Thương Yên Phùng tư chất thông tuệ, mười lăm tuổi kết đan, hai mươi ba tuổi đã là kỳ Đại Thừa, được toàn bộ núi Nhật Chiếu xưng tụng là “tầng kết giới cuối cùng” và “người nam còn đáng tin hơn chưởng giáo”, có thế thấy được trình độ sức mạnh ra sao.
Ngũ sư huynh trầm mặc kiệm lời, lòng chỉ có tu luyện, đam mê duy nhất là thích bế quan.
Ở núi Nhật Chiếu, tùy tiện tìm ai đó hỏi tin tức của Thương Yên Phùng, đáp án thường là “Ngũ sư huynh đang bế quan” hoặc là “Ngũ sư huynh đang đi bế quan” bất kể tu vi có gặp phải bình cảnh không, cảnh giới có cần củng cố không, tóm lại là người ta thấy hắn chỉ cần có thời gian là sẽ tìm đủ thứ lý do để bế quan: kiểu như món gà xào khoai tây hôm nay nhà ăn làm không ngon, bữa nay sư phụ lại phạt đại sư huynh vân vân mây mây, cái loại lý do quăng tám con sào cũng không tới đều bị hắn mang ra làm cớ, thường xuyên như vậy nên có vài đệ tử ngoại môn gọi hắn là “Bế quan sư huynh”.
Hai tu sĩ Nguyên Anh đó vừa nhìn thấy Thương Yên Phùng đã lờ mờ cảm nhận được uy áp kỳ Đại Thừa còn chưa lộ ra trên người hắn, mặt mũi tối sầm lại, không hẹn cùng giật mình ngay tại chỗ.
Minh Chúc mới hồi nãy suýt bị người ta hành ch3t, sợ như chim cút, bây giờ Thương Yên Phùng tới rồi hắn lập tức cảm thấy cho dù người trên cả Hành Diên này xông lên đánh hội đồng mình, Ngũ ca hắn cũng có thể dùng một tay mà đập bọn họ.
“Ngũ ca, Ngũ ca.” Minh Chúc lóp ngóp chạy tới, chân mềm suýt không trụ được nhào thẳng vào cánh tay Thương Yên Phùng, Thương Yên Phùng bị tông vào cơ thể cũng không chút lay động, vững như bàn thạch.
Minh Chúc chỉ vào bọn họ, nói: “Vừa nãy bọn chúng có ý giết chúng ta thật đấy, nếu không phải đệ tới kịp thời e là bọn ta phải phơi thây nơi hoang dã rồi, đúng rồi, đệ nhìn mặt huynh nè, bọn chúng rạch ra vết đây nè, bị hủy dung rồi.”
Hai gã tu sĩ: “…”
Nói bậy! Rõ ràng là tự ngươi rạch.
Thương Yên Phùng cau mày, vậy mà đi tin lời tầm xàm của Minh Chúc. Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng lau vệt máu trên miệng vết thương, sẵn đó sắc mặt lạnh căm lại, nắm chặt chuôi kiếm, lạnh giọng nói: “Vậy thì hôm nay không thể để các ngươi đi dễ dàng nữa rồi.”
Hai gã tu sĩ: “…”
Ở núi Nhật Chiếu Minh Chúc chả ra làm sao, cái làm sao nhất đó là có khuôn mặt đẹp. Ngũ sư huynh thoạt nhìn cay nghiệt lạnh lùng kia lại là tín đồ tối cao với dung mạo, vừa nhìn thấy mặt Minh Chúc bị thương, uy áp vốn đã thu liễm chỉ trong chớp mắt đã phóng ra cuồn cuộn, đè ép hai gã tu sĩ Nguyên Anh kia.
Hai gã tu sĩ đó kêu khổ không ngừng, ai mà ngờ tên nhãi đến Nguyên Anh còn chưa tới lại có kẻ lợi hại như vậy tới giúp, bọn chúng có chút chật vật lùi về sau ngay. Thương Yên Phùng lạnh lùng quét trường kiếm ra, quét thẳng hai người trên boong tàu xuống, rất nhanh biến mất tăm.
Nguy hiểm được loại trừ, hình như Quy Hà cười khẽ một tiếng, quay sang Minh Chúc, cong mắt, dịu dàng nói: “A Chúc ơi, sư phụ con kêu ta chuyển lời, sau khi về thì không cần về Văn Huyền cư, đi thẳng tới hàn đàm bế quan đi.”
Minh Chúc vốn đang chống lên tay Thương Yên Phùng, dương dương tự đắc, nghe vậy lập tức ngớ ra, có chút lấy lòng mà cười cười với Quy Hà: “Tiểu, tiểu sư thúc, người coi con bị thương nặng như vầy, xin người thương xót mà giúp con năn nỉ với sư phụ đi.”
Quy Hà quay đầu cứ như đang nói với người kế bên cái gì đó, kế đó bả vai hắn run lên như là bị Quy Ninh chân nhân ở cạnh mắng cho, cười khổ chuyển lời: “Xin lỗi nha, A Chúc, sư thúc không giúp được con.”
Minh Chúc mặt như tàn tro.
Rất nhanh, Hành Diên đã đáp xuống đài Hành Diên dưới chân núi Nhật Chiếu, Hành Diên đài chẳng có một ai, bọn Minh Chúc là nhóm đầu tiên ra ngoài, quanh mình là một vùng đồng không mông quạnh, gió lạnh rít từng cơn như dã thú gầm thét.
Minh Chúc hơi run mà nắm chặt quần áo, nói với Thương Yên Phùng: “Không có xe ngựa trở về, chúng ta ở lại đây một đêm à?”
Thương Yên Phùng cởi khăn dài màu đen trên cổ ra, tùy ý quàng vào cổ Minh Chúc, lắc đầu: “Không.”
Bọn họ vừa ra khỏi Hành Diên đài đã thấy Du Nữ với Lục Thanh Không chờ sẵn từ sớm.
Không biết tại sao sắc mặt Lục Thanh Không lại khó coi tới vậy, Du Nữ đứng kế ríu rít không ngừng. Hắn chẳng để ý đến, bị ồn ào đến phiền mới quay đầu, lạnh lùng trừng Du Nữ một cái, tai có chút đỏ: “Không cho nói chuyện này với ai hết!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Du Nữ tràn đầy sự tò mò: “Tại sao á?”
Lục Thanh Không ồm ồm nói: “Không cho phép nói, nếu muội nói ra thì muội ch3t chắc rồi!”
Du Nữ bị ép bức dưới quyền uy chỉ đành chớp đôi mắt đầm đìa nước, uất ức nhỏ giọng: “Du Nữ biết rồi.”
Lục Thanh Không vừa thấy bộ dạng đáng thương của nàng, dù biết quá nửa là làm bộ nhưng vẫn không ngăn được khuôn mặt nóng lên, cả buổi mới ngại ngùng nói: “Ta… Huynh không phải muốn làm dữ với muội…”
Du Nữ cười rộ lên ngay, kéo tay Lục Thanh Không, thân mật dán vào: “Ừa ừa! Du Nữ biết ngay sư huynh tốt với Du Nữ nhất!”
“…” Mặt Lục Thanh Không đỏ bừng cả, nửa ngày mới nói bằng giọng ngoài dữ trong xìu: “Buông tay! Đừng có động tay động chân!”
Du Nữ cười hì hì: “Không phải sư huynh nói không làm dữ với muội à?”
Lục Thanh Không: “…”
Cánh tay Lục Thanh Không dán cả vào cơ thể thể mềm mại ấm áp của Du Nữ, cả người hắn nóng rực.
Minh Chúc nhìn thấy bèn trêu: “Chà, hai vị đây là sao đó? Ban ngày ban… nhầm, trời tối gió lạnh đêm về đi lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?”
Ban đầu Lục Thanh Không nghĩ thấy Minh Chúc là phải đánh hắn tơi bời hoa lá một trận để giải trừ nỗi sợ bị quăng thẳng xuống và sự sỉ nhục khi bị Du Nữ ôm ngang, nhưng bây giờ Minh Chúc đi tới, hắn lại như bắt được sợi rơm cứu mạng, lúng túng kéo tay khỏi người Du Nữ, sợ hãi chưa tan mà trốn sau Minh Chúc, không dám ló mặt ra.
Du Nữ ý cười trong veo, không đùa Lục Thanh Không nữa, chắp tay nói: “Rốt cuộc đại sư huynh cũng về, huynh mà về trễ chút nữa, núi Tây bọn muội chắc bị Phù Hoa sư tỷ biến thành một vùng trời băng đất tuyết mất.”
Minh Chúc nở nụ cười khô khốc. Hắn biết sau khi mình đào thoát khỏi Nhật Chiếu, Minh Phù Hoa sẽ chẳng cho hắn chút sắc mặt đẹp đẽ nào, nhưng trước mặt đông người thế này bị Du Nữ ẩn ý nói ra, hắn cũng thấy có chút mất mặt.
Anh trai sợ em gái gì gì đó, da mặt hắn lúc nào cũng dày vẫn không khỏi thấy ngại.
Thương Yên Phùng không muốn nghe bọn họ hàn huyên nữa, lạnh lùng nói: “Đi về.”
Du Nữ gật đầu, đưa tay lên không xé ra lối đi(1), dẫn đầu đi qua trước.
Minh Chúc cả kinh: “Muội ấy có thể xé mở hư không à?”
Thương Yên Phùng lắc đầu: “Tu vi muội ấy không đủ, nhưng không biết học đâu ra bí thuật, cái này cũng không tính là xé mở hư không, chỉ là thay đổi vị trí pháp trận thôi.”
Nhắc tới pháp trận, Lục Thanh Không vẫn luôn tránh né Du Nữ đột nhiên sáng rực mắt: “Ngũ sư huynh, huynh nói cái này là pháp trận muội ấy làm ra?”
Thương Yên Phùng như có như không đáp lời, nhấc chân bước vào.
Chẳng đợi đến hôm sau càng không phải ngự kiếm, Minh Chúc mừng rỡ, hí ha hí hửng dắt hai sư đệ theo vào.
Chỉ thấy ánh đen(2) lóe lên, tựa như vô số ánh sáng sao lướt qua mình, đến khi mở mắt lại bọn họ đã đến bậc thang đệ tử ở Nhật Chiếu.
Gió điên cuồng thổi qua tháp Linh Lung cạnh đó, tiếng lục lạc nối nhau vang lên như chào mừng bọn họ trở về.
Rõ ràng chỉ có mấy ngày không về mà Minh Chúc lại ngỡ như cách hẳn mấy đời. Hắn ngẩng đầu nhìn đại điện treo đèn trường minh cách đó không xa, mím nhẹ môi, không biết nghĩ đến cái gì.
Thương Yên Phùng vỗ vai Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết, nói: “Trễ lắm rồi, các đệ về trước nghỉ ngơi đi.”
Lục Thanh Không nói: “Còn các huynh?”
Thương Yên Phùng không quay đầu, trở tay tóm lấy Minh Chúc đang lén trốn, hờ hững đáp: “Huynh đưa huynh ấy tới hàn đàm bế quan.”
Minh Chúc bị tóm cổ áo sau gáy, nghe tới hàn đàm lập tức dùng cả tay chân giãy ra, kêu lên thảm thiết: “Huynh không đi huynh không thèm đi đâu, chỗ đó lạnh muốn ch3t, còn chán nữa, vốn không phải chỗ cho người ở!”
Tay Thương Yên Phùng như đá cứng, cho Minh Chúc tùy ý giãy cũng không nhúc nhích: “Đệ bế quan ba năm, hôm trước mới ra khỏi hàn đàm.”
Minh Chúc: “…” Chẹp, chửi nhầm người rồi.
Lục Thanh Không nhìn vết thương chồng chất trên tay trái Minh Chúc còn chưa được băng lại, có chút không đành lòng, mở miệng nói: “Ngũ sư huynh, tay trái đại sư huynh còn đang bị thương, trước hết cứ đưa huynh ấy tới chỗ Thẩm Đệ An băng bó đi rồi hãy tới hàn đàm, không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Thương Yên Phùng nắm cổ áo Minh Chúc sải bước ra sau núi, không dao động: “Huynh ấy không cần các đệ lo, về nghỉ đi, mai còn phải lên lớp sáng.”
Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết liếc mắt nhìn nhau cả buổi trời mới chia ra rời đi.
Minh Chúc ủ ê theo Thương Yên Phùng đi thẳng tới hàn đàm, nhìn lối vào đã bị hàn khí đã kết thành lớp hàn băng dày, hắn có chút sợ mà kéo tay áo Thương Yên Phùng, nhỏ giọng nói: “Đổi chỗ khác đi Ngũ ca.”
Thương Yên Phùng đưa tay cầm lấy tay hắn, ném hắn vào rồi bản thân mình cũng đạp sương lạnh vào theo.
Hàn đàm là hang đá thiên nhiên, ở giữa là hồ nước không ngừng tỏa ra hàn khí cuồn cuộn, đông cho quanh nó thành vùng đất trời ngập băng tuyết.
Minh Chúc thường bị phạt tới đây nên đã sớm quen rồi, thấy không tránh được đành tìm chỗ trống bên hồ nước ngồi đại xuống.
Thương Yên Phùng chau mày bước tới, vén áo ngồi xuống cạnh Minh Chúc, kéo tay trái hắn ra, nhìn máu đen trên găng tay, mày càng nhăn.
“Sao lại bị thương thành thế này?”
Hắn nói rối kéo găng tay từng chút một khỏi miệng vết thương của Minh Chúc, máu thịt và vải vóc như dính vào nhau, cho dù Minh Chúc không có cảm giác đau nhưng nhìn cảnh tượng kéo vải khỏi máu thịt mình cơ thể vẫn có chút run lên, nghiêng đầu không nhìn.
Rất nhanh, Thương Yên Phùng đã ném găng tay đầy máu tươi sang bên, cầm bàn tay có hoa văn sen đỏ giờ đây đã chẳng còn nhận ra nữa, vốc ít nước hồ nhẹ nhàng hất lên.
Vừa nãy máu thịt bị xé ra Minh Chúc cũng chẳng chút nhăn nhó nhưng nước từ hàn đàm vừa dính vào, Minh Chúc lập tức phát ra tiếng rên(3) không thể kìm nén, nước mắt vì đau mà tràn ra. Hắn khàn giọng nói: “Bỏng…”
Hắn không cảm giác được cơn đau, chỉ có thể cảm nhận được từ chỗ hoa văn sen đỏ truyền đến cơn nóng cháy người thường không chịu nổi.
Thương Yên Phùng không nhấc mí, rưới tiếp vài giọt nước lên: “Huynh bỏng cực độ thì đó là đau.”
Minh Chúc bị thứ nước lạnh băng dính lên gần như không ngồi yên được, cả người run lên, muốn rút tay ra nhưng Thương Yên Phùng lại nắm chặt không để hắn nhúc nhích. Mãi tới khi rửa sạch vết thương bằng nước hồ, Minh Chúc đau đến toát mồ hôi khắp người.
Thương Yên Phùng để tay hắn lên đất, máu thịt dữ tợn trên mu bàn tay khép lại từng chút một như kỳ tích. Rất nhanh, miệng vết thương khôi phục như ban đầu, hoa văn sen đỏ vẫn rực rỡ như cũ, lấp lánh như nhỏ máu.
Trừ bỏ lúc đầu Minh Chúc nhịn không được bật tiếng kêu, cả quá trình hắn đều cắn chặt răng, một tiếng cũng không kêu, đại để dùng sức nhiều quá, giữa môi răng đều là mùi máu tươi.
Bấy giờ hắn ngồi còn không nổi, nằm luôn xuống mặt băng trên đất, thở hồng hộc, hai mắt không tinh thần nhìn vào khoảng không, không biết có phải đau đến ngất hay không?
Thương Yên Phùng không nhìn hắn mà chỉ nhìn chăm chăm hồ nước lăn tăn, mãi tới khi hơi thở của Minh Chúc ổn định lại mới khẽ mở miệng: “Lần này sư phụ đi bí cảnh bị trọng thương, sau khi về rồi mới biết chuyện huynh tự ý trốn khỏi Nhật Chiếu gần như phát điên.”
Không biết Minh Chúc có nghe gì không, hắn như một bức tượng băng được tạc đẹp đẽ, nằm yên trên đất không nhúc nhích.
Thương Yên Phùng cũng không trông mong hắn nói cái gì, nói tiếp: “Vậy lần này trốn khỏi Nhật Chiếu, huynh nhìn thấy cái gì ở trần thế?”
Cả một vùng hàn đàm lặng thinh chỉ nghe tiếng hít thở mỏng manh của hai người và tiếng giọt nước rơi ra từ thạch nhũ trong sơn động.
Lát lâu sau, Minh Chúc có hơi khàn giọng mà chậm rãi cất tiếng: “Huynh… Huynh thấy trời cao cuồn cuộn, núi non sừng sững, sao trời rực rỡ, nhân gian huyên náo…”
Thương Yên Phùng: “Đó là những thứ huynh luôn muốn à?”
Minh Chúc thấp giọng: “Thứ… huynh muốn?”
Hắn chậm rãi chống thân thể ngồi dậy, nhìn hàn đàm phía trước với Thương Yên Phùng, không biết vì sao khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện ra tia cười khẽ khàng, trong ý cười có sự điên cuồng lẫn cô đơn không màng che giấu.
“Sư đệ ơi, đệ biết thu hoạch lớn nhất chuyến này của huynh là gì không?”
Thương Yên Phùng quay đầu nhìn hắn.
Minh Chúc nhấc tay nhìn ấn ký hồng liên hoàn hảo không tì vết, đôi mắt vẫn luôn mịt mờ dần trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn thu ngón tay lại, hờ hững nói: “Đó là huynh học được làm sao để biết thiên mệnh, lại làm sao ngược lại ý trời mà đi tiếp.”
– —
(1) Bản gốc là 2 ô vuông
(2) Hắc quang: Tia tử ngoại
(3) Bản gốc là 2 ô vuông