Đại thám tử Kogoro Mogi - Thảm sát trong đêm.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đại thám tử Kogoro Mogi


Thảm sát trong đêm.



Chương 111: Thảm sát trong đêm.

Bên trên Ca nô, Nishimoto Shōkichi hỏi một tên thủ hạ:

“Có phải Shuichi Ken cùng tay chân của hắn hay không, bọn chúng đã trở về? chúng ta chờ ở chỗ này đã rất lâu.”

Lão gia hỏa kia nghe ngóng động tĩnh bên ngoài

“Không đúng, chỉ có một cái thuyền, xem ra đã xảy ra bất trắc, nhanh đi đón bọn chúng lên thuyền.”

Nishimoto Shōkichi giảo hoạt như quỷ, cũng tuyệt đối sẽ không đoán được, bên trong biển rộng mênh mông lại có người đuổi theo, người biết lộ trình trong nhà Nishimoto cũng chỉ có hai, ba người thôi, đều là người cực kỳ trung thành, cho nên hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi, một đoàn người trực tiếp lên boong thuyền, đi giúp đỡ bọn họ.

Nishimoto Shōkichi đã quyết định đem người đi bỏ trốn, tập hợp xong lập tức xuất phát, lén vượt biển, đi thẳng đến phương hướng Hoa Hạ.

Thế nhưng lúc lão gia hỏa xuất hiện trên boong thuyền, chỉ nghe được tiếng động cơ thuyền môtơ, loáng thoáng nhìn thấy thuyền đang ở gần, lại không có ánh đèn, hắn lập tức phát giác được có điểm không thích hợp.

Lúc này, tiếng súng vang lên, hai viên đạn Vàng đột nhiên xuất hiện, bắn về phía đám người trên boong thuyền, lập tức có hai người ngã xuống.

“Là cảnh sát, cảnh sát đuổi tới.”

Rất mau trên thuyền có người lấy súng ra, xả đạn xuống thuyền bên dưới, súng tiểu liên hướng xuống mặt biển đen ngòm, từng đầu đạn bắn ra, kèo theo từng tia hoa lửa, nhưng căn bản không bắn trúng Mori một tí nào.

Mori Kogoro ở một bên lại lần nữa nổ súng, lại trúng liền hai tên.

Sato Miwako nhìn Mori Kogoro trước mặt, bắn súng như thần, biết đua xe, lại biết lái thuyền, lợi hại nhất là trên biển rộng mênh mông lại có thể đuổi theo được Nishimoto Shōkichi, hắn dường như không có gì là không được làm, nàng không khỏi cảm thấy Mori Kogoro vô cùng thần bí.

Tiếng súng lại lần nữa vang lên, là tên hai cái tay cầm súng tự động bị bắn trúng, từ trên thuyền ngã xuống biển.

Lúc này không tên nào dám ló mặt ra nữa, thừa dịp đêm tối, chỉ muốn thoát khỏi dám cảnh sát đang đuổi theo.

Bàn tay Mori Kogoro phát lực, đem Sato Miwako phía sau kéo lên phía trước, để nàng hỗ trợ lái thuyền, còn mình thì nghiêng người không ngừng nổ súng.

“Miwako, gia tốc, tới gần chiếc thuyền kia.”

Mori vỗ vỗ Sato.

Sato lập tức phản ứng:

“Ngươi điên rồi sao, tốc độ nhanh như vậy, ngươi hẳn là muốn nhảy qua, chẳng may gặp trở ngại rớt xuống biển, ai cũng không cứu được ngươi.”

“Yên tâm đi, ta nắm chắc phần thắng, Lão gia hỏa này cả gan làm tổn thương người nhà của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Mori nói lời này, mặt hắn tràn đầy tự tin, cỗ cảm xúc này cũng lây nhiễm sang Sato, nàng cũng không nói gì nữa, thuyền không ngừng gia tốc, rất nhanh liền tiếp cận chiếc ca nô cỡ trung, Mori Kogoro ra hiệu cho Sato, hai chân đạp một cái, từ trên thuyền nhảy dựng lên, hai tay hắn ôm được rào chắn của ca nô, lại vận lực nghiêng người, nhảy lên bên trên ca nô, bọn chúng đều không biết hắn đã lên thuyền.

Tiếp đó chính là một màn thảm sát.

Sato Miwako trên thuyền không ngừng đuổi theo ca nô, cũng không lâu lắm, nàng nhìn thấy ca nô ngừng lại.

]

Ánh đèn bên trên Ca nô mở lên, hình bóng Mori xuất hiện trên boong thuyền, Sato thấy thế không khỏi bật cười.

Thuyền không ngừng tới gần, Mori Kogoro đem Sato bế lên ca nô, lúc này dưới ánh đèn, Mori mới phát hiện, toàn bộ quần áo Sato đã bị nước biển làm ướt, lộ ra dáng người uyển chuyển, Mori không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Ực! !

Sato lại không để ý, nhìn thấy trên boong thuyền từng tên đã bị hôn mê, không còn sức phản kháng, bị trói thành một đống, chỗ cột buồm còn có một tên mặt sưng sưng, Sato không nhìn ra tên nào, nhưng cũng lờ mờ đoán ra là tên Nishimoto Shōkichi, nàng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Mori Kogoro.

Gió biển thổi qua, khí thế truy đuổi trên người dần dần biến mất, toàn thân Sato Miwako ướt đẫm, nàng cảm thấy toàn thân có chút lạnh.

Mori Kogoro kéo nàng vào trong khoang thuyền, phủ thêm cho nàng một cái khăn lông, trong khoang thuyền có hơi ấm, lúc này mới dễ chịu chút.

Mori Kogoro thuần thục loay hoay từng cái cái nút trên ca nô, ca nô rất nhanh đã khởi động, hướng về đảo ánh trăng.

Gia hỏa này, thật đúng là cái gì cũng biết nha!

Sato xoa xoa tóc ngắn trên đầu, con mắt màu tím nhìn chằm chằm Mori Kogoro, có chút xuất thần, nàng nghĩ lại từ lúc truy đuổi đến giờ, nàng chưa giúp được hắn việc gì, ngược lại hắn so với cảnh sát còn mạnh hơn rất nhiều, chỉ một người hạ gục một đám buôn lậu, thật đúng là lợi hại a

“Thế nào? Còn đau không?”

Mori mở miệng dò hỏi.

“Cái gì?”

“Lúc nãy ta nắm bộ ngực của ngươi, bây giờ còn đau không? Thật sự xin lỗi, ta không khống chế được bản thân, nếu như ngươi cần xoa bóp, cứ việc nói, ta rất vinh dự giúp đỡ.”

Mori nở nụ cười, có chút đê tiện.

Trên đầu Sato Miwako gân xanh không ngừng nhảy lên:

Ta thu hồi đánh giá vừa rồi, gia hỏa này có chỗ nào lợi hại, chính là một tên biến thái, háo sắc cuồng tình, vậy mà dám nói ra lời hạ lưu như thế với nữ nhân!

Ca nô không ngừng phá vỡ ngọn sóng, bên trên boong tàu truyền tới tiếng cười đắc ý của nam nhân.

Trên bến tàu, đèn đuốc sáng tỏ, sở cảnh sát đã tiếp viện hơn một trăm nhân viên cảnh sát, Megure cảnh quan mặc áo khoác đội nón đứng bên cạnh Ran, Ran ôm Haibara, còn có bác sĩ Narumi cùng Conan, các nàng đang nóng nảy chờ đợi.

Megure cảnh quan mở miệng nói:

“Ran à, nếu không ngươi về nghỉ trước đi, Mori lão đệ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì, có tin tức gì mới ta sẽ báo cho ngươi.”

Đột nhiên lúc này, Taisa cảnh quan hô lên:

“có một chiếc thuyền đang đến, toàn bộ đề phòng.”

Mấy chục nhân viên cảnh sát cầm súng lên ngắm về phía chiếc thuyền.

Takagi rất nhanh thấy được trên boong thuyền là Sato Miwako đang phất tay, không khỏi hưng phấn mà kêu lên.

“Là Sato cảnh quan! Là Sato cảnh quan!”

Ran nghe nói như thế, lập tức ôm Haibara chạy lên.

Mori Kogoro vừa mới xuống thuyền đã bị một người ôm chặt lấy, cúi đầu xem xét, thì là Ran cùng Haibara, bên trong con mắt màu xanh lam nhạt Haibara dần dần khôi phục bình tĩnh, mà trong mắt Ran còn lưu lại sợ hãi, cái mũi hồng hồng, dường như nàng vừa khóc.

“Ran, không khóc, không khóc, ta không phải đã an toàn trở về rồi sao? Bọn gia hỏa này, từng tên yếu đuối như con gà,bọn chúng không phải đối thủ của ta.”

Mori nhìn Ran muốn rơi lệ, không khỏi có chút kinh hoảng, luống cuống.

Ran ôm chặt hắn:

“Ba ba, đáp ứng ta, về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, được không?”

Nhìn vẻ mặt mong đợi của Ran, Mori tự nhiên cười khổ, gật đầu một cái.

Ran lúc này mới cao hứng, đem đầu vùi sâu vào ngực Mori.

Mori một bên ôm Ran, một bên ôm Haibara, hắn cảm thấy như có được toàn thế giới.

“Ừm ừm. . .”

Megure cảnh quan mập mạp đứng bên cạnh không được ai chú ý, nhất định phải quấy rầy thời khắc ấm áp này.

Ran ngại ngùng từ trong ngực Mori Kogoro rời đi.

Mori nhìn về phía Megure cảnh quan ánh mắt có chút bất thiện, mà Megure cảnh quan lại nửa điểm đều không phát giác, tiến lên đây nắm chặt Mori Kogoro hai tay:

“Mori lão đệ, lần này thật sự phải cảm tạ ngươi, vụ án thuốc phiện này nếu không có Mori lão đệ xuất thủ, Sato cùng đám nhóc con này không biết đã phải chịu bao nhiêu tổn thất, đám hài tử này, thật không biết trời cao đất rộng, dám đơn lẻ tiến hành phá vụ án lơn, còn tốt gặp lúc đám buôn ma túy nổi loạn, bằng không hậu quả không biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào.”

“Megure cảnh quan, không cần khách khí, đây là việc nên làm, ta cùng Sato cảnh quan mới gặp đã thân, là ta tự nguyện giúp đỡ nàng.”

Mori quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng Haibara đang buồn ngủ, không khỏi mở miệng nói:

“Megure cảnh quan, bản ghi chép ngày mai sẽ tiến hành đi, hiện tại thời gian đã rất muộn, bọn nhỏ đều buồn ngủ.”

Megure cảnh quan vội vàng tránh ra:

“A được, không có vấn đề, ngày mai các ngươi đến công dân quán một chuyến là được rồi, a a. . .”

Megure cảnh quan cũng không ngăn cản.

“Kỳ thật ta cũng rất buồn ngủ, nhưng mà tối nay lại xảy ra vụ thảm sát quá lớn, chết gần một trăm người, lần này phải bận rộn suốt đêm rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN