẻ tham lam nhìn luồng sáng hiếm hoi kia ngày một yếu ớt, cuối cùng dồn thành một tia mỏng manh, chậm rãi tiêu tan

Cả người Chu Phụ Tuyết run lên, còn chưa ý thức lại được mình đang ở nơi nào, một bên cửa bị người ta một chưởng đẩy ra, theo sau đó là bộ dáng đỏ rực của Minh Chúc quen cửa quen nẻo đi vào, thiếu niên nhìn nó bằng ánh mắt sáng ngời, hình như còn sáng hơn cả ánh sáng trong cơn ác mộng của nó.

Minh Chúc tùy tiện vọt vào, mười phần thân quen mà kêu: “Tiểu Thập Tam, đừng ngủ, đi, sư huynh dẫn đệ đi lên lớp buổi sáng.”

Chu Phụ Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn, bị hắn làm ồn thế, suy nghĩ rối ren của nó được sắp xếp liền mạch một năm một mười, cũng phân rõ mình không phải đang ở nơi Chu gia không thấy ánh mặt trời kia.

Minh Chúc nhìn bộ dạng ngây ngốc của nó, càng nhìn càng thấy muốn trêu, bước lên xoa đầu nó: “Làm sao thế, ngủ tới ngu người à? Nhớ rõ ta là ai không nào?”

Toàn bộ nghẹn khuất và bi thương trong mơ của Chu Phụ Tuyết dâng lên, nó nhìn thiếu niên nói cười ồn ào như ánh sáng dữ dội trước mặt, không biết trúng gió gì, như quỷ thần sai khiến mà vươn tay ôm chặt hắn. —

(1) Nguyên văn là Đồ độc: rau đắng và trùng độc, ý nói gây ra thống khổ, làm hại đến.

(2) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước không có ai như vậy, sau cũng thế.

Bình hoa bao cỏ: Đẹp mà vô dụng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN