Đại Thần Lưu Manh
Chương 11: Bất Khả Tiểu Bảo
Cô gái dũng mãnh đấy, rốt cục cũng trở lại.
Diệp Nhân Sênh cả người nóng hanh, tuyệt vời thật đấy, trận 2V4 (2vs4) lần này thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Trên thực tế, trận đấu này có rất nhiều nhân tố bất định, đầu tiên là Hỏa Hồ cục cưng của cô, bản thân Ngọc Thanh không có kỹ năng khống chế, nếu không phải bị nó mị hoặc thì thể nào Lưu Ly Nhược Ngư cũng thêm máu cho bọn kia, như vậy cô và Lệnh Hồ sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ giết chết. Tiếp theo cho dù có Hỏa Hồ thì phần thắng cũng chỉ mới nắm hơn một nửa, mấu chốt chính là kỹ năng tầm thường của mấy người kia, mới bị khống chế đã lập tức rối loạn trận tuyến. Cuối cùng là sự hợp tác hoàn hảo giữa cô và Lệnh Hồ, kì thật trong thời gian dài hai người cùng nhau đi đánh quái cũng đã tôi luyện ăn ý rồi.
Thiếu nữ Ngọc Thanh ngồi dưới vòm cây, giá trị của linh khí màu lam cũng chậm rãi khôi phục, Ma Ẩn áo đen cũng ngồi bên cạnh cô, cục cưng Hỏa Hồ nhảy lui nhảy tới trên đám cỏ, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tán lá cây làm chỗ nắng chỗ dim. Nếu không phải trên mặt đất có mấy thi thể kia thì không ai nghĩ rằng ở đây vừa xảy ra ác chiến.
Cô vốn sợ bọn họ sẽ đột nhiên sống lại mà đánh lén, ai ngờ ngồi đã lâu, đám người Lưu Ly Nhược Ngư chẳng phản ứng gì, nhất định không phải đã log-out mà là đi gọi người… Dù sao Đón Gió Nghe Mưa cũng đi vắng, gọi người cũng không đến nhanh như vậy.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Không thể tưởng tượng được, Ngọc Thanh cũng có thể lợi hại như vậy.
Kỳ thật Ngọc Thanh cũng biết dùng công kích, nhưng từ trước đến nay Lộ Mỹ Hà không cho cô cơ hội sử dụng, hơn nữa thật sự cô không biết rút gân, thế nên thật sự đi làm một bác sĩ chịu người ta ức hiếp. Tuy Ngọc Thanh có thể 2V4, nhưng không phải Ngọc Thanh nào cũng làm được như thế, cho nên Diệp Nhân Sênh tự động đem những lời này lí giải thành “Không thể tưởng được, ngươi cũng có thể lợi hại như vậy”.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Toàn bộ là đều nhờ đồ đệ phối hợp tốt.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi mới hơn bảy mươi cấp mà cũng dám chém bọn họ, sư phụ cũng muốn học tập đồ đệ = =
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: …
Trong thâm tâm cô đột nhiên lặng lẽ lan tràn một xúc cảm mềm mại, rõ ràng vẫn là giọng điệu trêu chọc bình thường, rõ ràng là Lệnh Hồ quen dùng dấu chấm lửng, nhưng sau trận chiến này, có thể trong khoảnh khắc cô sống lại, hình như có gì đó thay đổi, trở nên không giống như trước. Loại cảm giác này rất nhạt và vô cùng mông lung, rồi lại tồn tại một cách rất ấm áp, như là có khe rỗng nào đó trong lòng được lấp đầy, cô hơi đờ ra, nhìn chằm chằm vào mấy chữ to “Đồ đệ của Sênh Sênh Ly Nhân” trước tên Lệnh Hồ, đột nhiên có cảm giác thỏa mãn mà từ trước nay chưa từng có.
Trò chơi đột nhiên trở nên thú vị hơn.
Lúc đầu chơi bác sĩ cũng có hứng thú vì mới mẻ, nhưng sau này vì dạy đồ đệ, Diệp Nhân Sênh lúc nào thăng cấp cũng trong bộ dạng uể oải, cũng không tốn nhiều tâm tư. Bây giờ trò chơi này lại có điều gì đó khiến cô chờ mong, lúc đi làm thì mong tan tầm, lúc đi ngủ cũng muốn rời giường, tóm lại tất cả thời gian nhàn rỗi đều vùi đầu vào chơi, làm nhiệm vụ thăng cấp với đồ đệ từng chút từng chút một, làm không biết mệt.
Nhưng mà Diệp Nhân Sênh thức thời cảm thấy được, chuyện cô khôi phục bản tính vẫn không nói cho Lộ Mỹ Hà thì hơn, nếu không cô mà nhắc tới, thì thật sự khiến cho người ta hoài nghi ai mới là con đẻ của mẹ Diệp. (ý nói nếu Diệp Nhân Sênh đem chuyện này nói ra cho Lộ Mỹ Hà thì thể nào cũng bị Mỹ Hà nói nhảm bên tai suốt giống như mẹ Diệp)
Nhưng mà Lộ Mỹ Hà còn chưa lo cho mình xong, có thể nhận thấy Lưu Ly Nhược Ngư vô cùng buồn bực, không xuất hiện lên giọng nữa, nhưng lệnh truy nã vẫn còn treo ở chỗ sai dịch, Diệp Nhân Sênh rất muốn Đại Hoa Sen có thể gào khóc.
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Sênh Nhi a a a a tớ lại bị giết!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: …
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: = = Cậu luyện Lưu Vân vô ích à…
Nói đùa à, Lưu Vân công kích cao như vậy, nếu như theo lời của cô ấy… Diệp Nhân Sênh im lặng nghẹn họng, chỉ buồn bực gõ máy.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ, ta đi cứu Hoa Hoa, ngươi cứ đánh quái đi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ừ, có việc gọi ta.
Cô nhìn chằm chằm vào năm chữ ngắn gọn kia, bất giác khóe miệng giương lên.
Diệp Nhân Sênh rút khỏi tổ đội, lêm Lộ Mỹ Hà vào đội ngũ, phát hiện trong đội có một Thiên Kiếm, tên là Thanh Không Viễn. Cô cưỡi chú ngựa đỏ chạy như điên, vất vả vọt tới tọa độ bên cạnh cô ấy, đã thấy Lộ Mỹ Hà nằm chết trên mặt đất, một Phạm Âm đang cùng với Thiên Kiếm giao đấu triền miên, cả hai đều là mãn cấp, Thiên Kiếm lại đang ở thế bất lợi.
Thiên Kiếm chính là Thanh Không Viễn, Phạm Âm tên là Kê Kê Phục Kê Kê.
Lại là người kia, hắn đúng là cố chấp với số tiền thưởng… Lúc này Diệp Nhân Sênh thêm một lượng máu lớn cho Thiên Kiếm, tình hình nhất thời đảo ngược.
Cuộc chiến chấm dứt, cô đến gần cứu Hoa Vương sống lại, thuận tiện làm mấy động tác đá khinh với thi thể của Kê Kê Phục Kê Kê.
[Hệ Thống] Sênh Sênh Ly Nhân đối Kê Kê Phục Kê Kê dựng lên ngón giữa.
[Đội Ngũ] Thanh Không Viễn: …
[Đội Ngũ] Thanh Không Viễn: Cám ơn.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Ha ha không cần khách khí với cô ấy đâu, vẫn là cám ơn ngươi đã giúp ta.
[Đội Ngũ] Thanh Không Viễn: Chỉ là nhấc tay làm phiền thôi.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: (Biểu tượng cảm động)
[Đội Ngũ] Thanh Không Viễn: Ta đang định đi soát quái, muốn đi không?
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Được được, Sênh Nhi cậu cứ đi dạy đồ đệ đi, bọn tớ đi trước đây.
Dứt lời không thèm đợi cô trả lời, ha người cùng nhau cưỡi hai con ngựa giống Đại Uyển, Lương Câu (là tên giống ngựa) đi mất, càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất trên bản đồ.
…
Khóe miệng Diệp Nhân Sênh co rút.
Có vẻ như cô mới là người giúp hại người bọn họ! Hai người họ ở gần như thế, cô lại từ xa chạy tới thì tính gì!
Diệp Nhân Sênh vẫn chưa rút ra khỏi tổ đội, âm thầm hạ quyết tâm sẽ không bao giờ để ý tới Lộ Mỹ Hà nữa, vừa định cưỡi con ngựa đỏ đi, thì trông thấy bên trái ở dước dưới nhảy ra một hàng chữ nhỏ.
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: Này.
Diệp Nhân Sênh cảm thấy rùng mình, điều chỉnh góc nhìn trên mặt đất, quả nhiên đã không thấy thi thể của hắn đâu.
Bây giờ cô chưa mãn cấp, một mình đấu lại với Phạm Âm mãn cấp trang bị tốt xem ra không phải kế hay, tất cả đều là do hai người kia chuồn nhanh như thế… Diệp Nhân Sênh nghiến răng nghiến lợi, nếu thịt bò đã ở dưới lưỡi dao, thì cô cũng chẳng dự định vật lộn, liền trả lời lại.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Kê Kê Phục Kê Kê: = =
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: Thao tác không tệ đâu.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Kê Kê Phục Kê Kê: Bị ngươi phát hiện rồi.
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: Ngày đó ngươi với bọn Lưu Ly Nhược Ngư PK, ta có xem.
Diệp Nhân Sênh 囧.
Cô nhớ lại mấy lời nói của Lưu Ly Nhược Ngư, có vẻ như giả vờ truy nã Tố Thủ Tiêm Tiêm hại cô tên tím đúng là hắn. Người này thật biến thái, mắt nhìn người của mình bị giết chết cũng chẳng ra tay giúp đỡ…
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: Ngươi là nam?
…
Giết người, cần phải giết người.
Thế giới tuyệt vời như thế, cô lại nóng nảy như thế, như vậy là không tốt, không tốt.
Nhưng…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Kê Kê Phục Kê Kê: Ngươi mới là nam, cả nhà ngươi đều là nam.
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: …
[Mật Ngữ] Bạn nói với Kê Kê Phục Kê Kê: Muốn giết ta thì nhanh lên, chị đây còn có việc.
[Mật Ngữ] Kê Kê Phục Kê Kê nói với bạn: Có thù oán với ngươi là Lưu Ly, ta chỉ đến nhận tiền thưởng.
Người này cũng thật là thẳng thắn, tuy rằng Diệp Nhân Sênh rất muốn độc ác nói hắn rằng lần sau nhìn thấy Hoa Vương thì không cần nương tay, nhưng đến lúc đó xem ra cũng bị Đại Hoa Sen làm phiền đến chết…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Kê Kê Phục Kê Kê: Vậy được rồi, sau này gặp lại, bai bai.
Diệp Nhân Sênh lo sợ hắn đổi ý muốn giết cô, cô cưỡi ngựa đỏ chạy thục mạng, đồng thời muốn mời Lệnh Hồ gia nhập đội, nhưng lại bị hệ thống nhắc nhở “Người chơi mà bạn muốn mời đã có đội ngũ”.
Cô ngẩn người ra, bất cứ lúc nào Lệnh Hồ cũng chỉ một mình, nếu như nói ai ở bên cạnh anh lâu nhất, thì chỉ có mình Diệp Nhân Sênh.
Đương lúc buồn bực, đột nhiên Lệnh Hồ gửi cô lời mời gia nhập tổ đội, cô đồng ý, liền trông thấy danh sách đội ngũ bên trái ngoại trừ Lệnh Hồ ra, còn có một nữ Lưu Vân mãn cấp, tên là Bất Khả Tiểu Bảo.
NHất thời, một áp lực đè nén lên cô.
Nick nữ, Lưu Vân, còn tên là Khả gì đấy Bảo gì đấy, vừa nhìn là biết rõ ràng là một cô gái. Lệnh Hồ rất ít khi nói chuyện, cũng ít quen ai đó, cô gái này sao lại xuất hiện?
Cô không nhận thấy sự thay đổi nhỏ nhoi trong lòng mình, liền gõ một hàng chữ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Bằng hữu của ngươi?
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ừ, cứ xem là thế đi.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Sẽ đưa chúng ta đi thăng cấp.
Diệp Nhân Sênh nhìn thấy câu “chúng ta” kia, chẳng biết tại sao những khó chịu trong lòng rút lui hết, còn vui vẻ chủ động tiến lên chào hỏi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta là sư phụ của Lệnh Hồ, xin chào xin chào.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Ta là bạn hắn ~~~~ xin chào xin chào ~~~ (Biểu tượng chu môi)
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Đánh quái chứ không phải đánh chữ.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: …Ngươi đúng là ngược đãi! Sư phụ đã cho người ta làm chủ mà
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …
Bất Khả Tiểu Bảo có vẻ rất dễ tiếp xúc, khó thấy một cô gái thao tác nhanh, trang bị lại vô cùng lộng lẫy, tiến độ nhiệm vụ này cũng nhanh hơn nhiều. Nhưng nhìn thái độ của Lệnh Hồ với cô ấy, hình như hai người rất quen thuộc, quan hệ bọn họ như thế nào, là trò chơi hay là ngoài đời?
Diệp Nhân Sênh cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, nên quyết định không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi rót cốc nước.
Trên màn ảnh chói mắt kỹ năng khắp nơi xông ra chém giết, Diệp Nhân Sênh cầm cốc, há miệng ra.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Mệt chết đi được!
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Thật đáng thương, nhìn ta xem phải vất vả như vậy giúp ngươi thăng cấp.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Lấy thấn báo đáp, thế nào?
Phụt!
Màn hình Diệp Nhân Sênh đầy nước.
Cô vội vàng rút mấy tờ giấy bên cạnh lau lau màn hình, lực chú ý tập trung vào cửa sổ đối thoại.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: …
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Kiếp sau đi
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Không cần tuyệt tình như thế đâu ~~ ngươi xem kĩ năng vợ chồng mạnh như vậy ~~ không muốn thử sao ~~
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Muốn.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Nhưng không phải với ngươi.
Bất Khả Tiểu Bảo nhất thời tức giận khóc to.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Ta nhổ vào ta đối tốt với ngươi như vậy ngươi không thử với ta thì ai thử!
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Sư phụ! Ngươi cho lời bình phân xử đi!
Diệp Nhân Sênh nhất thời chột dạ chuyển sang chuyện khác.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Chúng ta đánh quái đi ~ đánh quái đánh quái ~~
Cô gõ xong hàng chữ này, thì bên người đột nhiên xuất hiện một con rồng tám đầu to lớn, liền trực tiếp sử dụng chiêu nguyền rủa, đồng thời tự lui về phía sau, vừa lúc Lệnh Hồ lên tiếp quái, Bất Khả Tiểu Bảo cũng xông lên viện trợ.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Woa sư phụ mạng ngươi tốt quá.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Yêu quái giao long tam hồn ba giờ mới xuất hiện, năm đó ta chờ cả đêm luôn!
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ha ha nhân phẩm tốt cũng do thức ăn.
Trong ba người chỉ có Ma Ẩn là có thể cận chiến, nhưng cũng không thể kháng Boss lâu dài, cũng may có Diệp Nhân Sênh thêm máu và Bất Khả Tiểu Bảo tăng cường hỗ trợ, đánh Boss này dù có hơi chậm nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
[Đối Diện] Diệu Thiềm: A a a!! Ngươi cướp Boss của ta!!!
Phụt…
Sém chút nữa Diệp Nhân Sênh đã lại cho màn hình rơi lệ, cô chỉ là tiện tay vạch một cái lên quái gần nhất, lại có thể cướp Boss của người khác sao…
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Cô nương, trên người tên boss này không có viết tên ngươi…
Chẳng biết tự lúc nào bên cạnh đã xuất hiện thêm mấy người chơi, cầm đầu chính là Diệu Thiềm – nữ Thiên Kiếm cấp chín mươi, phía sau thêm hai người đều là mãn cấp. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
[Đối Diện] Diệu Thiềm: Ta đã đứng canh hai giờ! Vừa định ra tay thì bị ngươi cướp mất, làm sao ngươi lại cướp Boss của một cô gái chứ, rất không phong độ!!
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: …
[Đối Diện] Một Cây Hải Đường: Diệu, thôi đi, lần sau lại đưa ngươi đi canh.
[Đối Diện] Hoa Lê: Khó thấy bạn Một Cây nói tiếng người nha, Diệu Diệu đi thôi.
[Đối Diện] Diệu Thiềm: Sao có thể chứ, quên đi! Ta đã chờ hai giờ rồi!
[Đối Diện] Một Cây Hải Đường: Bây giờ thì làm sao? Người ta cướp cũng cướp được rồi, với lại cùng phe phái, chẳng lẽ muốn tên tím đi giết bọn họ?
…Này này, trên mặt Diệp Nhân Sênh xuất hiện mấy vạch đen, coi như các người thật sự muốn làm gì đó nhưng cũng không cần phải bàn luận trắng trợn như thế được không, xem bọn họ là không khí sao…
Nhưng mà cả Lệnh Hồ và Bất Khả Tiểu Bảo đến một câu cũng chẳng nói, không phải bọn họ không muốn, là là không có thời gian. Giết Boss là chuyện thiết yếu, hai người hơi lơ là sẽ bị nguy hiểm, cũng chỉ có Diệp Nhân Sênh có thể thừa dịp đọc pháp thuật mà tranh thủ giải thích vài câu mà thôi.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Sênh Sênh Ly Nhân bang hòa thượng cướp Boss người khác!!
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Sênh Sênh Ly Nhân bang hòa thượng cướp Boss người khác!!
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Sênh Sênh Ly Nhân bang hòa thượng cướp Boss người khác!!
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Đồ khốn đồ khốn.
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Nhưng mà nói này, ai dám cướp boss của phu nhân tương lai của bang chủ Quang Vinh?
Diệp Nhân Sênh kinh ngạc, lúc này mới để ý, cô ấy chính là Thần phái đệ nhất bang Quang Vinh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay về nhà, Đoàn tôi vô cùng nhốn nháo ~~~~~~~~
Về nhà chạy về phía bánh chưng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!