Đại Thần Lưu Manh - Chương 5: Bắt chuyện – làm phiền – lỡ tay giết người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Đại Thần Lưu Manh


Chương 5: Bắt chuyện – làm phiền – lỡ tay giết người


Trên một phương diện khác mà nói, công việc làm huấn luyện viên thể hình nữ này vẫn tương đối thoải mái.

Diệp Nhân Sênh thay một bộ quần áo thể thao màu trắng với giày thể thao, rồi lại buộc mái tóc chỉ mới ngắn đến vai lên, đi thẳng lên lầu, bước vào phòng tập yo-ga dành cho nữ, mấy phu nhân quí bà còn đang luyện tập động tác cuối cùng, huấn luyện viên yo-ga thấy Diệp Nhân Sênh tới thì gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Còn năm phút nữa.”

Diệp Nhân Sênh ngồi trên quả bóng trong phòng tập thể hình, vô cùng buồn chán lấy tạ tay luyện tập. Sáng hôm nay có hẹn với khách hàng là một vị phu nhân hơn cô bốn tuổi, vì để giữ gìn vóc dáng mà đến câu lạc bộ thể hình, ngành nghề của nữ huấn luyện viên thể hình cũng có thể coi là quyền thế rất mạnh. Diệp Nhân Sênh thoải mái nhậm chức, mỗi ngày chỉ cần làm việc với khách hàng đúng hẹn, khoảng ba giờ tập là đủ, ngoại trừ tiền lương tạm thì còn có trích phần trăm, thật sự là khiến ba mẹ Diệp vô cùng vui lòng.

Diệp Nhân Sênh thường hay tự hỏi vu vơ, có ai còn nhớ cô đã tốt nghiệp học viện nghệ thuật?

Hiện tại những thiết bị tập thể hình được bố trí thật sự rất hiện đại, Diệp Nhân Sênh hướng dẫn phu nhân này vài câu, rồi sau đó lui ra một bên nhàn rỗi. Đúng lúc trông thấy quản lí từ dưới lầu đi lên, đi theo phía sau còn có một người mập mạp.

“Tiểu Diệp.” Quản lí gọi, “Đây là Trương tổng.”

Diệp Nhân Sênh không rõ chuyện gì, đành đưa tay ra: “Chào anh, Trương tổng.”

“Hà hà, chào cô.” Những ngón tay gầy guộc bị bàn tay to béo kia nắm lấy một lúc lâu.

“Hôm nay huấn luyện Lương có việc, tạm thời không thể đến, cô tiếp đón Trương tổng một lần vậy.” Quản lí giải thích, lập tức nghiêng người, nói bên tai Diệp Nhân Sênh: “Lát nữa tôi sẽ trích phần trăm cho cô.”

GIờ hẹn với phu nhân kia kết thúc cũng phải bốn giờ, bây giờ lại tiếp Trương tổng, ít nhất cũng phải đến tám giờ mới có thể về nhà. Diệp Nhân Sênh nhíu mày, nhưng mà quản lí đã nói như vậy thì cô cũng không tiện từ chối.

“Được rồi.” Cô đáp, trong lòng vô cùng buồn bực, đêm nay không thể hoạt động bang phái được rồi.

Khoảng bảy giờ, nhân viên câu lạc bộ gần như đã về hết. Còn Diệp Nhân Sênh vẫn phải hướng dẫn Trương tổng xoay tay, hoạt động gân cốt, sau đấy chỉ cần để cho hắn chạy chậm một giờ nữa là có thể giải phóng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Nhân Sênh điều chỉnh máy chạy bộ, sau đó xoay người đi rót cốc nước, chăm chú xem tạp chí.

Nhìn qua nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Diệp Nhân Sênh liếc mắt, Trương tổng kia chạy cả người đẫm mồ hôi, đôi mắt hạt đậu như lũ ruồi bọ cứ dính chặt trên người cô, quét qua đảo lại.

Nhất thời trong lòng cảm thấy thật ghê tởm, Diệp Nhân Sênh vội né tránh ánh mắt, trong lòng bắt đầu đấu tranh, tên mập chết bầm này là khách hàng quen thuộc của câu lạc bộ, không thể đắc tội.

Nhưng đúng là đã quá coi thường cô rồi, đối với cô mà nói thì tỏ ra hứng thú càng làm cho người ta khinh bỉ hơn thôi…

Một tiếng đồng hồ khó chịu cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Nhân Sênh đưa khăn mặt cho hắn, cười nói: “Buổi hôm nay cũng xong rồi, Trương tổng cũng về sớm đi.”

“Bây giờ vẫn còn sớm mà.” Trương tổng đón lấy khăn mặt, ánh mắt vẫn dán lên ngực của Diệp Nhân Sênh: “Nếu huấn luyện Diệp có thời gian thì tôi xin mời cô một bữa cơm.”

Ngọn đèn thứ nhất trong lòng Diệp Nhân Sênh sáng lên.

Bắt chuyện!

Gì chứ, đến một cọng lông cũng không giống nam chính trong tiểu thuyết tình cảm…

“Nhà tôi đã để lại phần cơm cho tôi rồi, cám ơn.” Diệp Nhân Sênh khéo từ chối, vội vàng bước nhanh xuống lầu.

“BMW của tôi cũng ở dưới lầu.” Trương tổng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “BMW”, dùng bàn tay béo mập đầy mùi mồ hôi kéo cánh tay Diệp Nhân Sênh lại: “Rất thuận tiện…”

Ngọn đèn thứ hai trong lòng Diệp Nhân Sênh sáng lên.

Quấy rối!

Hình tượng nam chính

Diệp Nhân Sênh nhíu mày, cảm thấy vô cùng ghê tởm: “Xin anh buông tay ra.”

Trương tổng bỉ ổi nói: “Tiểu cô nương không cần phải nể mặt như vậy đâu, ở trong cái xã hội phức tạp này thì nên biết…”

Trong trò chơi đã không thể bùng nổ rồi, ngay cả đi làm cũng phải chịu cái lũ khốn này sao!

Diệp Nhân Sênh nhíu mày, rốt cuộc cũng không kiềm chế được, nhẹ nhàng xoay người đẩy khuỷu tay của mình một cái, làm cho gã béo kia lảo đảo, sau đó thuận thế dùng sức vặn cái cánh tay vừa mới chạm vào người cô, một tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn vang lên.

“A ——— Đau quá đau quá ——- Mau, mau thả tay ra!”

Diệp Tư Cơ cười gằn một tiếng, nới lỏng tay ra, chưa kịp chờ Trương tổng phản ứng đã hung hăng đá một cước ở phần dưới…

“Muốn trêu chọc chị đây thì về nhà học lại đi đã!”

Chín giờ đúng, tại Diệp gia.

Ba Diệp mẹ Diệp nhìn cô con gái mặt mũi âm u càn quét sạch thức ăn để giành, không kìm được vô cùng buồn bực.

Vừa mới quẳng bát đũa xuống, Diệp Nhân Sênh đã vội đứng lên, cầm cái bình nước tu ừng ực một hơi hết quá nửa, sau đó hậm hực đi về phòng mình, đóng sầm cánh cửa lại.

Hai vợ chồng nhìn nhau, ba Diệp thấy vô cùng khó hiểu: “Sao con gái lại thế nhỉ?”

Nghĩ đến ngày trước lúc cơ bắp bắt đầu xuất hiện trên cánh tay Diệp Nhân Sênh, mẹ Diệp không khỏi lắc đầu, vẻ mặt vô cùng buồn phiền: “Ăn nhiều như vậy, sau này Diệp Nhân Sênh sao lấy chồng được đây?”

Ba Diệp im lặng.

“Dù sao thì, á, tôi nói là có thể nhé, có khi nào có ai đó thích mẫu hình như con gái chúng ta…”

Lúc này, Diệp Nhân Sênh đang điên cuồng đánh quái ở trong game.

Cô tức giận tới cực điểm, không hề chú ý là tên mình vẫn là màu tím, vội chạy đến khu vực cấp thấp, chỉ một đường đã giết hơn mười tên cướp, phạm vi giết người đã mở rộng ra một cách râm rộ, trên màn hình đều bị ánh sáng của kĩ năng phát ra che khuất.

Rõ là Diệp Tư Cơ tức giận không ít, còn chưa tính đến ý đồ bất chính của tên mập kia, khiến cô đá cho hắn một cú khiến hắn phải nằm viện ít nhất là mười ngày nửa tháng, Trương tổng mặc dù đau nhưng không hề kêu la, cố chấp gọi điện thoại cho quản lí, sống chết tố cáo tội trạng của cô. Trong điện thoại quản lí hung hăng quở mắng cô một trận, còn nói không có chứng cứ rằng Trương tổng vô lễ, mẹ nó chứ, vậy nếu có chứng cứ thì sao? Diệp Nhân Sênh dũng mãnh quen rồi, sẽ không bao giờ chịu được một chuyện oan ức lớn như vậy, nhưng vẫn không thể vui vẻ mà nói ra, đành nuốt cục tức vào.

Dáng người bọn cướp này rất béo mập, nhìn rất bỉ ối, cực kì giống tên mập kia và quản lí của cô. Hiệu ứng của kĩ năng bắt đầu mờ đi, bọn cướp giãy dũa một lúc, phát ra âm thanh rên rỉ rồi lần lượt ngã xuống.

Nói ra thì, với lực công kích thấp đến đáng thương của cô bây giờ thì cũng chỉ đến nơi đây ngược đãi bọn giặc cướp mà trút căm phẫn… Nhưng giết được một lúc thì cô lại cảm thấy vô cùng vô vị nhàm chán, chỉnh lại góc nhìn rồi bắt đầu thong thả.

Tuy cô đã dừng tay nhưng tiếng rên rỉ của lũ cướp kia vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Cô gái Ngọc Thanh chậm rãi xoay người.

Cách đó không xa, một nick nhỏ còn đang chém quái.

Theo bản năng Diệp Nhân Sênh bấm vào anh ta, nhìn hai hàng chữ nhỏ trên mà hình.

Tên: Lạp Phỉ Nhĩ.

Cấp bậc: Cấp 23; Phái: Ma Ẩn Truyền Nhân.

Bối cảnh của game online “Đỉnh Hoa Sơn” là theo phong cách phương Đông, nên ít có người chơi lại lấy tên của thiên sứ phương Tây.

Nhưng mà, nếu nói thật thì cũng có một vài người thích dùng tên như thế…

Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, một cảm giác đã qua đi lại đột nhiên nảy lên, lúc ở Tân Thủ thôn đã bị Đọa Lạc Thiên Sứ giết chết… Trên con đường thăng cấp cũng thường xuyên bị Đọa Lạc Thiên Sứ canh me… Ngay cả Thần phù bang phái cũng bị bọn chúng can thiệp vào…

Hơn nữa hôm nay lại chịu thiệt thòi.

Dù sao thì tên cũng đã là tím rồi, đây là tự ngươi nộp mạng đến cửa…

Nhất thời, Diệp Nhân Sênh bị ngọn lửa thù hận chiếm hết lí trí, trạng thái gì cũng không thèm thêm mà cứ thế xông lên.

Lạp Phỉ Nhĩ đang còn chuyên tâm chém quái, không cờ rằng bị người ta đánh lén, chờ đến lúc thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một giá trị thương tổn cực lớn màu đỏ nhảy ra thì đã muộn rồi.

Diệp Nhân Sênh vội vã chạy đi, đây là lần đầu cô giết người trong “Đỉnh Hoa Sơn”, mà lại là một nick nhỏ kém những sáu mươi cấp, mà lại có thể miễu sát*…. thật sự đúng là dọa người mà!

(*Miễu sát: Chết ngay lập tức)

Cô điểu khiển nhân vật của mình đi thẳng về phía trước, đứng trước thi thể của nick nhỏ.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân đối Lạp Phỉ Nhĩ dựng lên ngón giữa.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân đối Lạp Phỉ Nhĩ nôn mửa.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân đối Lạp Phỉ Nhĩ nhảy múa lên.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đọa Lạc các ngươi…

Diệp Nhân Sênh chỉ nói bốn chữ nhưng lại tự nhận là rất có lực uy hiếp và thị uy, bỗng nhìn thấy từ xa có một tên hồng và tên tím tới gần, trên đỉnh đầu đều có bốn chữ Đọa Lạc Thiên Sứ, chính là hai tay sai của Lộ Tư Pháp: Ô Liệt và Mễ Già Lặc.

Viện binh này cũng đến nhanh quá… Diệp Nhân Sênh nhanh chóng vọt đến phía sau cây, lại phát hiện thấy nick nhỏ kia đã sống lại, vội chạy ra xa hơn, ăn thuốc nước ẩn thân.

Ngọc Thanh Đường không có kỹ năng ẩn thân, thuốc nước ẩn thân này là do Diệp Nhân Sênh ngày ngày vất vả chạy đi làm nhiệm vụ mới có được, ngày thường luôn vì tiếc mà không dùng, lúc này không có thời gian chạy trốn, đành phải lấy ra ứng phó nhu cầu bức thiết. Khi ẩn thân thì không thể chiến đấu cũng không thể di chuyển, chỉ có thể đứng một chỗ mà nhìn.

Lạp Phỉ Nhĩ ngồi xuống khôi phục khí huyết, quả nhiên Mễ Già Lặc và Ô Liệt chạy đến dừng lại bên người hắn ta, ba người bất động trong khoảng thời gian khá lâu, nhất định là Lạp Phỉ Nhĩ đang kể tội lại với hai kẻ cặn bã kia, Diệp Nhân Sênh bĩu môi.

Nhưng mà, người khác không thể tưởng tượng được một chuyện xảy ra, đột nhiên tên tím Mễ Già Lặc xuống khỏi thú cưỡi, đâm một nhát vào Lạp Phỉ Nhĩ đứng trước mặt, nhanh chóng miễu sát hắn ta.

Lạp Phỉ Nhĩ ngã xuống rồi, Mễ Già Lặc lại leo lên con thú, chậm rãi bỏ đi với Ô Liệt.

Ê…đó là chuyện gì thế?

Diệp Nhân Sênh không phải là kẻ ngốc.

Cô ngây người một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, tám mươi phần trăm là mình đã giết nhầm người.

Cô gái Ngọc Thanh di chuyển từng bước, thoát khỏi trạng thái ẩn thân, sau đó đi đến bên người Lạp Phỉ Nhĩ, yên lặng phóng ra kỹ năng sống lại.

Trong OL “Đỉnh Hoa Sơn”, người chơi đã tử vong có hai cách để giải quyết, một là phóng thích linh hồn đến phó bản nghĩa địa, chạy về địa điểm mình đã tử vong để sống lại, nhưng lại tiêu hao thể lực vô cùng, còn cách khác chính là đợi bác sĩ cứu sống.

Trên màn hình cô gái Ngọc Thanh vô cùng hờ hững, trước màn hình Diệp Nhân Sênh đã xấu hổ và tức giận muốn chết.

Á, đây là hành vi gì chứ? Đã không có cớ phẫn nộ báo thù mà cô lại đánh lén một người chơi mới! Còn đứng trước thi thể người ta mà nhảy múa, so với đám người cặn bã Đọa Lạc Thiên Sứ kia thì còn đáng khinh hơn gấp bội…

Từ nhỏ đến lớn Diệp Nhân Sênh luôn cho mình là hóa thân của chính nghĩa, nhưng bây giờ như vậy khiến cô vô cùng khinh bỉ mình, đồng thời có chút lo lắng nhìn chăm chú vào màn hình, kỹ năng đã phóng ra rồi, nhưng bốn bề vẫn im lặng như tờ, Lạp Phỉ Nhĩ vẫn đang nằm trên mặt đất, không tiếp nhận lòng tốt của cô.

Diệp Nhân Sênh không thể trách anh ta được, nếu cô mà gặp một tên khốn không biết vì sao giết mình rồi lại cứu sống mình thì đã sớm cho hắn ta… Ấy, với điều kiện là Đại Hoa Sen không có ở bên cạnh, nếu không cô đã thầm thăm hỏi cả nhà hắn ta.

Bầu không khí vô cùng khó xử, Diệp Nhân Sênh ngốc nghếch đứng một bên, cảm thấy mình nên giải thích gì đó.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Thực xin lỗi ha ha ta tưởng ngươi là bọn cướp = =

Đúng lúc đấy có một tên cướp cao to vạm vỡ bỉ ối giẫm qua thi thể anh tuấn khôi ngô của Lạp Phỉ Nhĩ, Diệp Nhân Sênh vội vàng chém chết hắn, thi thể của tên cướp chưa biến mất mà nằm song song với Lạp Phỉ Nhĩ, nhất thời khiến cho những lời lúc nãy càng có sự sai lầm khác biệt rõ ràng.

Giống như mới vừa rồi còn khiến cho người ta tưởng lầm thì giải thích này thật sự là không thành ý chút nào.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đây là hiểu lầm = =

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Kì thực căn bản ta chưa từng giết người…

Tên màu tím trên đầu của cô gái Ngọc Thanh vô cùng hài hòa, khóa mắt Diệp Nhân Sênh co rút.

Nhưng Lạp Phỉ Nhĩ rõ ràng là chẳng muốn nghe những lời lảm nhảm của cô, cô còn chưa kịp nghĩ làm thế nào để không càng tô càng đen thì đột nhiên thấy anh ta tiếp nhận sống lại của cô, nhưng không ngồi xuống khôi phục khí huyết mà chỉ tăng thêm trạng thái của mình rồi bỏ đi đánh quái.

Trong lòng Diệp Nhân Sênh vô cùng hổ thẹn, huống hồ quái ở đấy đánh rất tốt, vì thế liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Rất nhanh chóng nhiệm vụ giết quái của Lạp Phỉ Nhĩ đã hoàn thành, anh ta liền trực tiếp quay về Tân Thủ thôn giao nhiệm vụ, Bởi vì Diệp Nhân Sênh là tên tím nên không có cách nào tới gần, trước khi anh ta đi cô liền nhanh chóng để lại một câu.

[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Lần này thật sự xin lỗi, sau này muốn giúp gì thì cứ tìm ta, ngay cả mang ngươi đi thăng cấp cũng không thành vấn đề = =

Lạp Phỉ Nhĩ từ đấu đến cuối chẳng nói câu gì, đúng là quá coi thường cô rồi. Diệp Nhân Sênh cảm thấy như thế là hết lòng rồi, nói cười vài câu với người trong bang rồi nhanh chóng thoát game.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN