Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi - Chương 3: Chuyện Ngoài Ý Muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đại Thiếu Gia Đông Phong Yêu Cô Nàng Tuyết Nghi


Chương 3: Chuyện Ngoài Ý Muốn


Tưởng chừng hạnh phúc sẽ được kéo dài lâu thêm nữa, nhưng ở trường cô học thông báo sẽ học sớm hơn dự định nên cô phải đột ngột chuyển về thành phố để nhập học, vì nhận thông báo muộn nên cô đi gấp quá đã quên thông báo cho mọi người chỉ có bà là người biết duy nhất. Không thấy Tuyết Nghi điện phàn nàn hay nói chuyện như mọi khi nên Cẩm Nguyệt đã gọi hỏi ngoại của Tuyết Nghi thì được biết khi nhận thông báo cô ấy đã đi luôn nên chưa kịp nói lời tạm biệt với mọi người và cũng chính như thế nên Đông Phong mới rơi vào cảnh thất vọng cũng như buồn bã tràn trề.

Cha mẹ của anh thấy vậy cũng nói anh rất nhiều và khuyên anh rất nhiều lần nhưng anh có bao giờ chuyên tâm vào học hành đâu, đồng ý là anh rất thông minh và nhanh nhẹn nhưng chưa bao giờ anh coi trọng việc học cả, chỉ có đi chơi thôi, những chuyện của anh cha mẹ của anh đều biết hết từ việc cúp học đến việc nhiều người theo đuổi nhưng đều không vừa lòng anh.

Anh luôn ăn mặc hào nhóang và bóng bẫy mỗi khi ra ngoài, hay chải chuốt cho bản thân thật kĩ nhưng những dấu hiệu gần đây của anh khiến cha mẹ anh cảm thấy rất khó hiểu khi dạo gần đây ăn mặc có chút giản dị hơn trước nhưng cũng đủ để tạo nên vẻ ngoài thần thái và lãng tử của anh, đặc biệt hơn là anh dạo này có chút hơi buồn buồn khiến cha mẹ lo lắng, thấy thế cha mẹ anh hỏi mãi mới tìm ra nguyên nhân là anh đang thích một cô bé nhưng giờ không biết cô bé ấy ở đâu.

Không chỉ vậy mà dạo gần đây anh còn làm cho cha mẹ khó hiểu nhất là anh chăm chỉ hơn trước đó là biết cách kiếm tiền bằng chính công sức của mình khi anh vào công ty phụ cha anh không còn hay xin tiền vặt nữa, một cậu ấm như anh thay đổi tính cách một cách đột ngột đã làm cho cha mẹ anh hiểu ra nguyên nhân khiến con trai họ thay đổi từ một con người chỉ biết xin tiền bố mẹ nay đã biết cách kiếm tiền không ngoài ai khác chính là cô bé kia.

Tư tưởng của cha mẹ anh khá là thỏai mái và phóng khóang khi biết anh có bạn gái liền không cấm cản anh theo đuổi hạnh phúc của mình nhưng không được làm gì quá giới hạn, và câu trả lời học nhận được là vô cùng hài lòng khi người con gái mà con trai của họ quen lại có thể thay đổi được con người của con trai họ một cách chóng mặt như vậy, nên họ cũng muốn gặp cô gái ấy một lần. Và cha mẹ anh cũng không thể quên được hình dáng của một cô gái tốt bụng đã giúp họ, đó là cô gái đầu tiên gây ấn tượng với họ khi hai người đang ở nơi xa lạ.

Từ lúc xa Tuyết Nghi anh không biết phải làm gì chỉ biết đi tìm cô ấy rất lâu nhưng không có hi vọng, chỉ còn có vài tuần nữa là nhập học nên anh chỉ biết vừa tìm vừa đi làm đấy là khỏang thời gian vất vả nhất cho anh.

Cứ nghĩ tình cảm anh dành cho cô là thóang qua, là phút rung động đầu đời vì cô rất khác biệt với những cô gái mà anh đã biết , nhưng những ngày ở bên cô anh cảm thấy hạnh phúc biết bao và rồi một ngày cô rời xa anh không một lời từ biệt thì anh đã biết cái bệnh tương tư là đau như thế nào, tình cảm của anh dành cho cô bây giờ không phải là thích mà là yêu rồi , anh ấy đã yêu cô rồi cô bé ạ!!!

Còn cô vẫn chưa rõ được là như thế nào…

Cuối cùng ông trời đã thấu hiểu được lòng anh khi anh nhờ Cẩm Nguyệt hỏi địa chỉ của cô, biết cô sống ở đâu, ở nhà nào, học trường nào, lớp bao nhiêu anh nhờ Cẩm Nguyệt hỏi hết, vì là bạn thân nên Tuyết Nghi nói hết cho Cẩm Nguyệt nghe và anh đã xin cha mẹ của mình đến đấy sống và nhập học ở đấy luôn. Cha mẹ anh cũng đồng ý và cùng chuyển đến ở với con trai mình.

Buổi sáng trên sân trường Tuyết Nghi đang chơi cùng với những người bạn của mình thì nghe có người gọi mình…

_ Tuyết Nghi ơi Tuyết Nghi có một anh đẹp trai vừa chuyển trường đến hỏi gặp cậu kìa – Vũ Linh bạn cùng lớp với cô chạy vào nói với cô.

Nghe xong cô bạn cùng lớp nói cô như người trên trời rơi xuống cái bịch vậy, cô thực sự không biết ai luôn, trước giờ cô có quen ai đẹp trai đâu chứ đang mãi suy nghĩ thì người thanh niên đấy bước vào lớp trước sự khen ngợi của rất nhiều người.

Bất ngờ người con trai đứng trước mặt nhưng cô cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.

_ Là anh? Đông Phong. Sao anh lại đến đây? – Cô nhăn trán khó hiểu

_ Đúng là anh, anh đến đây thì sao? bất ngờ không? Chào em Tuyết Nghi lâu quá không gặp, bạn gái anh dạo này vẫn khỏe chứ? – Đông Phong lên tiếng cứ như là giới thiệu bạn gái của mình luôn vậy.

” Khụ … khụ … khụ ” khi nghe Đông Phong nói xong mà Tuyết Nghi liền bị sặc vì lời nói quá ngông của anh, bạn bè trong lớp thì ” ồ ” lên một tiếng bất ngờ.

_ Anh đang nói linh tinh gì đấy hả? Sao anh cứ như oan hồn bất tán vậy? tôi đã về đến tận đây rồi mà anh vẫn tìm được đích thực kiếp trước tôi nợ anh nên kiếp này anh đến đòi đây mà? Tôi cũng nhớ rõ ràng giao kèo giữa chúng ta đã hết nên tôi không còn là bạn gái của anh nữa? Giữa chúng ta không ai nợ ai nên đừng có đi theo tôi nữa. – Tuyết Nghi bức xúc nói như vậy với Đông Phong trước bao nhiêu bạn trong lớp.

_ Đúng là anh với em có giao kèo nhưng em là người phá vỡ nên lập tức giao kèo đấy bị hủy bỏ, em vẫn là bạn gái của anh, mà đúng rồi có cần anh nói lí do như lúc đầu anh nói với em khi anh đến gặp em không? Hay là để anh nói lại nha? – Đông Vũ khiêu khích với Tuyết Nghi

Chợt nhớ ra những câu sến súa đấy Tuyết Nghi liền ra hiệu cho anh dừng._ Thôi, anh đừng có đọc, anh mà đọc là bạn của tôi nghe sến quá ngất ra đi thì anh chịu trách nhiệm. Còn chuyện tôi thất hứa thì cái đấy là chuyện ngoài ý muốn, còn việc tôi làm bạn gái của anh là do anh ép tôi chứ tôi đâu có tự nguyện. Nói chung hết hè thì chấm hết anh cũng nên từ bỏ đi. – Tuyết nghi nói một cách dứt khóat.

_ Được thôi, coi như là chuyện trong hè đã chấm dứt nhưng nếu như lần này em không đồng ý làm bạn gái anh thì em sẽ hối hận đấy – giọng của anh đầy bí ẩn.

_ ý anh là sao?

Nhăn trán khó hiểu không biết anh ấy nói gì thì điện thoại của Tuyết Nghi reo lên, đầu dây bên kia là Cẩm Nguyệt. Chưa kịp hỏi gì thì Cẩm Nguyệt đã kêu cứu nếu nói nếu không đồng ý làm bạn gái anh ấy thì Cẩm Nguyệt sẽ bị bạn của anh ấy hãm hại, nghe xong Tuyết nghi tức điên không chịu nổi liền tắt máy, nhưng Tuyết Nghi vẫn bình tĩnh một lúc mới nói được vì ấm ức quá lớn.

Cô đâu có biết là bạn thân của cô từ lâu đã chấp nhận làm bạn gái của Ngô Vũ bạn thân của Đông Phong đâu, mỗi lần cô nghi ngờ bạn có người yêu cô liền hỏi nhưng bạn cô không chịu nói, bản thân cô cũng không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác nên cô cũng không hỏi nữa và thế đến giờ cô vẫn không biết vở kịch lần này và vở kịch lần trước đều cùng chung mục đích là muốn cô làm bạn gái Đông Phong.

Đến cuối cùng cô vẫn vì bạn mà không màng đến cảm xúc của mình, một lần nữa cô đồng ý làm bạn gái của anh. Nghe được câu trả lời đồng ý của cô anh vui mừng chào cô và đi về lớp của mình.

Khi anh vừa ra khỏi lớp, bạn bè cô xúm lại hỏi cô quen anh như thế nào?,…bla bla… gọi chung rất nhiều câu hỏi, nhưng cô chỉ trả lời mông lung là vô tình thôi, chỉ có những người bạn hay chơi với cô mới biết được là cô và anh quen nhau trong trường hợp nào. Bạn bè cô ai nấy cũng ngưỡng mộ và mừng thay cho cô luôn, chỉ có cô là đang khó xử.

Sau hôm đấy, anh luôn đến lớp hỏi thăm cô, hay xếp trùng lịch đi tình nguyện cùng cha mẹ cô.

Về phía gia đình anh thì từ lúc anh chuyển về đây anh ngoan ngõan chăm chỉ học hành và làm việc hơn hẳn, cha mẹ anh rất vui mừng vì con trai của họ đã thay đổi, và họ cũng muốn một ngày nào đó gặp được cô gái trong mộng của con trai mình một lần vì anh đã hứa khi hai đứa học xong đã có việc làm ổn định thì anh sẽ lập tức đưa cô về ra mắt cha mẹ mình luôn. Và suy nghĩ của anh khiến cha mẹ anh rất hài lòng về quyết định đấy.

Còn về gia đình cô thì cha mẹ cô luôn trêu cô nếu không dịu dàng lại thì còn lâu mới có người rước cô, và cũng muốn cô học hành tử tế để có một việc làm ổn định.

Vào một đêm Tuyết Nghi đi học thêm về muộn đang đi trên đường bỗng dưng có hai đến ba tên răng mai chặn đầu xem của cô lại, kéo cô xuống xe, vì bọn chúng bây giờ mất hết tính người nên đã mặc kệ cho cô kêu cứu thảm thiết hay ra sức vẫy vùng đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn cứ kéo cô lại và để ngoài tai, bọn chúng từng người từng người xé từng lớp quần áo trên người cô, cũng may cô mặc nhiều áo với chất liệu vải không phải dễ xé nên bọn chúng đang ra sức thì từ đâu có ba thanh niên tốt bụng đến giúp, và giọng nói quen thuộc trầm ấm lọt vào tai cô, không ai khác đó chính là Đông Phong cùng với Minh Đăng và Hạo Đông còn Ngô Vũ thì không về cùng hai người vì anh ấy đã chuyển ra đấy học cùng với Cẩm Nguyệt rồi.

Hai anh kia nói với Đông Phong dẫn Tuyết Nghi đi ra chỗ khác còn hai tên này để học xử lí cho, vì vừa bị đả kích tinh thần nên tinh thần của Tuyết Nghi có chút hỏang lọan, cứ đẩy anh ra xa, anh nhìn thấy mà đau xót hết cả ruột, nếu như cho anh đánh bọn chúng thì anh đã đánh chết bạn chúng rồi, nhưng bây giờ anh phải bảo vệ cô, người con gái anh yêu.

Mặc dù cho cô có đẩy anh ra ngoài thì anh vẫn ra sức ôm cô vào lòng mình và không ngừng bảo cô ” không sao rồi, có anh đây ” thật là ấm áp, cô nghe xong cũng an tâm và bớt hỏang lọan hơn nhiều. Để cô bình tĩnh trở lại anh đưa cô về nhưng vì cô đề nghị sống riêng nên cô chỉ có ở một mình, sợ cô nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột anh đã ở lại cả đêm chăm sóc cho cô. Từ việc nấu đồ ăn đến việc canh giấc ngủ cho cô.

Tờ mờ sáng, anh lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, lúc cô tỉnh dậy, nghĩ lại chuyện tối qua vẫn ám ảnh trong đầu cô, nhưng cô biết mình là người mạnh mẽ sẽ vượt qua khó khăn này nên cô đã lấy lại được tinh thần của mình, khi xuống bếp thì cô ngạc nhiên.

_ Đông Phong? sao anh lại ở đây? đừng nói là cả đêm qua anh ở lại nhà em đấy nha. – Tuyết Nghi cảm thấy ngạc nhiên và nói với Đông Phong.

_ Em dậy rồi à, hôm nay là chủ nhật sao em không ngủ thêm tí nữa, đêm qua em cứ nói mớ không nghừng. – Đông Phong thì nói chọc lại cô cũng không dám nhắc lại chuyện khủng khiếp đêm qua lúc cô đi học về nữa.

_ Cảm ơn anh – Tuyết Nghi như sắp khóc vậy, giọng run run nói với Đông Phong.

Thấy thế anh liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cô không còn gọi xưng ” tôi ” với ” anh ” nữa mà là ” em ” và ” anh ” rồi. Anh đi lại ôm lấy cô và lần này cô không còn phản kháng như truớc nữa mà ngay lúc này cô cần một vòng tay vững chắc, một bờ vai rộng để cô tựa vào. Cô biết anh đã nói tránh chuyện tối hôm qua rồi nên cô rất biết ơn anh-người cô ghét nhất nhưng cũng biết ơn nhất…

Sau sự việc đêm hôm đấy, hai tên răng mai kia bị bắt đến đồn cảnh sát và phải nhận cái án tử hình khi chuyện bọn mất nhân tính đấy làm rất nhiều nữ sinh khác. Còn về tình cảm của anh và cô thì thêm một chút tiến triển rồi nhưng cô vẫn không thể hiện nhiều cho lắm. Anh hay lui đến nhà cô để chăm sóc cho cô qua khỏi thời kì khủng hỏang tinh thần. Nói thì nói vậy thôi cô đã dùng hết lòng dũng cảm của mình để vượt qua chuyện kinh hòang đấy.

Khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không biết mình đã thích anh từ lúc nào, cô không biết nên nói từ chỗ nào cả, khi cô đang mãi suy nghĩ thì không biết mình suýt bị một cái ô tô tông vì đi ra giữa đường mà không nhìn đèn giao thông và cũng chính là anh đã cứu cô khiến anh bị thương phải nhập viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN