Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn Chè
Chương 27: Chào cậu, Thiên Bảo. Tớ đã trở về!
“Đi đâu về đấy?”- Thiên Bảo đứng dựa vào tường lớp tôi tựa bao giờ, hẳn là qua tìm không thất rồi đứng chờ tôi về đây mà.
– Vừa mới đi xem thông báo về.
– Nghỉ hè à?
– Ừ! À mà. Lúc nãy tôi có gặp Tuệ Duy đấy.
Thiên Bảo đi đến chổ tôi.
– Vậy sao? Hai người có nói gì à?
Tôi lắc đầu.
– À không có. Không nói gì cả. Mà cô ấy ai vậy? Dường như hai người cậu quen nhau.
– Nói quen thì thật ra cũng không quen. Con bé đó là con gái của cấp dưới ba tôi thôi! Biết sơ sơ, không rõ lắm!
Tôi ậm ừ gật đầu. Thiên Bảo với tay kéo tôi ra căn tin ăn sáng. Ra đến gần căn tin, từ phía xa đã trông thấy một đám người đứng chen nhau thành vòng tròn, bàn tán rôm rả.
Vừa trông thấy Kim Long, tôi huơ huơ tay ra dấu hiệu cho hắn chạy đến.
– Mẹ kêu gì ạ?
– Kim Long này. Bên đó có chuyện gì vậy?
Tôi hỏi Kim Long, và chỉ mình tôi háo hức, vài giây liếc sang Thiên Bảo. Thấy hắn vẫn yên ả, như không chút gì để tâm.
Kim Long nhìn đảo mắt nhìn xung quanh. Nói nhỏ, đủ cho ba người nghe thấy.
– Kim Long nghe nói con gái hiệu trưởng, cô ấy là Linh Nhi, vừa từ nước ngoài về…
“CÁI Gì???”
Đang yên, đang lành. Đột nhiên Thiên Bảo quát lên, làm tôi với cả Kim Long giật bắn mình. Không những thế, đám đông đang tàn tán ồn ào kim cũng phút chốc im bặt, mọi ánh mắt đều dồn về hướng chúng tôi.
Đám đông dần tản ra. Từ phía trong, một cô gái vô cùng xinh đẹp, với nước da trắng hồng, khuôn mặt sắc sảo, tinh tế đang trợn tròn mắt nhìn chúng tôi.
Tôi bất ngờ, không biết vì sao cô ấy lại trợn to mắt như vậy, như khuôn mặt này. Thật là… tôi thích chết đi được. Thật, thật xinh đẹp.
Vài giây đứng im, cuối cùng cô gái kia chủ động bước về phía chúng tôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thiên Bảo. Lúc đến gần, một giây cô ấy liếc mắt về phía tôi, nhưng nhanh chóng thu lại ánh nhìn.
Tôi ngơ ngác nhìn Thiên Bảo. Khuôn mặt Thiên Bảo tím nhợt, không giống ngày thường, càng đây không phải là vẻ mặt của cậu. Vậy tại sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô gái xinh đẹp tên Linh Nhi đó khi nhìn Thiên Bảo đã đủ, đột nhiên nhỏe miệng cười tươi. Vòng tay qua cổ ôm lấy Thiên Bảo, cất lên chất giọng ngọt diệu, êm tai.
“Chào cậu, Thiên Bảo. Tớ đã trở về!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!