Đại thám tử Kogoro Mogi - Cùng Ran ngủ chung 2.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Đại thám tử Kogoro Mogi


Cùng Ran ngủ chung 2.



Chương 113: Cùng Ran ngủ chung 2.

Gương mặt Ran đỏ lên:

Ba ba, ta làm gì tốt như ngươi nói! Ta cũng không phải là thiên sứ gì!

Nàng nằm gần Mori Kogoro trong gang tấc, ngửi hương vị trên người Mori phát ra, dường như có chút say lòng người, nàng nhịn không được ôm chặt Mori.

Mori Kogoro tiếp tục mở miệng:

“Nhưng mà cũng có chút vô dụng, võ đạo không có tốt như ba ba, cũng không suy luận phá án được, cũng không tìm được manh mối, giúp ba ba xoa bóp mà toàn đem toàn thân ba ba bóp đến phát đau, a, nói như vậy Ran giống như có chút vô dụng!”

Cái gì? ?

Ran nghe nói như thế, lập tức bất mãn, bàn tay nhỏ nhắn đập vào cơ ngực Mori Kogoro:

“Ba ba!”

Mori Kogoro lập tức cười giãy giụa:

“Ai ai ai, đừng đánh, đừng đánh, ba ba đùa ngươi đây.”

Mori chặn tay trái Ran lại, ôm thân thể mềm mại dán lên mình, mở miệng nói:

“Ran làm sao lại vô dụng được! Kỳ thật Ran có rất nhiều ưu điểm nha, học tập rất tốt, rất hiền lành, làm được đồ ăn, được Ran chăm sóc, cuộc sống của ba ba rất thoải mái.”

Hai mắt Mori nhìn chằm chằm Ran, trịnh trọng nói ra:

“Ran có thể làm nữ nhi ba ba, ba ba đã rất hạnh phúc, Ran, ba ba yêu ngươi.”

Ran nghe được lời như vậy, toàn bộ mặt đỏ đến toát ra hơi nước, cả đầu ông ông lên, không khỏi ngượng ngùng, đem vùi đầu vào bả vai Mori, giống con mèo nhỏ đang làm nũng.

Hai người ôm nhau cực gần, cả hai đều hưởng thụ thời khắc bình yên này.

Mori Kogoro không khỏi cảm khái:

Quả nhiên là không hoàn toàn giống nữ nhi, Ran là nhân vật duy nhất trong thế giới này mà Mori không cách nào dứt bỏ.

Sắc mặt đỏ ửng dần dần biến mất, Ran giống như sực nhớ ra cái gì đó, miệng có chút cong lên, mở miệng nói:

“Ta không tin, ba ba, ngươi bất công, ngươi yêu thích Ai * chan hơn ta!”

“Nào có chuyện đó?”

Mori tự nhiên có chút khó hiểu.

“Rõ ràng là ba ba ưa thích Ai * chan hơn, mỗi ngày đều ôm nàng, cùng nàng chơi đùa, còn mỗi ngày hôn nàng, cảm giác thật giống như nàng mới là nữ nhi của ba ba, ta hồi còn nhỏ cũng không được ba ba yêu chiều như thế.”

Ran nói lời này tựa hồ mang theo một chút u oán.

Mori nghe xong không khỏi cười, quay đầu nhìn về phía Ran, sờ lên đầu Ran, hôn lên gương mặt trắng noãn một cái,mula.

]

“Ha ha, nguyên lai là Ran đang ghen a, nhưng kỳ thật, người ba ba thích nhất là Ran, chỉ là Ran đã lớn, ba ba không thể giống như lúc nhỏ bế ngươi a, với lại, Haibara và ngươi là hai tồn tại hoàn toàn khác nhau!”

Ran nghe nói như thế không khỏi đứng dậy, bộ dáng tức giận:

“Ba ba, ta có chỗ nào lớn, ta mới 16 tuổi, tới 18 tuổi mới tính là trưởng thành ”

“Tốt tốt tốt, Ran còn chưa có lớn, về sau ba ba cũng ở cùng Ran một chỗ, quan tâm ngươi hơn.”

Mori đưa tay đem Ran kéo lại, cảm giác được hai đoàn mềm mại nặng nề nện vào người mình, thật đúng là một chút cũng không lớn lên a!

Ran, ngươi nói thế sẽ làm những nữ nhân khác tức chết đó!

Cơn giận Ran còn sót lại chưa tiêu, tiếp tục mở miệng nói:

“Ba ba, ngươi về sau đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy, ta thật sự rất lo lắng cho ngươi, ngươi cũng không phải là cảnh sát, những sự tình nguy hiểm này hãy giao cho cảnh sát làm đi!”

Mori nhìn Ran một chút, không khỏi cảm động, đây thật là một tiểu áo bông:

“Ran, ta đáp ứng ngươi, tuy nhiên ba ba cũng phải nói cho ngươi, ba ba tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt ngươi, ai muốn làm tổn thương ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để hắn yên ổn.”

“Ba ba!”

Hai người lại ôm nhau nằm xuống.

Một lát sau, Mori buông lỏng Ran ra, nằm ở trên giường, mở miệng nói:

“Tốt, Ran, rất muộn rồi, đi ngủ thôi.”

Hắn giang tay của mình ra, làm cái gối cho Ran, sau đó liền nhắm mắt lại. Trong cái thế giới này, người Mori muốn nhất bảo vệ nhất đang nằm cạnh hắn, cho nên giờ phút này,là thời khắc Mori Kogoro an tâm nhất.

Trong bóng tối, Ran nháy nháy mắt to, nàng nhìn thấy Mori Kogoro nằm ở bên mình, chập trùng lên xuống như một ngọn núi lớn, nàng cũng cảm thấy mười phần an tâm. Thân thể dán vào người Mori Kogoro, tay ôm thật chặt ở eo Mori Kogoro, ngửi mùi trên người Mori Kogoro, nàng cũng chậm rãi đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vẫn là Mori Kogoro tỉnh lại trước, hắn hơi động đậy bàn tay, cảm giác được trong tay là hai khối mềm mại, tay hắn lại bắt đầu làm động tác quen thuộc, động thủ vuốt vuốt, xúc cảm cực giai.

Không phải Ikezawa Yūko, cũng không phải Miyano Akemi, cũng không giống là công chúa Kako, Kazuha càng không có khả năng lớn như vậy, Toda Kiwako không có nhỏ như vậy, loại cảm giác này, có điểm giống Eri, thế nhưng so với Eri vẫn nhỏ hơn một vòng.

Mori nghĩ đến đây lập tức thanh tỉnh lại, tối hôm qua hắn cùng Ran ngủ chung, hắn cúi đầu, nhìn thấy hai tay của mình hoàn toàn nằm trong áo ngủ Ran, sắc mặt Mori lập tức đại biến.

Hắn lại phạm vào sai lầm giống như lúc ở bên trong bão tuyết sơn trang, trong đầu không khỏi hung hăng tát mình mấy cái vào mặt.

Mori không khỏi cầu nguyện, Ran, ngươi đừng tỉnh lại a!

Con mắt nhìn lên, Ran tựa bả vai vẫn đang ngủ say, khuôn mặt trắng noãn vẫn đang thở nhịp nhàng, lông mi cong cong, con mắt đóng chặt lại.

Tâm thần Mori khẽ buông lỏng, đúng lúc này, hai tay Mori đặt trong khối mềm mại truyền đến cảm giác dị thường, nhịp tim Ran thay đổi, không còn thong thả, Mori cảm thấy rùng mình, nhắm mắt lại, không dám đối mặt với mưa to gió lớn sắp xuất hiện.

Thế nhưng đợi thật lâu, cũng không nghe thấy tiếng Ran trách móc nặng nề, hắn một lần nữa mở hai mắt ra, phát hiện Ran vẫn đang ngủ say, Mori không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn đưa tay buông khối mềm mại kia ra, rút một cái từ cổ áo ngủ Ran ra, động tác cực chậm, sợ làm Ran tỉnh lại.

Một cái tay thuận lợi đi ra, một cái tay khác cũng thuận lợi đi ra, lúc này Mori mới im lặng thở hổn hển, một ngụm thở dài, thật sự kém chút nữa rơi mất cái mạng già, không nghĩ tới Ran vậy mà có nhịp tim thất thường, đây là bệnh vặt, dọa cho Mori kém chút cho là mình muốn chết mất.

Mori không dám tiếp tục ngây ngốc ở trên giường, đang muốn đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện lịch sử luôn luôn kinh người. Trên vai của mình không chỉ có đầu Ran, thắt lưng lại còn có một chân Ran đang vắt qua, bắp đùi thon dài đầy co dãn, cũng đem Mori khóa chặt.

Mori không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, lâm vào trong trầm tư, lấy điểm trí lực hắn cao tới 39, vậy mà cũng nghĩ không ra bất kỳ biện pháp nào thoát ra mà không kinh động đến Ran, hắn không khỏi thở dài.

Mori có chút chuyển đầu qua, lại đột nhiên phát hiện, nơi hai tay vừa mới thoát ra, cổ áo chỗ, có một vệt kim quang, là Kim bài miễn tử, nó đang lấp ló giữa ngực Ran, xuân quang vô hạn tốt.

Mori lại lần nữa rơi vào trầm tư, loại tình huống này, đương nhiên là phải giải quyết tốt hậu quả, để cho người ta hoàn toàn không phát giác ra mới đúng, thế là Mori chậm rãi xuất thủ, muốn giúp Ran chỉnh lý cổ áo.

Nhưng hắn hoàn toàn không có chú ý tới, khuôn mặt trắng noãn Ran xuất hiện một vòng đỏ ửng, lan tận đến hai tai, hai hàng lông mi có chút nhăn lại một chút, nhìn bàn tay tà ác của Mori lại lần nữa hướng bộ ngực mình , Ran cũng chịu không nổi nữa.

Trong miệng phát ra “Ân” một tiếng, hai tay chống lên, làm ra tư thế duỗi người tỉnh lại.

Mori Kogoro lập tức phản ứng, tốc độ 38 thi triển ra, tay tựa như tia chớp rút về, đóng chặt con mắt, giả bộ như vẫn đang ngủ.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN