Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi - Chương 1: Lần gặp gỡ định mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi


Chương 1: Lần gặp gỡ định mệnh


Mùa hạ năm 2010,

_ Này Cẩm Nguyệt, mình nghĩ là mình sắp về quê rồi đấy, sắp được gặp lại gia đình và các bạn rồi – người con gái đầu dây bên kia vui mừng nói.

Cô ấy là Ngọc Tuyết Nghi, con gái của một gia đình thuộc diện khá giả, nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi hay ăn chơi. Học thức bình thường còn nhan sắc thì không nổi trội hơn là bao. Nhưng cô rất chăm học và rất rốt bụng, rất được nhiều người yêu quý, chỉ cần nói chuyện vài câu là thấy rất hợp rồi.

_ Vậy sao? thế bao giờ cậu về, để mình chuẩn bị đi đón, với lại lần này có ai đi cùng cậu về thăm quê không? – Cẩm Nguyệt háo hức nói một tràng hơi dài.

_ Lần này mình đi một mình, cha mẹ và anh trai bận việc nên không về cũng được – giọng Tuyết Nghi có vẻ hơi buồn, vì đây là lần đầu tiên đi xa mà lại không có gia đình ở cạnh, có chút buồn cũng có chút sợ hãi.

_ Vậy à, thôi đừng lo lắng quá, có gì chỉ cần cậu đáp xuống sân bay là mình sẽ lập tức đón cậu ngay, chuẩn bị đi, thế bao giờ cậu bay để mình còn chuẩn bị đây?

_ À, sáng ngày kia là mình bay rồi, tận dụng mấy tháng hè chơi cho thỏa thích chứ vào năm học lại không được xõa – giọng Tuyết Nghi như nuối tiếc vậy.

_ Uk, vậy thì hẹn cậu sáng ngày kia.

_ Okê, bye cậu.

_ uhm ~

_ Mẹ à, mẹ và cha cứ đi trước đi, con còn rủ vài người bạn thân đi cùng nữa, con sẽ bay chuyến của hôm sau chuyến của mẹ, nên cha mẹ cứ đi trước đừng chờ con làm gì – giọng của một cậu thanh niên đang nài nỉ mẹ như một đứa trẻ con đang làm nũng mẹ vậy.

_ Uk, thôi được rồi, nhưng nhớ phải đi đứng cẩn thận đó nha, không được đi linh tinh nghe chưa? – người mẹ có vẻ lo lắng cho cậu thanh niên này. Đúng vậy, cha mẹ nào mà chả lo cho con cái chứ…nhưng mấy ai hiểu được tấm lòng cha mẹ đâu.

_ Mẹ yên tâm đi, con biết rồi mà, con sẽ không thiếu suy nghĩ như những năm trước đâu, sẽ không để cha mẹ phải lo lắng nữa, năm nay mẹ đã chuyển trường cho con nhiều lắm rồi, con không muốn chuyển nữa đâu. Nên con hứa sẽ thật ngoan ngõan cố gắng vượt qua kì thi Trung học phổ thông quốc gia – anh thanh niên đấy có vẻ rất quả quyết.

_ Uhm, cha bố anh, chỉ được cái miệng, không được cái gì cả – bà mẹ vừa nói vừa khẽ cốc lên đầu con trai quý tử của mình, đứa con trai mà bà yêu thương nhất.

Anh thanh niên ấy là Lục Đông Phong con trai một của một gia đình giàu có nhất thành phố, là cậu ấm với vẻ ngoài đẹp trai có làn da trắng, mũi cao, mắt hai mí và một đôi môi đỏ. Chính vì thế, nên anh rất được nhiều cô gái theo đuổi nhưng anh chẳng mấy quan tâm đến họ. Bên cạnh đó, anh còn là một người thông minh nhưng lại rất lười trong việc học, hay thường xuyên cúp học ra quán cùng bạn ngồi tán gẫu.

Và anh thân chỉ có ba người bạn thôi, nhưng những người bạn nào của anh cũng tòan là mĩ nam của trường học thôi, thân thế thì tòan là cậu ấm thôi hà…

Hai ngày sau, khi đã đáp xuống sân bay nhưng Cẩm Nguyệt bận chút việc sẽ đón muộn nên bảo Tuyết nghi bắt xe xuống nhà nghỉ của cô Cẩm Nguyệt gần đấy nghỉ ngơi một chút, Cẩm Nguyệt có gọi cho cô trước nên lúc Tuyết Nghi vào trong thì cô của Cẩm Nguyệt cũng không thấy làm lạ, vì cô là nguời hòa đồng, dễ gần và rất hiếu khách cũng như bạn bè của cháu gái mình vậy.

Trong lúc đợi Cẩm Nguyệt đến đón thì Tuyết Nghi ra ngoài dạo chơi cho đỡ ngột ngạt, chứ ngồi trong phòng mãi cảm thấy không thoải mái, và…

_ Cướp…cướp…cướp…có ai không? cướp…giúp chúng tôi với – giọng của một người phụ nữa trung tuổi, ăn mặc sang trọng đang đi dạo cùng chồng nhưng bỗng đâu xuất hiện khỏang ba đến bốn tên cướp.

Thấy vậy, Tuyết Nghi liền nhanh trí ứng phó tình huống…

_ Cảnh sát đến, cảnh sát đến, “tít…tít…tít…”- tiếng thổi còi của Tuyết Nghi đã mượn được từ một đứa trẻ ở cạnh đấy. Và y như rằng bọn chúng tưởng thật đã bỏ chạy ngay lập tức không thèm quay đầu lại nhìn.

Thấy bọn chúng đã đi xa, Tuyết Nghi mới thở vào nhẹ nhõm, trả lại còi cho đứa bé và rút trong túi ra cho đứa bé một chút tiền để mua kẹo ăn rồi chạy lại chỗ vợ chồng bị cướp giật lúc nãy.

_ Cô, chú có sao không ạ? Có thấy mất đồ gì không ạ? – Tuyết Nghi lo lắng hỏi vợ chồng nhà kia.

_ À, cô chú không sao? cảm ơn cháu nhá, lúc nãy may mà nhờ cháu giúp không thì cô chú không biết sẽ đối phó ra sao nữa? – Vị phụ nữ trung tuổi kia lên tiếng cảm ơn, còn người đàn ông trung tuổi kia thì vẫn nở một nụ cười hài lòng, vì ở thời đại này, lấy đâu ra một người tốt bụng lại nhỏ tuổi vậy chứ.

_ Có gì đâu ạ, cô chú không phải cảm ơn, chỉ là cháu thấy bọn chúng quá đáng quá nên muốn trừng trị một chút thôi mà – Tuyết Nghi vui vẻ trả lời.

_ Cháu thật tốt bụng, thôi nói chuyện cháu sau vậy, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại đấy, chúng ta có việc nên đi trước, bye cháu nhé. – Người phụ nữ trung tuổi kia tạm biệt nhưng có vẻ lộ chút gì đó không muốn tạm biệt với một cô bé vừa tốt tính lại rất hòa đồng như vậy.

_Vâng ạ, cô chú đi cẩn thận, tạm biệt cô chú – Tuyết Nghi lễ phép cúi chào họ rồi tiếp tục dạo chơi.

Khỏang 15 phút sau thì Cẩm Nguyệt đến đón Tuyết Nghi về nhà của cô ấy, tiện thể Cẩm Nguyệt lên thăm ông bà của Tuyết Nghi luôn vì lâu quá không gặp họ.

Ở nhà được một tuần, Tuyết Nghi rủ Cẩm Nguyệt ra quán kem ăn giải khát.

_ Này Cẩm Nguyệt, cậu nói xem trong phim kia liệu có được bao nhiêu người đẹp trai, bao nhiêu người xinh gái, nãy giờ mình thấy rất nhiều diễn viên quen, nhất là diễn viên nam rất nhiều diễn viên đẹp luôn á, còn chưa kể đóng phim còn thần thái nữa chứ – vừa nói với Cẩm Nguyệt, Tuyết Nghi vừa nhìn vào màn hình ti vi của quán kem.

_Cậu nói không sai, tòan là soái ca thôi, đẹp quá đi. – Thật là Cẩm Nguyệt và Tuyết Nghi chơi thân với nhau được quả là không sai, tòan ngắm trai đẹp thôi, mà lại còn cái thể loại nói chuyện với nhau mà mắt cứ dán vào màn hình ti vi đi bình phẩm diễn viên nam.

_ ” Wow … wow … wow ” đẹp trai quá đi, lại còn soái ca nữa – cả hai cùng đồng thanh khen một nam diễn viên trong phim lúc cảnh quay nam diễn viên đấy cầu hôn một cô gái mà mình yêu.

Nhưng trớ trêu thay, lúc hai người bọn họ khen vị diễn viên kia thì cũng là lúc có bốn thanh niên đẹp trai lãng tử vừa bước vào chỗ ngồi của mình trước sự ngưỡng mộ của bao cô gái trong quán. Còn Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt thì lại khen diễn viên lại còn nói rõ to làm cho bốn thanh niên kia phải quay lại nhìn hai cô nàng. Nhưng hai cô nàng lại không biết là đang có tám con mắt đang nhìn mình mà chỉ quan tâm đến phim mà thôi. Và màn hình ti vi lại ở ngay sau bốn chàng thanh niên ấy, hai cô nàng nhà ta vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi với cảnh quay lãng mạn nhưng lại khiến bốn chàng thanh niên kia hiểu lầm là khen mình cũng như đang ngắm mình. Trong khi những cô gái khen họ xong thì không mấy người chú ý đến nữa, chỉ có duy nhất hai cô gái nhìn về phía họ nãy giờ không dời mắt làm bọn họ đắc ý, và hai trong bốn người đi đến chỗ hai cô gái.

_ Này hai em gái? một người trong số hai người vừa bước lên hỏi hai cô nàng.

_ Dạ, anh có gì cần nói ạ. – lúc này Tuyết Nghi chỉnh mắt về phía hai thanh niên đang đứng trước mặt mình nhưng lại vẫn hơi nghiêng người ra ngoài chút để tiện xem phim cho dễ, còn cô nàng Cẩm Nguyệt thì lại vẫn chăm chú xem phim, không mấy quan tâm đến hai người trước mặt.

_Hai em có khen trai đẹp thì từ sau khen bé bé thôi nha, chứ nói to thế bọn anh ngại lắm – Một người trong số hai người đứng ở đó lên tiếng có vẻ châm chọc.

_Vâng ạ, em sẽ rút kinh nghiệm, hai anh có gì cần giúp không ạ, không thì làm phiền anh tránh ra một chút được không ạ, hai anh đứng đây chắn hết màn hình ti vi nên em không thể xem được – Tuyết Nghi nói trong vô thức, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà cứ trả lời đại đi vì một tai thì nghe phim, một tai thì nghe người trước mặt mình nói, còn mắt thì khỏi phải nói, tuy có nhìn về phía bọn họ nhưng cũng thỉnh thỏang đảo đảo về phía màn hình ti vi.

Những hành động đấy của hai cô nàng khiến cho cả bốn người hiểu lầm tột độ. hai người đằng sau cứ nghĩ hai cô nàng đang nhìn mình, còn hai người thanh niên đứng trước mặt hai cô ấy thì nghĩ đây là cách đánh trống lảng mà thôi … và rồi …

_ Thôi, hết phim rồi, cảnh đang hay, đang đẹp thì lại hết mất – giọng của Cẩm Nguyệt vang lên đủ cho bốn thanh niên và Tuyết Nghi nghe, làm cho Tuyết Nghi phải di chuyển mắt đến chỗ màn hình ti vi trong sự tiếc nuối.

Lúc này hai người mới định hình lại là có người đứng trước mặt mình

_ Hai anh có gì cần giúp ạ? – cả hai cùng đồng thanh hỏi hai vị thanh niên trước mặt mình làm cho hai thanh niên đấy ngớ người ra, rõ ràng là câu hỏi này đã được hỏi từ miệng của Tuyết Nghi, giờ lại hỏi lại khiến cho hai người cảm thấy chút thú vị với hai người này nên trả lời lại câu lúc nãy.

Khi nghe xong câu trả lời của hai thanh niên đứng trước mặt mình thì cả hai cô nàng liền đồng thanh ” hả ” một tiếng rồi phá ra cười, lúc này trong quán cũng vãn nhiều rồi nên chẳng còn mấy người. Hai cô nàng thì cứ cười còn bốn thanh niên kia thì chau mày lại không hiểu chuyện gì xảy ra nhất là hai người đang đứng trước mặt bọn họ.

_ Ý anh là bọn em khen bọn anh đẹp trai và soái ca lớn quá khiến bọn anh ngại hả – Tuyết Nghi vừa nói vừa nhịn cười nói với hai thanh niên ngây thơ này.

_ Uhm đúng rồi – một trong hai người lên tiếng kèm theo giọng tự đắc, vì được nhiều người khen mình.

_ Hình như có sự hiểu lầm ở đây rồi thì phải – Nối sau giọng của Tuyết Nghi là giọng của Cẩm Nguyệt.

_ Hiểu làm á, hai em không cần phải ngại, lời chúc của hai em bọn anh xin nhận – giọng của thanh niên còn lại lên tiếng.

_ Này anh trai, anh đừng có đứng đấy mà nói nữa, anh có biết bọn em đang nói ai không ? Bọn em là đang nói đến diễn viên trong phim được chiếu ở chỗ sau bọn anh kìa. Em không hiểu là tại sao tự dưng các anh lại đến chỗ chúng em nói tòan cái gì đâu không ? Em nhớ là em đâu có khen các anh đâu nhỉ, người mà chúng em khen là ở trong ti vi kia kìa. Thật là khó hiểu – Tuyết Nghi bức xúc khi có người trêu chọc nên đứng dậy nói một hơi dài với giọng rất là khó chịu nhưng không tỏ ra vô lễ hay bất kính với người hơn tuổi.

Sau câu nói của Tuyết Nghi, bốn thanh niên như ngớ người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình luôn, lần đầu tiên họ bị hai cô gái nhỏ tuổi hơn mình nói một cách thẳng thừng và không chút gì tỏ ra là khiên nhường cũng như tỏ ra điệu chảy nước như bao cô gái khác khi gặp họ.

Nói rồi Tuyết Nghi và Cẩm Nguyệt đứng lên tính tiền đi về, để lại sự khó hiểu và không ngờ của bốn thanh niên đẹp trai trước giờ chưa bị một người con gái nào từ chối nói chuyện và lần này là một trường hợp đặc biệt nhất là Tuyết Nghi người có tính cách tuy vui tính, hòa đồng nhưng cũng rất thẳng thắn và có chút nóng tính cũng như hơi bốc đồng một tí xíu.

Lát sau họ mới hồi phục lại tinh thần và ngồi vào bàn cùng hai thanh niên còn lại nhưng hai cô nàng Tuyết Nghi và Cẩm nguyệt đã lên xe chuẩn bị đi về rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN