Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À? - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?


Chương 30


Tru phạt: thảo phạt, lên án công khai

Nam Thanh Hà sợ hãi ngẩng đầu, nói: “Ta là… Ngươi biết ta?”

Thẩm Hồng Xuyên gật đầu, cười nói: “Chỉ cần là người  thành Duyệt Ngọc tự nhiên sẽ biết tên của tiểu thiếu gia.”

Nam Thanh Hà chớp mắt, nhìn mấy người ở kế bên đang vây quanh mình.

Mấy người vây vào xem nheo mắt nhìn nhau.

“Nam Việt của Lược Nguyệt Lâu thì có nghe, nhưng hắn còn có tiểu công tử nào à?”

“Nam Thanh Hà, chưa từng nghe nói tới.”

“Trông bộ dáng yếu đuối vô dụng này không giống như con trai Nam Việt nhỉ? Chẹp chẹp.”

“…”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Nam Thanh Hà: “…”

Nước mắt hắn vừa ngừng rơi lại chực trào ra.

Thẩm Hồng Xuyên vất vả hàn huyên với người khác một hồi, còn bị mấy người bên cạnh phá bĩnh, may mà da mặt hắn đủ dày, không thấy xấu hổ, tươi cười thân thiết mở to mắt nói dối: “Đó, thấy chưa? Ai cũng biết ngươi hết.”

Nam Thanh Hà: “…”

Ngươi điếc hay mù thế?

Minh Chúc ở núi Nhật Chiếu nhiều năm, các sư đệ đều do một tay hắn nuôi lớn, chắc cũng bởi cả ngày hắn toàn trêu ghẹo đủ trò cợt nhả, dù mặt có đẹp cũng luôn bị các sư đệ khinh bỉ, dần dà hắn cũng quên mất gương mặt mình có ích xiết bao.

Mà lần này sau rời khỏi Nhật Chiếu mấy ngày, Minh Chúc thích ứng nhanh, nhặt lại lòng tự tin đối với dung mạo đã bị hắn quên lãng bấy lâu, hận không thể gặp một người kéo một người chờ khen.

Mà dọc đường gặp nhiều kẻ như vậy khiến con tim hư vinh của hắn sống lại, còn gặp Nam Thanh Hà, cứ như chỉ cần Minh Chúc chớp mắt, hắn sẽ đồng ý hết mọi thứ.

Nam Thanh Hà bị đôi sư đệ Nhật Chiếu chọc tức làm đau cả đầu, nếu không phải Minh Chúc luôn ở cạnh dỗ dành, khéo hắn lại khóc lần thứ ba, cuối cùng vì để bồi thường, Minh Chúc đành phải lấy ngón út móc tay thiếu niên kia, dụ đi mua ngọc lệnh.

Ngọc lệnh mà Văn Phong Lâu bán, bên trong là tin tức tình báo được phong kín bằng bí pháp đặc thù, một tấm ngọc lệnh nho nhỏ có thể phong ấn nội dung mấy trăm quyển sách, rất tiện để đem theo.

Nam Thanh Hà ôm ngàn tinh ngọc nhảy đến trên đài gỗ chỗ mua ngọc lệnh lúc đầu, nói với người ngồi bên trong: “Tỷ tỷ, ta lại muốn ngọc lệnh, giống hồi nãy.”

Tỷ tỷ tiếp đón mặt đầy tiên khí, rũ mắt cắm cúi nhìn đống quyển trục, đầu cũng không ngẩng lên: “Không nhớ, nói thẳng muốn tin nào.”

Nam Thanh Hà nhìn Minh Chúc bên cạnh, tựa như có chút khó xử, không biết Minh Chúc không nhìn ra Nam Thanh Hà thấy khó xử hay đang cố ý giả ngu, lướt thẳng tới chỗ hắn, khóe miệng cười rộ lên.

Nam Thanh đỏ bừng mặt ngay, đếm đếm lung tung tinh ngọc, rút ra để lên bàn, nhỏ giọng: “Tin tức liên quan thành yêu mị lượng, à, một ít tin liên quan thành Đất Trũng nữa.”

“Ờ, được, hai trăm tinh ngọc.”

Nam Thanh Hà sửng sốt một chút: “A? Mới nãy không phải một trăm à?”

Tỷ tỷ tiếp đón rất không kiên nhẫn: “Mua thì mua mà không mua thì cút.”

Nam Thanh Hà hoảng sợ, nước mắt lại muốn tràn ra.

Minh Chúc thấy vậy lập tức bước tới, dựa vào bàn chống cằm nhìn tỷ tỷ tiếp đón với vẻ mị hoặc, giọng mềm mại: “Tỷ tỷ, đừng hung dữ thế, nó còn là đứa con nít mà.”

Tỷ tỷ tiếp đón ngẩng đầu lên khỏi đống quyển trục, hờ hững nói: “Tiếu đệ đệ, mỹ nhân kế không ích gì đâu, tỷ không có hứng với đàn ông thối, bây giờ tâm tình tỷ tỷ không tốt, thích bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, mua thì đưa tiền, không mua thì cút liền, đừng bắt tỷ lặp lại lần thứ hai.”

Minh Chúc: “…”

Mỹ nhân kế, không hiệu quả?

Minh Chúc y như con công lẳng lơ nhảy múa, vừa mở màn đã bị người ta không thương tiếc bắn tên trúng ngay hồng tâm, lông gà rơi đầy đất.

Minh Chúc ôm nguc, cảm thấy mình không thể thở nữa.

Nam Thanh Hà thấy Minh Chúc rặt bộ chịu đả kích nặng nề, vội rút hai trăm tinh ngọc, lẹ tay mua ngọc lệnh.

Minh Chúc đứng kế, hơi nghiêng đầu, miệng còn lẩm bẩm: “Nàng ta không có hứng thú, không có hứng thú… Vậy mà không có hứng thú…”

Nam Thanh Hà: “…”

Nam Thanh Hà thử kéo tay áo Minh Chúc, hết sức cẩn thận nói: “Minh ca ca, ngươi không sao chứ?”

Minh Chúc tựa như bừng tỉnh, kéo kéo đai lưng mình, hoảng sợ nói: “Chẳng có lẽ vì mình béo lên thật? A, hoa dung nguyệt mạo(1) của ta!”

Nên là, cái câu béo này ngươi để bụng bao lâu đây?

Nam Thanh Hà mua ngọc lệnh rồi, hình như còn muốn ngồi chơi với Minh Chúc một lát, nhưng hộ vệ vẫn luôn ở bên cạnh thấp giọng thúc giục, tựa như rất sợ vị “đại nhân” trong truyền thuyết kia.

Nam Thanh Hà lưu luyến tiếc nuối kéo tay áo Minh Chúc, hơi ngửa đầu, nói: “Vậy… Minh ca ca nếu được thì đến Lược Nguyệt Lâu tìm Thanh Hà nha.”

Minh Chúc híp mắt cười, nói: “Được á, lúc đó Thanh Hà nhớ mời ca ca ăn một bữa ngon nha.”

Nam Thanh Hà ra sức gật đầu: “Vâng!”

Hai người nói thêm mấy câu, mãi đến khi hộ vệ thúc giúc hai bên, Nam Thanh Hà mới lưu lưu luyến luyến theo hộ vệ rời đi.

Hắn vừa đi, ba người vẫn ngồi bên trường kỷ từ từ đi đến, Chu Phụ Tuyết chua xót nói: “Sư huynh dỗ con nít đúng là càng ngày càng giỏi.”

Minh Chúc không để ý đáp: “Lúc đệ còn nhỏ huynh cũng rất biết cách dỗ đệ.”

Lời này của hắn chỉ là vô ý nói, thế mà không hiểu sao mặt Chu Phụ Tuyết lại đột nhiên đỏ lên.

Lục Thanh Không cười như không cười nói: “Cả Nhật Chiếu ai không biết đại sư huynh rất giỏi chăm trẻ con, một khi đã chăm là nhập ma chuẩn không cần chỉnh.” 

Minh Chúc: “Ặc…”

“Được rồi.” Thẩm Hồng Xuyên trong lúc “vô ý” đạp chân Lục Thanh Không, cười dịu dàng: “Tiểu Cửu với đại sư huynh đùa vui, đừng để trong lòng, đi, quá trưa rồi, chúng ta đi ăn trước đi.”

Minh Chúc vẫn luôn vô tâm vô phế, nghe vậy gật đầu tắp lự: “Ăn ăn ăn.”

Đại sư huynh đã bị Thẩm Hồng Xuyên bắt cóc rồi, hai sư đệ cũng chỉ còn cách đi theo.

Bốn người thư thả rời khỏi Văn Phong Lâu, chưa đi được bao lâu, trên đường phố rộng lớn bỗng truyền đến trận ồn ào, một hàng người từ xa rong ruổi giục ngựa tới, bọn họ khoác áo choàng tím xanh, ở bên bức tường dán “bẹp bẹp” hai tờ giấy ngả màu, kế đó lại như gió cuộn sấm rền hò hét rời đi.

Người trên đường đều có chút nghi hoặc, ào ào chen vào vây xem tờ giấy dán trên tường kia – thoạt nhìn người thành Duyệt Ngọc hành vi chả ai giống ai, nhưng riêng chuyện hóng hớt thì lại nhất trí lắm.

Thẩm Hồng Xuyên nhìn tấm giấy ngả màu như mạ vàng kia, không biết thấy cái gì, con ngươi đột nhiên co lại.

Minh Chúc thấy nhiều người vùi vào đó, nghi hoặc nhón chân nhìn vào, kéo Thẩm Hồng Xuyên, nói: “Hồng Xuyên, Hồng Xuyên, chỗ đó làm gì thế? Sao nhiều người thế, chúng ta cũng đi hóng xem sao?”

Thẩm Hồng Xuyên giữ chặt hắn, thấp giọng nói: “Đừng đi, đệ cảm thấy có chút không ổn.”

Minh Chúc: “Sao thế?”

Quả nhiên mọi người nhìn tường chưa bao lâu đã bắt đầu nói rộ lên tiếng rì rầm, thính lực của Thẩm Hồng Xuyên không tệ, nghe rõ mười mươi mớ âm thanh ầm ĩ lộn xộn đó.

“Là nam, dưới mắt có ngấn đỏ, dung mạo tuyệt đẹp, ồ, hình như ta có chút ấn tượng.”

“Nghe nói kẻ này giết người(2) cướp của, không ác không làm, trời ơi, người đẹp thế mà sao tàn nhẫn quá, làm chuyện không phải người có thể làm ra, haiz, uổng cho một gương mặt đẹp.”

“Uầy! Tiền thưởng một ngàn tinh ngọc á! Còn là bất kể sống ch3t, chỉ cần tìm thấy người… Ê đừng xô ta, để ta nhìn tên, Minh…. Ồ…”

“… Minh Chúc!”

Nhất thời, đám người sục sôi.

“Chỉ cần tìm ra người nam trong lệnh tru phạt này là có thể có ngay một ngàn tinh ngọc! Người này tu vi còn chưa tới Nguyên Anh, ha ha ha, chỉ cần thấy hắn, số tiền này có được dễ như trở bàn tay.”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Minh Chúc: “…”

Minh Chúc nghe bọn họ đều đang hô tên mình, cái gì mà bắt được, cái gì mà giết, bất kể sống ch3t, sửng sốt hồi lâu mới lúng túng nói: “Hồng Hồng Hồng Xuyên, huynh bị… truy nã hả?”

Thẩm Hồng Xuyên sắc mặt trầm như nước, một tay kéo Minh Chúc vào nguc mình, che mặt hắn lại, thấp giọng: “E là sư phụ biết tin huynh chạy trốn khỏi núi Nhật Chiếu rồi, lệnh tru phạt này chắc cũng vừa đến.”

Minh Chúc giấu mặt trong nguc Thẩm Hồng Xuyên, đồng tử loang loáng: “Huynh nghe được cái gì mà bất kể sống ch3t? Sư phụ muốn giết huynh sao?”

Thẩm Hồng Xuyên nói: “Không phải, huynh nghe nhầm rồi.”

“Nhưng mà….”

Thẩm Hồng Xuyên lặp lại: “Huynh nghe nhầm rồi.”

Thẩm Hồng Xuyên không cho Minh Chúc có cơ hội nói thêm, quay lại phân phó hai người còn đang ngây ra phía sau: “Hai ngươi về khách đi3m đợi đi, ta đưa sư huynh đi mua tấm “da”, sẽ về nhanh thôi.”

Lục Thanh Không cũng thấy lệnh tru phạt rồi, mặt mày tái nhợt: “Đợi đã, tu vi sư huynh chưa đến Nguyên Anh, “da” bình thường thì chỉ cần tu vi cao một chút là nhìn ra ngay, hoàn toàn vô dụng.

“Da” trong lời bọn họ là một loại mặt nạ hiếm thấy, thường bỏ tiền ra mua cũng không thấy ai bán, “da” này thoạt nhìn chỉ là tấm mặt nạ gỗ bình thường, nhưng nếu rót linh lực vào là có thể cưỡng ép khiến người đeo mặt nạ biến thành bộ dáng khác hoàn toàn.

Bởi vì quá sức giống nên mới được gọi là “da”.

Thẩm Hồng Xuyên có chút không kiên nhẫn: “Vậy ngươi nói coi phải làm sao đây? Lệnh tru phạt phát xuống, toàn bộ người của Ngũ Châu sẽ tìm đủ mọi cách tới tìm huynh ấy… một ngàn tinh ngọc, xì, tiểu sư thúc không phải bủn xỉn lắm à? Sao bỏ ra nhiều tinh ngọc để phát lệnh tru phạt thế?”

Một ngàn tinh ngọc đối với Thẩm Hồng Xuyên mà nói chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá, nhưng đối với người bình thường, khả năng là mức mà phải tích cóp suốt mấy chục năm, khắp Ngũ Châu này kẻ gặp khó khăn tiền bạc không ít, bao nhiêu là tinh ngọc chỉ để tìm một tiểu bối Trúc Cơ, hẳn là có nhiều kẻ chạy tới như lùa vịt.

Lục Thanh Không phát sầu chút chút, ánh mắt đột nhiên liếc tới một tiệm y phục, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Đại sư huynh.”

Minh Chúc lộ ra nửa khuôn mặt, mờ mịt nói: “Hả?”

Lục Thanh Không chỉ vài tiệm y phục kế bên, nói: “Không phải huynh vẫn luôn muốn dụ dỗ nam nhân à? Giờ cơ hội tới rồi đó, thử chút không? Đại sư tỷ?”

Minh Chúc: “…”

“Hả?”

Một lát sau, “đại sư tỷ” mặc lên áo yêu kiều, vóc dáng đẹp đẽ, đi một bước ẹo ba cái ra khỏi cửa tiệm, nửa khuôn mặt “nàng” là khăn mỏng nửa trong suốt che kín, nội tâm cự tuyệt mà câu hồn đoạt phách người ta, đã vậy cặp mắt lười nhác mê người còn cố tình vứt ánh mắt mê hoặc cho người ta, quả là báu vật cực phẩm.

Ba người: “…”

Minh Chúc phong thái quyến rũ vươn tay, môi đỏ mấp máy, mê hoặc lòng người, hắn chọt chọt Lục Thanh Không, hờn dỗi nói: “Đến đây, ai kia nè, tiểu phế vật, mau đỡ tỷ tỷ nè, có thưởng nhóe.”

Lục Thanh Không: “…”

Lục Thanh Không quay đầu, cực kỳ nghiêm túc mà nói với Thẩm Hồng Xuyên: “Thất sư huynh, làm phiền huynh, vẫn là đi mua “da” đi.”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

– —

(1) Hoa dung nguyệt mạo: dung mạo tuyệt đẹp

(2) Bản gốc là hai ô vuông…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN