Đại thám tử Kogoro Mogi - Dạy dỗ Conan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
296


Đại thám tử Kogoro Mogi


Dạy dỗ Conan



Chương 10: Dạy dỗ Conan

“Conan, thực ra tắm rửa rất là đơn giản, đầu tiên mở vòi nước nóng, sau đó bắt đầu dùng bàn chải để kì cọ.”Kogoro nhìn vào thân thể trần truồng của Conan, kéo nó lại gần, cầm bàn chải lông, không chút lưu tình chà mạnh.

Kudo Shinichi là thiếu niên 17 tuổi, giờ thành đứa trẻ 7 tuổi, da thịt rất là mềm mại.

Cái bàn chải vừa lướt mạnh qua da,Conan kêu lên 1 tiếng như giết heo, nhưng phòng tắm cách âm rất tốt, nên ở ngoài Ran không nghe thấy gì.

Conan đau đến chảy cả nước mắt, muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, bị Kogoro đè đầu xuống dưới đất, tay cầm bàn chải,mạnh mẽ chà vào lưng Conan, vừa chà vừa nói: “ Conan , cháu phải cố gắng học tắm thật tốt, tắm như thế này mới sạch sẽ được”

Phía sau lưng Conan bị bàn chải tàn phá thảm thương, mắt Conan không ngừng chảy nước mắt nhục nhã.

Qua 1 khoảng thời gian, Kogoro sảng khoái từ trong nhà tắm bước ra, quay đầu lại hỏi: “ Conan giờ đã biết tự mình tắm rửa rồi chứ, có cần bác dạy cho 1 lần nữa không?”

Conan vội lắc đầu lia lịa: “ Không cần đâu bác Mori, cháu đã rõ cách tắm rồi,không cần dạy lại nữa đâu.”

“Vậy Conan đã biết tự giặt quần áo,đồ lót chưa.”Kogoro nhìn liếc qua Conan

Vẻ mặt Conan nghiêm túc nói: “ Bác Mori, cháu đã nhớ hết các bước giặt quần áo, không cần chị Ran và bác giúp, cháu có thể tự mình làm được.”

“Thật là lợi hại,Ba ba dạy thật là giỏi, chỉ cần 1 lần Conan đã biết tự tắm và giặt quần áo.”Ran vui vẻ vỗ vào Conan: “ Thật là tuyệt vời, Conan tắm với ba ba 1 lần, sắc mặt thay đổi nhiều,hồng hào hơn rất nhiều.”

Conan cắn răng chịu đau: “ Dưới quần áo da thịt đều 1 màu đỏ, lúc nãy soi gương xém tưởng mình là con tôm luộc rồi đấy chứ.

“Được rồi, giờ cũng đã muộn, Ran và Conan ăn cơm xong cũng đi ngủ sớm đi, mai ta đến trường tiểu học Teitan làm thủ tục nhập học cho thằng nhóc này.”

“ Bác Mori, cháu không muốn đi học đâu” Conan giãy khỏi tay Kogoro,muốn phản kháng, Kogoro liền cho hắn 1 cốc vào đầu, trên đấu sưng lên 1 cục.

“Trẻ con là phải đi học,phải học giỏi mới có chỗ đúng trong xã hội, ta thấy trường tiểu học Teitan chất lượng cũng được”

Ran bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Conan ngày mai phải đi học mới được”

Dù sao bị biến thành đứa trẻ 7 tuổi, hôm nay lại quá nhiều việc xảy ra,sau khi bị Kogoro hành hạ 1 lần,Conan nhanh chóng buồn ngủ, vừa nằm trên giường là ngủ ngay.

Trong phòng khách, Kogoro mặc quần áo ngủ, ngồi trên ghế xa lông, bên cạnh Ran cũng đang mặc 1 bộ đồ ngủ, dáng người nổi bật hiện lên vẻ tinh tế.

Kogoro lại 1 phen niệm Thanh Tâm chú, Ran đúng là lớn thật rồi, dáng người lúc này đã gần bằng Kirisaki Eri.

“Ba ba, ta biết ta đã đem cho ngươi thêm phiền toái, nửa năm nay văn phòng thám tử không có làm việc, chỉ là Conan thật đáng thưong.” Ran cũng biết rằng nửa năm nay không có thu nhập, giờ lại nuôi thêm 1 đứa trẻ, ở thủ đô của Nhật Bản chi tiêu luôn phải tính toán kỹ lưỡng, cuộc sống rất là khó khăn.

“Đừng tự trách mình nữa Ran,hôm nay ta tiếp nhận 1 vụ điều tra, thù lao là 2 triệu.” Kogoro dương dương tự đắc, đưa phong bì trắng ra trước mặt Ran.

Xoẹt 1 cái, phong bì đã biến mất trên tay ,Kogoro nhìn Ran đang nhanh chóng đếm tiền bên trong, hóa ra Ran thuộc loại mê tiền, trong anime 900 tập không có biểu hiên như vậy, hóa ra trong anime, sự nghèo khổ của cuộc sống không được miêu tả rõ như thế giới này.

Sau khi đếm đủ có 2 triệu yên trong đấy, Ran nhanh chóng đem số tiền kia cất lại.

“Ran,con làm cái gì vậy, tiền này để cho ta cầm.”Hắn nhìn thấy Ran nhanh chóng cất tiền vào tú sắt khóa lại, chìa khóa để ở túi áo trước ngực.

“Không được , đây là số tiền dùng để sinh hoạt hàng ngày, với lại chúng ta cần phải trả tiền nợ cho bác Nishimoto , đưa cho ba ba , ba ba sẽ nhanh chóng tiêu hết vào đua ngựa lẫn rượu chè mất thôi.”Ran uy phong lẫm liệt, mang phong thái chính nghĩa nói :

Từ khi Kogoro và Eri ly hôn, tài chính trong nhà đều là Ran 1 minh lo toan, nửa năm không có thu nhập, Ran ngoài việc phải mượn của mẹ mình, còn phải mượn của bác chủ nhà Nishimoto.

Nửa năm qua Ran cố gắng chèo chống gia đình này,Kogoro nhìn Ran như gà mái nuôi con, chẳng những không thấy đáng ghét, mà lại còn cảm thấy yêu thương hơn.

Kogoro ôm Ran vào trong ngực,nhẹ nhàng nói:

“Yên tâm đi Ran, ta đã thay đổi rồi, từ nay ta sẽ không phải để con chịu khổ nữa, ta sẽ để con có 1 cuộc sống tốt hơn.”

Ran bị Kogoro kéo vào ngực, bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên thấy ba ba nói như vậy, ánh mắt có chút lúng túng, lần đầu tiên nàng thấy ba ba như vậy.

Cha con ôm nhau, 1 màn cảm động lòng người.

Ran im lặng hưởng thụ, nàng giống như trở lại lúc còn nhỏ, khoảng thời gian tốt đẹp , Ran làm nũng bên ba ba của mình.

Cảm xúc trôi qua, cả 2 người đều cảm thấy có chút xấu hổ, Kogoro chẳng biết tại sao tay mình lại đầy mồ hôi, vỗ nhẹ đầu của Ran: “ Ran đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi học nữa.” Rối sau đó hắn chạy như bay vào phòng của mình, như đang trốn tránh gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN