Đại thám tử Kogoro Mogi
Hoàn cảnh sinh tử.
Chương 109: Hoàn cảnh sinh tử.
Từ khi Mori Kogoro học được Kỹ năng bắn súng, hắn không ngừng khổ luyện kỹ năng này, nhưng cũng không có nhiều tiến bộ, hôm nay trong hoàn cảnh sinh tử, hắn lại đột nhiên có lĩnh ngộ, kỹ năng này lại tiến giai lên trung cấp, lĩnh ngộ được Xạ Tuyến Y.
Hắn lập tức sử dụng Tầm mắt 360 độ, cảm giác như đang nhìn xuyên qua vách tường, hắn nhìn thấy được, năm tên áo đen bên ngoài đang cầm súng ngắn không ngừng mà tới gần chỗ mình cùng Sato ẩn nấp.
Mori Kogoro hướng sang Sato nói:
“Miwako, nhớ kỹ, ta đây chính là phòng vệ chính đáng, ngươi ở yên chỗ này, nhìn ta giải quyết bọn chúng.”
Sato còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, toàn thân Mori đã bộc phát tốc độ, gia tốc bắn vọt, chân phải đạp một cái, cả người cúi xuống sàn nhà trượt ra ngoài, Desert Eagle trong tay không ngừng nhả đạn.
Mori sớm đã biết chỗ đứng của bọn chúng, lại được Trung cấp Kỹ năng bắn súng hỗ trợ, trong nháy mắt bắn trúng năm người, đều là một súng đoạt mạng.
Sato vội vàng muốn giúp đỡ, lại phát hiện Mori đã chạy tới phòng chứa đàn dương cầm, trên hành lang còn có năm bộ thi thể, nàng vội vàng đuổi tới.
Mori vừa chạy tới cửa sau liền nghe được tiếng động cơ, tên Nishimoto sớm đã chạy trốn.
Sato đuổi theo truy vấn:
“Ngươi làm sao lại có súng, hơn nữa còn giết chết năm người bọn chúng?”
“Ta muốn đi cứu Ran, Sato, ta tin tưởng ngươi biết phải làm sao.”
Mori kéo Sato lại, hôn nàng một ngụm, lập tức chạy đến khu khám bệnh.
Sato nhìn sáu bộ thi thể trên đất cùng Mori đang chạy đi xa, không khỏi giơ chân:
“Ai, ai.”
Mori Kogoro đang rất gấp, tốc độ liên tục tăng lên, rất nhanh liền tới trước cửa chỗ khám bệnh.
Cửa phòng mở ra, Mori Kogoro đem toàn bộ khung cảnh thu vào mắt, nhìn qua từng vách tường khu khám bệnh, lập tức thấy được mấy người Ran.
Ran ôm Haibara, mà Narumi bác sĩ cùng ở bên cạnh, ba người đứng trên sân thượng lầu ba, đối diện với các nàng chính là Nishimoto Ken cùng năm tên thủ hạ, tay Nishimoto Ken đang cầm súng hướng về Ran.
Về phần Conan, sớm đã không biết tung tích
Nishimoto Ken nhe răng cười, súng cầm trong tay không ngừng loạng choạng:
“Maso Asai, ngươi không phải muốn báo thù sao? Ta ngay ở chỗ này, ngươi đến đây đi, a, mười hai năm trước chính là ta dùng một mồi lửa thiêu chết ba ba cùng mụ mụ của ngươi, đúng rồi, còn có thằng ca ca song sinh của ngươi nữa, tất cả đều chết trong tay ta, ngươi muốn trả thù ta thế nào?”
Nishimoto Ken quay đầu nhìn về Ran:
“A, còn có nữ nhi của chúa cứu thế Tokyo, dáng dấp thật xinh đẹp a, nếu không phải vội vã chuồn đi, ta khẳng định phải cùng ngươi vui vẻ một chút, đáng tiếc cha ngươi cứu được Tokyo, lại không cứu được ngươi “Phún phún phun, vậy ta sẽ bắt đầu từ ngươi.”
Nishimoto Ken đem súng lục giơ lên, nhắm ngay Ran.
Ran sắc mặt trắng bệch, nhưng không lui nửa bước, nàng vô ý thức đem Haibara thả xuống, bảo hộ ở sau người.
]
Haibara thấy thế, con mắt to màu xanh lam nhạt không khỏi trợn lên, nhìn chằm chằm nữ nhân phía trước mình
Thời khắc này trong lòng Ran đang tuyệt vọng, nhưng nàng nhớ tới hình ảnh ba ba mình, Mori Kogoro:
“Ba ba, ngươi ở đâu? Nhanh tới cứu ta.”
Dường như do tâm lý tác động, Ran nghe được tiếng của Mori.
“Nishimoto Ken, ngươi dừng tay cho ta, nếu không ta sẽ giết phụ thân ngươi, Nishimoto cảnh quan.”
Tiếng hô của Mori Kogoro truyền từ dưới lên, hắn đang không ngừng trèo leo cầu thang, vốn cho rằng sẽ hù dọa được hắn, để hắn sợ ném chuột vỡ bình.
Nào có thể đoán được, trên mặt Nishimoto Ken nở nụ cười điên dại, giống hệt như kẻ nghiện đang điên cuồng:
“Giết đi, giết đi, ta đã sớm không vừa mắt lão gia hỏa kia, Mori * sensei, ngươi giết hắn ta còn phải cảm ơn ngươi đấy, tất cả tài sản của lão sẽ thuộc về ta. !
Lời vừa nói ra, Mori Kogoro thầm nghĩ không tốt, quả nhiên một tiếng súng vang lên.
Trong mắt Ran một mảnh tuyệt vọng:
Tạm biệt, ba ba, ta có rất nhiều chuyện không dám nói cho ngươi, xem ra đã không còn cơ hội.
Tiếng súng xuyên thấu thân thể, một thân ảnh ngã xuống.
Không ngờ người ngã xuống lại là Maso Asai, nàng phi thân lên đỡ viên đạn đang lao về phía Ran.
Mori lập tức giận dữ, Desert Eagle Vàng trong tay nhắm ngay lối vào sân thượng, bắn liên tục hai phát.
Thi triển ( Đấu thuật: Xạ Tuyến Y).
Hai viên đạn ra khỏi nòng, viên thứ hai tốc độ cực nhanh, vừa ra khỏi sân thượng, viên đạn thứ hai bắn lệch viên đạn thứ nhất, trong nháy mắt liền thay đổi quỹ tích của nó, trên không trung vẽ ra hình chữ Y.
Được trợ lực từ viên đạn thứ hai, tốc độ viên đạn Vàng thứ nhất lần nữa tăng vọt.
Phịch một tiếng, trên đầu Nishimoto Ken xuất hiện một lỗ thủng, thủ hạ bên cạnh hắn vội vàng xoay người lại, nhắm vào cửa sân thượng không ngừng xả đạn, nhưng cửa sân thượng không có bất kỳ ai.
Hai mắt Mori Kogoro lạnh như băng hàn, nhắm chính xác vị trí của năm tên
Đấu thuật : Xạ Tuyến Y không ngừng thi triển ra, cứ hai viên đạn là có một người mất mạng, không bao lâu trên sân cũng chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người áo đen kia nhìn đồng bạn xung quanh ngã xuống, lại không biết đạn từ bên nào bắn tới, không khỏi hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy trốn, lại bị Mori Kogoro đuổi tới, một phát trúng đầu, khuôn mặt không cam lòng ngã xuống mặt đất.
Nguy cơ đã được giải trừ, Mori Kogoro lao về phía Ran, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Maso Asai sẽ đỡ giúp Ran một phát đạn, nếu đổi lại là hai người Ran hoặc là Haibara, bất kỳ một ai nếu trúng đạn thì vấn đề cũng không quá lớn, dù sao họ đã có vật phẩm hộ thân của Mori.
Nhưng người trúng đạn lại là Maso Asai, một thân thể bình thường cản đạn, một đạn này trực tiếp mở một cái động lớn trên người nàng.
Đôi mắt Ran rưng rưng:
” bác sĩ Narumi, bác sĩ Narumi, vì cái gì, tại sao phải cứu ta?”
Maso Asai cười cười:
“Ta cũng không thể để cho người ta ủy thác vì ta mà bị tổn thương. ”
Ran lúc này mới phản ứng được:
“Thi ra người thuê chúng ta lên đảo chính là ngươi!”
Lúc này Mori Kogoro lao đến, một tay đặt trên người Maso Asai, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vận khí tốt, một đạn này không trúng nơi yếu hại, hiện tại trạng thái Maso Asai chỉ là trọng thương mà thôi.
Mori đang muốn mở miệng, nhưng không ngờ Maso Asai đưa tay đến, ôm lấy Mori:
” thám tử Mori, ngươi đừng nói chuyện, nghe ta nói, ta sợ là sẽ không qua được, khụ khụ. . .”
Ran vội vàng nói:
” bác sĩ Narumi, ngươi cố lên, chúng ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện.”
Nàng lập tức nhớ tới, ở trên đảo cũng chỉ có một khu khám bệnh, và cũng chỉ có một người bác sĩ, chính là bác sĩ Narumi, nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
Mặt Maso Asai càng trở nên trắng bệch:
” thám tử Mori, cám ơn ngươi đã giúp ta, giúp ta báo thù cho cha mẹ ta, còn có ca ca, ta thật, thật sự rất cảm kích ngươi, cho nên việc Mori * sensei làm chuyện kia với ta. . . Những chuyện lưu manh kia, ta, ta đều có thể tha thứ, xin ngươi đừng đặt trong lòng. . . đừng vì vậy mà áy náy.”
Nghe nàng nói như vậy, hắn không khỏi xạm mặt lại, hắn không hề vì việc đó mà cảm thấy áy náy.
Mà hai người Ran cùng Haibara nghe được Mori làm chuyện lưu manh với nàng, nhưng nhìn thấy Maso Asai đang ngàn cân treo sợi tóc, cũng không có truy cứu.
Maso Asai đang nằm trong ngực Mori Kogoro, nhìn về phía bầu trời, khuôn mặt buồn bã:
“Thật đáng tiếc a, vì báo thù, chưa trải nghiệm được. . . Tình yêu, Mori * sensei, ta có một thỉnh cầu, ngươi có thể đáp ứng ta không?
“Ngươi nói!”
Mori thấy Maso Asai vừa mới liều mình cứu Ran, bất kể nàng yêu cầu điều gì, hắn đều đồng ý với nàng.
“Ta không biết hôn. . . có cảm giác gì, Mori * sensei, ngươi có thể hôn ta một lần không?”
Trong mắt Maso Asai mang một chút hi vọng.
Sắc mặt Ran cùng Haibara lập tức biến đổi, từng tia điện trong ánh mắt bắn qua Mori, muốn hắn cự tuyệt.
Nhưng Mori Kogoro cười nhạt một tiếng:
“Như nàng mong muốn!”
Dứt lời, hắn liền hôn một ngụm lên miệng Maso Asai, cũng đồng thời thi triển kỹ năng Trị Liệu Thuật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!