Chu Phụ Tuyết nhìn tên nhóc còn chưa cao tới đùi mình múa may uy lực phi phàm mà đấm vào thanh kiếm, khóe miệng giật giật, muốn kêu nó dừng tay nhưng lại thấy Minh Chúc đứng cạnh xem ngon lành đành ngậm miệng.
Khoa Ngọc chắc là đã không ưa kiếm Hồng Liên từ sớm, lúc này có cơ hội đánh, tất nhiên dùng hết sức mà đánh rồi, âm thanh kiếm Hồng Liên đập vào mặt đất rổn rảng loảng xoảng cả vùng, ai không biết còn tưởng bên trong đang rèn sắt.
Chu Phụ Tuyết bị ồn đến đau đầu, hằn vừa quay sang định nói gì đã nhìn thấy tay trái vốn đã băng bó cẩn thận của Minh Chúc lại đẫm máu tươi, máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống từng giọt.
Chu Phụ Tuyết gần như thất thanh: “Sư huynh!”
Minh Chúc mờ mịt nhìn hắn: “A?”
Chu Phụ Tuyết run rẩy nâng tay trái hắn lên, gỡ lụa trắng ra, nhìn máu thịt lần nữa ào ra nơi miệng vết thương vốn đã khép, máu chảy như trút.
Minh Chúc nhìn tới, suýt nữa trước mắt tối sầm, hắn vội nhắm mắt chẳng dám nhìn, cùng lúc đó nói: “Khoa Khoa Khoa Ngọc, đừng đánh nữa!”
Bởi vì hắn bị cưỡng ép đưa linh mạch Hồng Liên vào cơ thể nên không biết đau đớn, nếu không phải Chu Phụ Tuyết nhắc thì có khi người chảy sạch cả máu hắn cũng không nhận ra.
Chu Phụ Tuyết đau lòng hít hà, luống cuống tay chân băng lại cho hắn.
Khoa Ngọc nghe lời ngừng tay, đá một cái làm kiếm Hồng Liên đang run bần bật văng vào một góc nằm đấy, thân hình nhỏ bé của nó trôi nổi giữa không trung rồi dang tay nhào vào Minh Chúc: “Chúc Tử, Chúc Tử, ta đói!”
Minh Chúc quen tay lấy mấy khối tinh thạch trong châu Chẩn Vực, búng tay bắn r4. Khoa Ngọc như con thú nhỏ được huấn luyện từ trước, nhảy bổ lên ôm lấy tinh thạch, bay giữa không trung g4m cắn luôn.
Minh Chúc lục lọi tinh thạch trong châu Chẩn Vực, nhăn mặt: “Ngươi cũng ăn khỏe ghê, mới có mấy ngày, mấy ngàn viên tinh thạch cũng bị ngươi ăn phân nữa rồi, cứ vầy hoài, ai nuôi ngươi nổi?”
Khoa Ngọc làm bộ không nghe thấy, rất nhanh hàm răng sắt thép của nó đã g4m hết một cục tinh thạch cứ như ăn điểm tâm làm người ta nhìn thôi cũng ê cả răng.
Nguyên thân nó là kiếm, ngày thường xuất hiện cũng chỉ trôi tới trôi lui quanh Minh Chúc, cho dù hóa hình người cũng chẳng bỏ thói quen này, vừa nhìn chân vừa nhai tinh thạch vừa cọ vào người Minh Chúc, hàm hồ nói: “Ăn hết tinh thạch, ta có thể miễn cưỡng ăn tinh ngọc.”
Minh Chúc nói: “Tổ tông, vậy ngươi ăn ta luôn đi.”
Khoa Ngọc có chút không vui, bĩu môi: “Mới đầu lúc ngươi đưa ta ra ngoài đâu có chê ta khó nuôi, nói ta muốn ăn cái gì sẽ để ta ăn cái đó, đồ lửa đảo!”
Chu Phụ Tuyết đang băng bó vết thương cho Minh Chúc thì ngẩng đầu lên nhìn Minh Chúc một cái.
Minh Chúc bất đắc dĩ: “Ai biết một cục bé tí như ngươi lại ăn khỏe thế, ta bị ngươi ăn cho mạt rồi.”
Khoa Ngọc chỉ vào kiếm Hồng Liên đang co ro ở góc: “Vậy ta ăn nó được không?”
Minh Chúc vội tóm lấy chiếc lục lạc trên đuôi bím tóc nó, tránh cho nó hành động thiếu suy nghĩ, nói: “Hồi nãy ngươi chỉ đánh nó mấy cú, tay trái ta đã trầy da tróc vảy, nếu ăn nó, tay ta còn giữ được không?”
Đây là lần đầu kiếm Hồng Liên ra ngoài, Minh Chúc biết đại để là thanh kiếm đó gắn liền với ấn ký sen đỏ trên tay trái mình, kiếm Hồng Liên bị thương, chỉ sợ trai trái hắn cũng bị phế theo.
Khoa Ngọc càng khó chịu, bay mấy vòng quanh Minh Chúc, nói: “Ta muốn ăn nữa.”
Minh Chúc vội đưa nó mấy khối tinh thạch, sợ nó thèm ăn quá lại coi tay trái hắn là chân gà mà g4m.
Nói qua lại mấy câu, Chu Phụ Tuyết đã băng bó lại vết thương rồi, nghĩ một chút, nhặt kiếm Hồng Liên để lên bàn, nói: “Nếu sư huynh không muốn nhìn thấy nó, vậy để Phụ Tuyết giữ nó giúp huynh.”
Minh Chúc chỉ mong có thế, gật đầu ngay.
Khoa Ngọc g4m tinh thạch bên cạnh đột nhiên hỏi: “Thanh kiếm Vô Tâm kia của ngươi tu thành kiếm linh chưa?”
Chu Phụ Tuyết nói: “Vẫn chưa thành, nhưng dường như đã có thần trí.”
Khoa Ngọc “à” một tiếng, sau khi g4m xong tinh thạch, nó xâu mấy viên còn dư lại bằng sợi linh lực, đeo vào cổ để dành ăn sau, nó phi tới chỗ Chu Phụ Tuyết, chọt chọt kiếm Vô Tâm bên hông hắn, nói: “Có thần trí rồi, vậy chúng ta cận kề thần thức tí đi.”
Chu Phụ Tuyết hơi không hiểu: “Cái gì mà… cận kề thần thức?”
Minh Chúc lười nhác dựa vào đầu giường, nghe vậy giải thích: “Sau khi binh khí hình thành khí linh, có thể thông qua bí pháp nào đấy giúp thần thức liên kết qua lại, chỉ cần không tách xa nhau quá là có thể truyền tin cho nhau, cái này gọi là “Chu Liên(1)”, chậc, thật ra nội bộ của khí linh cũng không hài hòa kiểu nào được, dùng “Chu Liên” chủ yếu để chửi nhau là chính, đệ không muốn thì thôi.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Khoa Ngọc cong mắt, cười lộ hai chiếc răng nanh: “Khí linh của cả Ngũ Châu này chưa có ai chửi lại ta hết!”
Minh Chúc lạnh bạc nói: “Ta thấy ngươi nên nhận Lục Thanh Không làm chủ, như vậy mới coi là tận dụng hết khả năng.”
Khoa Ngọc nói: “Không nha, ta thích người đẹp một chút.”
Bấy giờ Lục Thanh Không ra ngoài mua đồ về tới đã nghe Khoa Ngọc trào phúng một chập, sắc mặt lập tức tối sầm.
Khoa Ngọc nói móc mà không tự biết, sau khi chậm rãi nối liền thần thức với kiếm Vô Tâm lại lười nhác trôi trong không khí, hớn hở g4m tinh thạch, vụn đá rớt đầy ra đất.
Lục Thanh Không mặt đầy bất mãn bước vào, sờ nhẹ vô châu Chẩn Vực trên cổ Minh Chúc, mặt lạnh đi sang bên dọn đồ.
Thẩm Hồng Xuyên theo sát, từ ngoài bước vào, nhìn thấy Khoa Ngọc lơ lửng treo mình g4m tinh thạch thì khẽ cười, nói: “Đừng thấp đầu quá, đỡ cho lát nữa lại đau.”
Khoa Ngọc ậm ờ “ừa” một tiếng, li3m hết vụn đá trên tay, đưa tay sang chỗ Minh Chúc: “Ta còn muốn.”
Minh Chúc đang cúi mắt nhìn ngọc lệnh Hành Diên Thẩm Hồng Xuyên mua về, nghe vậy cũng không nhìn lại, đưa tay vào Chẩn Vực châu mò tinh thạch, nhưng moi nửa ngày cũng không moi được gì, hắn nghi hoặc tháo châu Chẩn Vực xuống, nhìn tới nhìn lui, phát hiện ra châu Chẩn Vực không biết từ khi nào đã bị một tầng cấm chế ngăn cách.
Minh Chúc nói: “Lão Cửu, hạt châu này của đệ hỏng rồi à? Huynh không lấy đồ ra được.”
Lục Thanh Không cười lạnh, bận chuyện của mình, không thèm để ý.
Khoa Ngọc nhớ lại ban nãy Lục Thanh Không làm gì đó lên châu Chẩn Vực, lập tức nghĩ thông suốt gì đó, bổ nhào qua chỗ Lục Thanh Không, ôm cổ hắn từ phía sau, gào lên: “Mau trả tinh thạch lại cho ta! Trả đây cho ta!”
Lục Thanh Không trở tay tóm lấy Khoa Ngọc, ném ngã xuống trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt sâu như lệ quỷ: “Ta vẫn luôn muốn mở kiếm Khoa Ngọc ra xem xem bên trong rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến ngươi chưa nhận chủ đã tu thành kiếm linh, chà, ngươi thật sự muốn thử mùi vị bị mổ bụng à? Muốn ta giúp ngươi toại nguyện hả? Hửm?”
Khoa Ngọc: “…”
Khoa Ngọc sống bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu thấy có nhân loại muốn mở nó ra để nghiên cứu, lập tức bị biểu tình u ám “ta rất muốn làm thế” của Lục Thanh Không dọa cho sợ, mặt cắt không còn hạt máu, kêu thảm lên, bổ nhào vào nguc Minh Chúc run bần bật, đến tinh thạch cũng không màng đến.
Lục Thanh Không cười nhạo một tiếng: “Phế vật.”
Minh Chúc nói “càng nhanh càng tốt”, mọi người cũng không trì hoãn, chưa đến nửa canh giờ đã chuẩn bị ổn thỏa.
Thẩm Hồng Xuyên mua một đống đồ bỏ vào nhẫn trữ, lấy sợi dây đỏ xỏ ngang, đeo lên cổ Minh Chúc, dặn dò: “Chỗ này có mấy món đồ ăn, đồ mặc, thời gian gấp quá mua chẳng được bao nhiêu nên có nhét ít tinh ngọc vào bên trong nữa.”
Tầng cao nhất Hành Diên quá thu hút sự chú ý nên Thẩm Hồng Xuyên phải bấm bụng mua ba gian “tủ quần áo” ở tầng giữa: “Sau khi an toàn về đến Nhật Chiếu, sai người báo tin cho đệ.”
Minh Chúc gật đầu: “Được.”
Lục Thanh Không nghe vậy thì nghi hoặc: “Huynh không ngồi Hành Diên về Hàng Lâu Quốc với chúng ta à?”
Thẩm Hồng Xuyên nói: “Huynh tới thành Duyệt Ngọc vốn cũng có chuyện quan trọng, chuyện chưa làm xong nên không đi với mọi người được, hai đứa đệ đi đường lanh lẹ một chút, đừng để chó mèo gì đó cũng tới dựa vào sư huynh được.”
Hắn nói, cởi áo choàng to rộng trên người mình xuống khoác lên người Minh Chúc, bình tĩnh nhìn Minh Chúc lúc lâu mới nhẹ nhàng ôm hắn: “Bảo trọng.”
Minh Chúc nói: “Đệ cũng vậy.”
Minh Chúc đeo chiếc mặt mạ Lục Thanh Không mua cho lên mặt, mặt nạ không động tĩnh biến thành tấm da lấy giả tráo thật, che hết dung mạo đẹp đẽ của Minh Chúc lại, biến thành khuôn mặt bình thường, dù có ngang nhiên đi lại trên đường cũng không làm người ta chú ý tới.
“Huynh vẫn cảm thấy gương mặt này quá xấu.” Minh Chúc oán giận với Lục Thanh Không, “Đệ thật sự mua lỗ rồi.”
Lục Thanh Không lười chấp hắn, tự mình xuống lầu, chui vào xe ngựa Thẩm Hồng Xuyên đã chuẩn bị sẵn.
Thẩm Hồng Xuyên theo sau, ngay khi Minh Chúc cúi người định chui vào xe ngựa, hắn đột nhiên đưa tay kéo Minh Chúc lại.
Minh Chúc quay đầu: “Sao vậy?”
Thẩm Hồng Xuyên hít sâu, tới gần phía trước, thấp giọng nói: “Hai năm sau so tài tông môn, đệ sẽ nghĩ cách trở về một chuyến.”
Minh Chúc cả kinh: “Nhưng mà không phải phụ thân đệ không chịu cho đệ quay về Nhật Chiếu à? Hơn nữa sư phụ người cũng không có khả năng đồng ý đâu.”
“Đệ sẽ nghĩ cách nhanh chóng hủy bỏ lệnh tru phạt đó đi.” Thẩm Hồng Xuyên không trả lời thẳng, nhẹ nhàng sờ cổ Minh Chúc, cảm nhận được huyết mạch dưới da hắn chậm rãi đập, khóe môi mới gợi lên nụ cười, khàn giọng nói: “Hai năm sau, đệ có một chuyện rất quan trọng phải nói với sư huynh, sư huynh, chờ đệ.”
Minh Chúc không hiểu gì, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng mà dù như thế nào Thẩm Hồng Xuyên cũng không hé miệng, hắn đành bước lên ôm lấy Thẩm Hồng Xuyên, nói: “Vậy huynh chờ đệ.”
Hắn ôm xong, cũng chẳng quay đầu lại, chui vào xe ngựa.
Thẩm Hồng Xuyên bất đắc dĩ nhìn xe ngựa dần rời đi, lúc lâu sau mới nhẹ thở dài một
hơi.
“Quá ngốc rồi.” Hắn nghĩ thầm.
Lúc lâu sau, ba người ngồi Hành Diên từ đài Hành Diên bên ngoài thành Duyệt Ngọc về Nhật Chiếu, gió lạnh thấu xương làm cho cờ Hàng Lâu Quốc bay phần phật.
Trên đỉnh núi cách đài Hành Diên không xa, Minh Chiêu ngồi trên tảng đá to, ông ta ngẩng đầu nhìn Hành Diên gào thét bay qua, lẩm bẩm: “Về Nhật Chiếu à?”
Tốc độ của Hành Diên rất nhanh, chỉ lát sau đã biến mất vào chân trời xa xôi.
Minh Chiêu thả tẩu thuốc trong tay xuống, móc trong tay áo ra một ngọn nến trường sinh, lại lấy giọt máu lấy từ trên người Minh Chúc nhỏ một giọt vào tim đèn, tiếp đó, một ngọn lửa đỏ tươi bốc lên từ hư không, bập bùng trong cuồng phong trên núi – chỉ là không rõ vì sao trước sau cũng không tắt.
“Nến trường sinh,” Minh Chiêu híp mắt nhìn ngọn lửa nhảy nhót, thấp giọng nói: “cũng không biết khi nào sẽ tắt.”
***
Hết quyển 2: Duyệt Ngọc táng hồ