Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ - Chương 6: Xong đời rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ


Chương 6: Xong đời rồi


Lúc Cố Thần tỉnh dậy thì đã sắp mười hai giờ rồi, cậu mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà Cận Lập, lập tức hoảng hồn vồ lấy di động mở công cụ liên lạc ra xem.

Nhóm bạn thân thì vẫn náo nhiệt như ngày nào. Lúc Cố Thần gửi qua một câu “Chào buổi tối” thì tức khắc được mọi người vây quanh kể ra chuyện thú vị của hôm nay cho cậu nghe —

Sương hoa rơi đầy: Thụy Thụy, hôm nay có người trả lời hết mấy ngàn bình luận trong bài post ca khúc mới của cậu trên weibo đó.

Trứng cá muối đã trở thành cá muối: Đúng thế, chẳng phải cậu đã khóa bình luận rồi sao? Người đó còn rất thuận tay mà đem tất cả bình luận khen ngợi cậu đều cộng điểm hết! Tui nhìn thấy còn sợ đến ngây người nữa là!

KAN: Người đó chính là người dạo trước đã cho cậu bao lì xì đỏ thẳm Cẩm lý lý lý lý lý đó, là nam còn ở cùng một thành phố với cậu nữa.

Tiểu Bạch hổng trắng: Này nói xem, sao cậu quen biết người này thế? Không lẽ cậu đã từng gặp qua người ta sao?

KAN: … Lời giới thiệu trên weibo của người đó đề là Lý Lý viết.

Cố Thần không chen vào nói được câu nào, nhấn tìm weibo Cẩm lý lý lý lý lý, thấy trong weibo của đối phương thật sự để là nam lại còn ở cùng một thành phố với cậu. Cậu nhìn trang chủ weibo của Cẩm lý lý lý lý lý, quả nhiên phía trên chỉ toàn là những câu trả lời cho bài post ca khúc mới trên weibo của cậu, bình luận ở khắp mọi nơi trong màn hình. Lại lướt mắt xuống nhìn lượng người theo dõi của đối phương, thế mà là không ư?! Trong danh sách này chỉ theo dõi có một người duy nhất: Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh.

Bây giờ Cố Thần mới phát hiện ra rằng tên của Cẩm lý lý lý lý lý là đặt theo tên weibo của mình. Ánh mắt của cậu dừng lại một chút, nhìn đến hai chữ “Theo dõi” kia mà nhấn vào.

Cố Thần đang muốn tắt weibo đi thì nhận được tận ba tin nhắn của Cẩm lý lý lý lý lý —

Cẩm lý lý lý lý lý: A a a a a a a a a a a a

Cẩm lý lý lý lý lý: A a a a a a a a a a

Cẩm lý lý lý lý lý: A a a a a a a a a a a a

Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Tây Hồ mỹ cảnh, những ngày tháng ba? (Câu gốc là Tây Hồ mỹ cảnh tam nguyệt thiên, mình tham khảo ở đây, ai thích có thể vào xem nhé)

Cho dù trong lời nói có ý đùa giỡn nhưng trên mặt Cố Thần vẫn không lộ chút biểu cảm nào. So với Cẩm lý lý lý lý lý đang kích động đây thì ý nghĩ “Theo dõi người ấy” được bật ra đã là rất hiếm thấy đối với Cố Thần rồi.

Cẩm lý lý lý lý lý: A a a a a a a Đại đại tôi rất yêu cậu, yêu cả mỗi bài hát cậu hát mỗi vở kịch cậu lồng.

Cố Thần: “…”

Cẩm lý lý lý lý lý: Tôi không thể thêm bạn tốt được. Đây là số liên lạc của tôi 13142333333 nếu được thì Đại đại nhớ liếc qua xem một chút nhé!

Cố Thần mở công cụ liên lạc ra tìm số liên lạc của Cẩm lý lý lý lý lý sau đó thêm bạn tốt với đối phương. Ngay lập tức Cẩm lý lý lý lý lý liền gửi bình luận ‘tấn công’, thổ lộ với ca ngợi nhiệt tình, đem mỗi bài hát Cố Thần hát, mỗi vở kịch Cố Thần lồng đều nói qua hết một lượt, trông có vẻ rất phấn khích.

Cố Thần chưa từng thêm bạn tốt với fan, còn chưa thích ứng được sự nhiệt tình này. Cậu nằm xuống, thấy Cẩm lý lý lý lý lý vẫn đang gửi bình luận, dần dần có hơi buồn ngủ, ngáp một cái sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau Cố Thần tỉnh giấc trước, cậu làm bữa sáng xong thấy Cận Lập còn chưa thức thì ra ngoài đến trường trước.

Chỗ ở của Cận Lập rất gần với đại học Hoa Đông, chỉ cần đi bộ hơn mười phút là thấy được cổng trường. Cố Thần chậm rãi đi dưới bóng râm của cây xanh ven đường, suy nghĩ nhẹ trôi đâu đâu nên không thấy được có người đang đứng trước cửa trường học chờ cậu.

Đó là một nam sinh cao gầy, mang kính không gọng, đối phương vừa thấy đã nhanh chóng chạy đến, nắm lấy tay Cố Thần thật chặt nói: “Tiểu Thần, rất xin lỗi. Tôi không biết mẹ tôi sẽ đến tìm cậu…”

Cố Thần sửng sốt, tinh thần nhanh chóng được phục hồi, mắt nhìn vào nam sinh cao gầy nọ. Đây là bạn cùng phòng của cậu tên là Kỷ Hựu Hoa, từng có một khoảng thời gian hắn theo đuổi cậu không dứt rầm rộ đến độ cả khoa đều biết cả, còn làm kinh động đến người thân trong nhà hắn nữa.

Cố Thần tỉ mỉ ngẫm lại một lúc, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt tức giận của mẹ Kỷ Hựu Hoa cùng với những lời mắng chửi cay nghiệt. Dường như lúc bà giở giọng chửi rủa ba mẹ cậu, cậu đã hất thẳng ly nước vào mặt của đối phương khiến lớp phấn trang điểm trên mặt bà ta trôi hết cả.

Đó cũng chẳng phải chuyện làm người khác vui vẻ gì.

Cố Thần lặng yên nhìn Kỷ Hựu Hoa một chốc, tránh khỏi tay Kỷ Hựu Hoa rồi tiếp tục đi đến cổng trường. Xung quanh đây đã tụ tập khá nhiều người, đều là cố ý hoặc vô tình nhìn về phía họ.

Kỷ Hựu Hoa thấy Cố Thần không thèm để ý đến mình, hắn nghĩ rằng Cố Thần đang giận dỗi mình đây, tựa như mất thăng bằng mà ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống nền bê tông, lớn giọng hét lên: “Tiểu Thần, cậu tha thứ cho tôi đi!”

Cố Thần nhíu chặt mày.

Hiện nay có nhiều người kì lạ lắm, luôn nghĩ rằng mình chỉ cần khẽ cắn môi đi đánh cược mặt mũi mình, ném đi tự tôn của mình, khiến cho người ta liếc mắt nhìn mình đã là sự cố gắng kiên trì thật cao cả, đã là sự hy sinh thật vĩ đại rồi, hoàn toàn không nghĩ rằng người ta có chịu nhận mặt mũi, tự tôn của mình hay không.

Cố Thần nhấc chân rời đi không chút do dự nào.

Kỷ Hựu Hoa ôm lấy cổ chân phải của Cố Thần: “Tiểu Thần!”

Cái ôm này khiến tóc gáy trên người Cố Thần dựng thẳng cả lên. Thể chất của cậu vốn yếu ớt, sức lực lại không mạnh bằng Kỷ Hựu Hoa, bị ôm chặt lấy chân phải cũng không thể cử động được nữa. Cảm giác ghê tởm với buồn nôn cùng trỗi dậy làm Cố Thần chỉ muốn nâng chân trái lên đá về phía của Kỷ Hựu Hoa thôi.

Kết quả lúc Cố Thần đang muốn thực hiện hành động đó thì có một người cũng vội vã xông đến, dường như một cú này làm tên mặt dày bám dính Kỷ Hựu Hoa kia bị đá văng. Không đợi đến lúc Cố Thần thấy rõ được diện mạo của người đá thì giọng nói của đối phương đã từ trên truyền đến: “Không sao chứ?”

Cố Thần nhận ra giọng nói của đối phương, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đã có chút quen thuộc kia.

Cận Lập.

Cố Thần buồn bực lên tiếng: “Cảm ơn.”

Rốt cuộc Cận Lập cũng hiểu được rằng vì sao mẹ Cận lại bắt anh phải đưa Cố Thần đến trường rồi. Tại sao một người đã lớn như vậy rồi còn bắt phải đưa đi học, thì ra là do trong trường này có kẻ cặn bã thích bám đuôi! Bộ dạng của Cố Thần rất đẹp, người lại trầm tĩnh yên lặng, rất dễ lôi kéo đến một vài tên cặn bã không biết xấu hổ!

Lòng Cận Lập phẫn nộ trào dâng, đạp hai chân của Kỷ Hựu Hoa một cái, âm trầm mà cảnh cáo: “Lại để tôi thấy được cậu xuất hiện trước mặt Tiểu Thần lần nào nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”

Cận Lập liếc mắt nhìn người xung quanh một cái rồi đưa Cố Thần vào trường, cùng báo danh với Cố Thần lại đi tìm thầy hướng dẫn hỏi thăm chuyện gia đình nhà Kỷ Hựu Hoa, sau đó mới ‘nhẹ nhàng’ mà tố cáo tội trạng.

Rõ ràng giọng điệu của Cận Lập rất ôn hòa thậm chí trên mặt còn nở nụ cười nhưng chẳng hiểu sao hai chân thầy hướng dẫn lại phát run, ngay cả nụ cười hối lỗi cũng sắp cứng đờ ra, nhiều lần tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh thêm lần nào nữa.

Cận Lập hỏi rõ xem hôm nay có việc gì không rồi lấy đi hai tờ thời khóa biểu trên bàn của thầy hướng dẫn sau đó dắt Cố Thần ra ngoài.

Cố Thần nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, lại nhìn bóng lưng vững chãi của Cận Lập, cậu lặng lẽ không lên tiếng mà theo sau Cận Lập.

Cận Lập lái xe đến đây, anh nhìn giờ rồi nhanh chóng nhét Cố Thần lên xe đưa đến công ty của mình. Tiện tay ném một cái notebook sang cho Cố Thần để Cố Thần ngồi một chỗ chơi đùa: “Giữa trưa anh lại đến mang cậu đi ăn cơm.”

Cố Thần ngẩn người, không nói gì cả, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ Cận Lập đã chỉ định. Cậu không có gì để xem, không thích xem thông tin tám chuyện cho lắm, không thích xem phim cũng chẳng mê chơi game, mở máy tính thấy được màn hình trắng kia thì có hơi mệt, từ từ tựa lưng vào ghế dựa một lúc rồi lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Cận Lập vội hoàn tất mọi công việc của mình, dành chút thời gian ngó qua Cố Thần thì thấy Cố Thần lại đang ngủ! Anh nhớ tới quá trình bế Cố Thần lên giường đêm qua, da đầu tê rần, định bụng bảo trợ lý vào bế đến phòng nghỉ giúp. Lời định thốt ra bên miệng thì Cận Lập lại như theo bản năng mà bài xích người khác bế Cố Thần.

Anh không tin việc quái lạ này! Cận Lập buông bút trong tay ra, khẽ cắn môi đi đến bế Cố Thần lên, lách người tiến vào cửa phòng nghỉ đang khép hờ. Đợi đến lúc đi vào vừa tính dùng vai giữ cửa thì cửa bỗng nhiên đóng lại, tim Cận Lập không hiểu sao lại đập loạn như trật đi vài nhịp.

Cận Lập ngắm khuôn mặt lúc ngủ không hề đề phòng ai của Cố Thần, lông mi dài, mũi cao lại nhìn xuống môi — môi hơi mỏng, màu sắc khá đẹp, chắc chắn là rất mềm. Nhìn xuống dưới nữa, bởi vì làn da ở cổ trắng ngần tinh tế khiến hầu kết – biểu tượng cho sự nam tính mới nhìn qua thôi cũng thanh tú đến lạ lùng.

Nhớ đến từng có kẻ cặn bả thích bám đuôi quấy rối Cố Thần thì Cận Lập rất rất tức giận, đặt khuỷu tay của Cố Thần lên rồi khom người bế lấy Cố Thần đặt lên giường trong phòng nghỉ.

Cận Lập khom lưng xuống thì cách Cố Thần một khoảng rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương trong trẻo mê người trên người Cố Thần. Cận Lập ngơ ngác đến xuất thần, đợi đến lúc anh phản ứng lại thì mới phát hiện ra bản thân mình đã nằm bên Cố Thần rồi, Cố Thần thì lại kề sát vào lồng ngực của anh.

Thân hình dẻo dai xinh đẹp kia là thứ khiến máu trên người Cận Lập muốn đông cứng lại.

Cận Lập trốn chạy mà nhảy khỏi giường vào WC, dường như ‘cá chép nhỏ’ rất có tinh thần mà ngẩng cao đầu hệt như đang đòi hỏi được chăm sóc.

A a a a a a a lẽ nào anh thật sự bị trúng tà???!!!

Anh là trai thẳng thuần khiết 24K mà mà mà!

Làm sao mà anh lại có thể nghĩ rằng muốn cùng người đồng giới làm tình chứ?

Trong đầu Cận Lập tưởng tượng đến cảnh hôn môi với Cố Thần, rất nỗ lực mà khiến bản thân mình cảm thấy phản cảm và chống đối lại hành vi thân mật như trao đổi nước bọt với người đồng giới.

Nhưng hình ảnh kia quá sâu sắc khiến Cận Lập không thể bình tĩnh được, ngược lại còn làm cho anh cảm thấy rằng càng lúc càng nóng đi càng lúc càng nóng đi —

Hôm nay!

Coi như xong rồi!!!!!!

=========

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cẩm Lý: A a a a a a Đại đại tôi xong đời rồi. Tôi bị người ta cọ thì cương lên à, lúc nào cũng như vậy hết a a a a.

Thần Thần: … Chú cảnh sát ơi con muốn báo án.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN