Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn Chè
Chương 33: Rốt Cuộc Đó Là Người Phụ Nữ Nào?!!
Đột nhiên trên ti vi chiếu một đoạn của bộ phim truyền hình nọ. Đoạn đấy đại khái là nam chính đặt tay lên vai nữ chính an ủi cái quái gì đấy. Thế thôi, mà đã vô tình làm tôi nhớ một đêm nào đó. Đúng rồi! Cái đêm tôi trốn trong góc tường thấy mẹ đang khóc và bố dỗ dành.
Mấy ngày qua, quên khuấy mất. Cũng may từ đêm đó đến nay, không cách nhau xa lắm! Chỉ cần nhíu mày một lát cũng đã nhớ ra hết rồi.
Tôi đập tay xuống bàn, cắm môi. Quyết tâm vào phòng hỏi mẹ cho ra lẽ.
Trời đất ngưỡng gần chuyển hè hoàn toàn nên không khí thật sự rất oi bức. Tiếng ve chưa chuyển mùa nên cũng rè rè, không rõ và to.
Mẹ tôi vừa mới tắm vào, tóc vẫn còn ướt, ngồi bên khung cửa sổ dùng khăn lau tóc, dường như chẳng biết tôi đang đứng cạnh bà.
– Mẹ ơi!
Nghe tiếng gọi, mẹ tôi khẽ dừng việc lau tóc, ngẩng đầu nhìn. Thấy tôi, bà đáp trả.
– Gì vậy Hân?
Tôi hơi lúng túng. Chẳng lẽ nói với mẹ xong, để mẹ hỏi “Sao lại biết?” thì nói con nghe lén. Mà không hỏi… @@! Tôi đã uổng công hùng hổ vào đây rồi còn gì!
– Chuyện là… Chuyện là…
– Chuyện là sao?
– Là… Là…Mẹ…
Mẹ tôi bắt đầu có dấu hiệu nhăn mặt.
– Là thế nào?
Tôi run cầm cập.
– Dạ dạ… Không có gì. Nhà mình hết xì dầu thôi ạ.
Mẹ lại lau tóc, không thèm nhìn tôi luôn.
– Có thế thôi mà ấp a, ấp úng. Được rồi! Ra nhà kêu bố đưa tiền đi mua đi.
Tôi dạ nhẹ. Ậm ự đi ra. Chết thật. Nói sẽ hỏi mà thế ứ nào chả mở miệng nói được, thôi thì cứ để từ từ. Hôm nào có thật sự có dịp, tôi sẽ hỏi mẹ. Là tôi giống người phụ nữ đó, rốt cuộc đó là người phụ nữ nào?!!
….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!