ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Chương 22: Sen béo giảm cân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU!


Chương 22: Sen béo giảm cân


-“Các trò trật tự, bạn Uyển Nhi nói cho cô nghe xem nào?”

Giọng cô giáo nghiêm khắc. Con bé sợ hãi, cậu cũng lườm nó.

-“Em…em…”

Nó cố hết sức, mà lại thấy không phải. Đột nghiên một bạn học bàn cuối đứng lên, thưa cô giáo.

-“Thưa cô lúc nãy em thấy bạn Nhi lục cặp sách của bạn Tuyết!”

Tất cả dồn về Sen, nó nhìn Ánh Tuyết, cực kì kinh ngạc.

Rồi lại nhìn cậu, hình như đang thất vọng về nó.

-“Em, em nói chuyện riêng với cậu được không?”

Con bé nói rất nhỏ, dường như chỉ hai người họ nghe thấy. Lớp trưởng xin phép cô giáo cho ra ngoài nói chuyện riêng năm phút. Cô giáo đồng ý.

…..

Ngoài hành lang.

-“Có gì nói mau! Mày lục cặp nó lấy tiền làm gì?”

-“Em…em…”

-“Em cái gì mà em? Mày thiếu tiền hả? Hay mẹ mày lại xuất hiện rồi? Lại cần tiền đưa cho bà ta?”

-“Không mà.”

-“Thế sao?”

Đại thiếu gia lườm nó, có vẻ rất nóng tính rồi.

-“Cậu đừng nói cho ai nhé!”

-“Lắm chuyện, nói đi.”

-“Lúc đó, bạn Tuyết, bạn ấy bảo em là anh trai bạn ấy mới đi du lịch về, mua quà cho bạn ấy, bạn ấy chỉ muốn cho mình em thôi, nên bảo lúc ra chơi, bạn ấy cùng mọi người đi uống nước, em cứ tự ý lấy trong cặp để tránh các bạn trong lớp ghen tỵ…nhưng không biết sao túi đó lại biến thành tiền…em thật không biết…”

Cậu nhìn nó, chán nản lắc đầu.

-“Thế lúc nó nói câu ấy với mày, mày có mang theo con gấu bông hồng tao cho không?”

-“Gấu ạ?”

Sen đơ ra một lúc, mới nhớ hôm nay để quên gấu ở nhà. Cậu tức điên người.

-“Mày ngu quá đấy, đi, vào lớp, bảo với cô giáo những gì xảy ra…”

-“Đừng cậu, nhỡ các bạn ghét bạn ấy thì sao?”

-“Mày là con người hay con bò vậy?”

-“Dạ?”

-“ĐẦN. Rõ ràng như thế rồi, nó gài bẫy chơi mày, con hâm, ngu, mau, mau vào lớp nói hết ra cho tao…”

Bị cậu ép, con bé đành vào lớp kể lể sự tình. Trớ trêu thay, đôi khi sự thật, trắng đen lẫn lộn, Ánh Tuyết nhất định không thừa nhận. Các bạn trong lớp thì nghĩ Sen đã ăn cắp rồi lại la làng, ngoại trừ cậu, chắc không ai tin nó cả.

Một đứa là học sinh xuất sắc của lớp, một đứa thì ngây ngô khỏi nói, người giám hộ lại là chủ tịch của CL Group, cũng không có lý gì để đi ăn trộm. Giờ mỗi đứa nói một kiểu, hơn nữa, bọn chúng vẫn còn quá nhỏ. Cô giáo suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô nói.

-“Trong chúng ta, đã có ai mà chưa từng mắc lỗi? Người phạm tội không đáng ghét, đáng ghét là không biết nhận sai, sửa đổi. Bây giờ bạn Tuyết cầm lại tiền của mình, sự việc hôm nay, cô cho hai trò suy nghĩ, ai cảm thấy mình mắc lỗi thì lên thú nhận với mọi người, sẽ được khoan hồng. Hạn là giờ sinh hoạt tuần sau, còn nếu không có bạn nào nhận, có lẽ cô sẽ mời phụ huynh và các chú công an vào cuộc.”

…..

Sáng thứ hai đầu tuần, Sen bỏ gấu bông vào túi áo, tìm gặp Ánh Tuyết, thực hiện đúng kế hoạch của đại thiếu gia. Nó cũng chẳng biết vì sao phải nói thế, vì sao phải mang em gấu, nhưng cậu dặn thì cứ làm thôi.

-“Tuyết à, nói chuyện với mình nhé!”

-“Được thôi!”

-“Hôm đó, rõ là bạn bảo mình lấy gói màu tím đó trong cặp bạn mà, bạn nói với cô giáo được không?”

-“Bạn nhầm à? Sốt à? Tôi nói thế lúc nào?”

-“Bạn nhớ lại đi mà…”

-“Sự việc không xảy ra thì việc gì phải nhớ?”

Ánh Tuyết nhìn Sen khinh thường, rồi bỏ đi. Nó tiu nghỉu về chỗ cậu, đang định báo cáo tình hình thì cậu đã gạt phắt.

-“Tao biết rồi, mịa con cáo già!”

Đại thiếu gia tưởng lừa được Ánh Tuyết kể ra sự thật, ai ngờ ngoài dự đoán. Sen thì vừa cầm gấu bông vừa buồn rầu.

-“Có khi bạn ấy chưa nhớ ra, để em đi hỏi bạn ấy lần nữa!”

-“Đứng lại cho tao, con ngu kia!”

-“Dạ?”

-“Được rồi, cho nó ăn cơm thì nó không nghe, kiểu này chắc thích ăn c… rồi…”

-“Ặc, cậu nói bậy nhé!”

-“Im mồm, tao đang điên đây!”

Câm lặng không dám nói. Thế nào mà từ tiết sau, cậu lạnh nhạt hẳn với Sen. Vâng, tới bây giờ thì cả cái lớp này, ai ai cũng lạnh nhạt với nó.

Đại thiếu gia, có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy sao?

Cậu gom đồ, chuyển lên bàn trên ngồi cùng bạn Tuyết, không phải cậu tin nó ăn trộm rồi chứ? Không phải cậu ghét nó rồi chứ?

-“Cậu…cậu đi đâu đấy?”

Sen rơm rớm.

-“Bỏ ra, tao không thích ngồi với mày nữa!”

-“Sao lại thế?”

-“Không thích là không thích!”

Cậu lườm, cậu nặng lời, Sen tủi thân chết đi được. Cả buổi buồn nẫu ruột. Về nhà cậu cũng không nói lời nào với nó, làm nó tinh thần xuống dốc còn nhanh hơn lúc bị nghi ăn trộm.

Rồi trên lớp thì bạn Hiển bạn Tuyết, suốt ngày dính với nhau như sam, tin đồn lan khắp cả khối. Bạn Hiển thì tâm lý thôi rồi, mua cho bạn Tuyết bao nhiêu quà đẹp, còn mời bạn Tuyết đi xem phim nữa chứ.

Thứ tư, đôi bạn tốt đang ngồi uống nước ở căng tin, bạn Sen từ đâu xuất hiện, mếu máo.

-“Cậu…cậu giận em cái gì cậu nói ra đi!”

Bạn Hiển chỉ nhấp ngụm cacao, thản nhiên không nói gì.

-“Em không chịu được đâu, cậu nói đi…”

-“VỀ LỚP!”

Bị quát, đành phải về, ấm ức không thể tả. Ánh Tuyết bên cạnh, vỗ về lớp trưởng.

-“Cần gì phải tức vì một con hầu…”

Ánh mắt Hiển hơi lạ, nhưng rồi lại nhanh chóng vui vẻ. Cô bé thở phào, chuyện Sen là người hầu nhà họ Hoàng, cô cũng vừa mới biết thôi, là do có người bạn của mẹ hôm đó được mời đi sinh nhật Sen tiết lộ.

Vậy mà giả đò anh em họ, rồi bám lấy Thế Hiển, lại còn vì nó mà Hiển không ngồi cùng bàn với cô nữa, rất bực mình. Nhưng thôi, dù sao cũng chỉ cần vài tiểu xảo, mọi chuyện cũng đâu vào đấy rồi còn gì?

-“Thực ra nó cũng đáng thương lắm!”

Thế Hiển chậm rãi nói.

-“Vì mẹ đẻ nó cứ đòi tiền nên nó phải đi vào bước đường cùng…”

-“Vậy sao?”

-“Ừ…Nhưng bạn biết không? Nó rất sợ mình, chỉ cần nó không dám động vào đồ của mình thì mình không bao giờ ghét nó cả…”

Ánh Tuyết mím môi, Hiển thì vẫn cười nói như thường.

Buổi chiều, giờ ra chơi, lớp trưởng cố ý để ví của mình trong ngăn bàn, huy động cả lớp ra chơi trò chơi mới.

-“Bạn không đi hả Tuyết?”

-“Đợi mình tý, mình cất sách đã…”

-“Ừ, nhanh lên nhé, không có bạn mất vui!”

Hiển vui vẻ ra trước, Tuyết trong lớp, cố gắng nín thở. Chỉ cần lần này, nốt lần này thôi, trong mắt Hiển, Sen sẽ hoàn toàn là cỏ rác. Cô bé cầm chiếc ví, nhanh nhẹn bỏ vào balô hồng bàn dưới.

Đoạn, khi vừa mới ra sân trường, ra chỗ Sen, nói thầm.

-“Sen ơi cô giáo tìm bạn trong lớp ý sao?”

Sen ngu, cứ thế đi vào lớp, không thấy ai, lại ngơ ngác đi ra. Hiển nhìn theo, nhếch mép cười. Trống điểm, lớp trưởng vào lớp trước, gỡ máy quay giấu sẵn ở mép bảng, sau đó điềm nhiên về chỗ.

Cả giờ học, chẳng thấy Hiển kêu mất đồ, Tuyết đành gợi ý.

-“Hình như lúc nãy mình thấy ví bạn để đây thì phải, giờ đâu rồi?”

Thực ra trò này khá là thú vị nhỉ? Lớp trưởng cười.

-“Chắc mình để trong balô rồi!”

-“Chắc không? Bạn tìm lại xem, lớp mình có trộm mà…”

Tuyết vừa nói, vừa liếc xuống bàn dưới. Hiển nhìn theo, khinh bỉ, trả vờ lục balô, cậu nói.

-“Có lẽ mất thật rồi!”

-“Lúc nãy mình thấy Sen vào lớp làm gì đó…”

Đoạn Tuyết đã hô hào, cả lớp đều biết lớp trưởng mất ví, ồn ào cả lên, cô giáo bước vào mãi mà không ổn định trật tự được.

Biết chuyện, cô hỏi.

-“Thế Hiển mất ví à?”

Chưa gì, mấy đứa bạn gái đã xông vào lấy balô Sen, lục tung ra, tìm được thứ cần tìm thì sung sướng lắm.

-“Có phải ví cậu không? Ở trong balô Nhi này?”

Sen sốc khỏi phải nói, nhìn cậu, xua xua, muốn giải thích, mặt phụng phịu, nước mắt đầm đìa.

-“Đúng là ví tớ, nhưng là tớ tặng Nhi mà!”

Mọi người kinh ngạc nhìn lớp trưởng, nhất là Tuyết, thấy Hiển nói thế nên cô giáo cũng không truy xét.

Hôm sau, đại thiếu gia xin gặp riêng cô giáo, nộp cuốn băng bằng chứng. Chiều thứ sáu, cô gọi Tuyết tới nói chuyện. Lúc đầu Ánh Tuyết không nhận, nhưng về sau cô nói cho xem một đoạn phim ngắn, mặt cô bé bỗng trắng bệch, sợ sệt.

Cô giáo dọa thêm.

-“Cô còn có nhiều chứng cứ hơn nữa, nếu trò không thành thật, cô sẽ nhờ tới công an…”

Hai cô trò nói chuyện gần một tiếng, rốt cuộc cô bé cũng phải thành thật khai hết. Giờ sinh hoạt, trước mặt cả lớp, đứng lên xin lỗi Uyển Nhi, tự thú nhận mọi trò ăn cắp vặt trước giờ đều do mình làm. Mọi người sốc lắm, cảm thấy có lỗi với Nhi, các bạn học cũng lần lượt xin lỗi con bé.

Cô giáo cũng hứa, chuyện này chỉ trong nội bộ lớp biết, sẽ không nói tới phụ huynh hay nhà trường, đối với cô, quan trọng nhất là học sinh có thể nhận thức được lỗi sai và hối cải.

Trống trường điểm.

-“Thế Hiển, đứng lại!”

-“…”

-“Là do bạn bày trò phải không? Bạn lừa mình?”

-“Tôi không phủ nhận!”

-“Nhi biết không?”

-“Nó không cần phải biết!”

-“Ha…từ trước giờ mình vẫn luôn không hiểu vì sao Nhi lại ngu thế…hóa ra…”

-“Im mồm, có tư cách gì mà nhắc tới nó?”

-“Dù sao mình cũng sẽ chuyển trường, ba mẹ mình muốn cho mình ra nước ngoài học từ lâu rồi, chẳng qua là vì bạn…”

-“Vậy tôi phải xin lỗi bạn hả?”

-“Cho nên mình sẽ nói thật, bạn và Nhi…không có hi vọng đâu…và sự thực, vì sao nó ngu, tất cả là vì bạn đó, nó sống trong một cái lồng, được bạn bao bọc…thực ra bạn mới chính là người hầu của nó đấy…haha…”

-“Chỉ sợ người như bạn, muốn được nhốt trong lồng cũng không ai chịu nhốt!”

Thế Hiển nói rồi đủng đỉnh vào trong xe, để lại ai đó, không chọc giận được đối phương, tức lộn tiết.

Sau vụ đấy, cậu lại thân thiết với Sen, con bé chẳng biết gì, nó lại nghĩ đơn giản là cậu biết nó không ăn trộm đồ nữa nên quý nó như xưa.

Sinh nhật cậu, nó nghĩ mãi không biết mua cái gì, thế rồi cuối cùng bắt chiếc cậu, mua một cái gối trái tim tặng cậu.

Đại thiếu gia nhận quà, quắc mắt.

-“Gối rẻ rách, mày xem, tao tặng quà mày, có hẳn thương hiệu HYN, mày tặng tao, chẳng biết xuất xứ từ đâu…”

-“Vâng, em xin lỗi, thế để em đi tìm mua gối HYN cho cậu.”

-“Thôi, khỏi cần, mày tự làm cái thương hiệu vào đây cũng được!”

-“Thương hiệu gì ạ, làm sao làm được ạ?”

-“Thêu vào, thêu chữ vào.”

-“Dạ?”

-“Chẳng phải mày khoe các chị dạy mày thêu còn gì?”

-“Vâng vâng đúng rồi, hay quá, thế mà em không nghĩ ra, để em thêu chữ HYN vào gối cho cậu nhé!”

-“Con hâm!”

Cậu lườm, không bằng lòng.

-“Thế sao ạ?”

-“Thêu thương hiệu NYHTĐ, tao thích thương hiệu đó hơn.”

-“Thương hiệu ấy nổi tiếng hơn ạ?”

-“Ừ, nói nhiều, về thêu đi…”

Thêu mất thời gian nên sáng hôm sau cậu mới nhận được quà, qua ngày sinh nhật rồi, nhưng cậu vẫn sướng.

……

……

Thấm thoát cũng tới mùa hè.

Ba mẹ nuôi đi du lịch châu Âu rồi, Sen thì đi máy bay cứ bị nôn, choáng váng, ba mẹ hỏi Hiển có đi không, Hiển không đi. Thế là hai đứa ở nhà thôi.

Sáng cậu hay đi chơi với bạn, Sen thì ở với các bác, học làm món ngon, học cắm hoa, học tỉa quả, nói chung cả ngày không thấy chán.

Một hôm, nhóm bạn của đại thiếu gia đi thuyền chơi, gặp đầm sen thơm ngát, mỗi ông làm một bó.

-“Mày cũng mua đi!”

-“Làm gì?”

-“Cho mẹ, cho chị, cho bạn gái, cho cô hàng xóm, đẹp thế này, ai chả thích…”

Nghe bạn rủ rê, cậu cũng làm một bó to không kém.

Trên xe, đại thiếu gia đã phải suy nghĩ rất nhiều.

‘Tao hôm nay đi gặp đầm sen đẹp, lấy về cho mày, mày có thích không?’

Không được, dài dòng quá.

‘Tặng mày này, thực ra trong lòng tao, mày cũng giống đóa sen này, trong sáng, ngây thơ, vì vậy tao mới gọi mày là Sen.’

Không được, sến quá.

‘Bọn bạn tao không cần, tao nhặt về!’

Không được, thế nó lại tưởng cho nó đồ vứt đi.

…..

Vò đầu bứt tai, không biết về tới nhà từ bao giờ. Cậu vừa vào sân, gặp con Sen đang nhặt rau ở hiên bếp dưới. Đại thiếu gia gọi.

-“SEN!”

Nó loăng quăng chạy tới, nhìn thấy cậu, mặt hớn mày hở.

-“Cho em hả?”

Cậu hơi ngại.

-“Ừ!”

-“Cảm ơn đại thiếu gia, đại thiếu gia muôn năm!”

Cậu còn chưa kịp nở mặt nở mày thì nó đã giật đánh phựt một phát, cầm cái bắp sen chạy vào bếp reo hò.

-“Chị Na ơi, ăn bắp sen đi…”

Để lại ai đó, mặt ngắn tũn ngắm nhìn bó hoa trong tay. Cả bó hoa đẹp như này, tự dưng lòi đâu ra một cái bắp? Mà con ranh này, sao mắt nó tinh thế hả?

-“Cậu tốt quá, bắp sen non ngọt quá, mai em phải bảo các bác đi chợ mua cho em mới được!”

Đứa thì phởn phởn, đứa thì tức xì khói, vứt cả bó hoa xuống đất, bực mình đi lên nhà.

Buổi tối, tình cờ cậu lại thấy nó nhặt bó hoa sen, nâng niu, tự dưng mát lòng mát dạ. Khoan đã, gì thế kia? Nó bóc hết lớp cánh màu hồng, sau đó từ từ ăn phần màu vàng bên trong. Nhìn cậu, nó giật nảy.

-“Mày làm cái gì thế?”

-“Em thèm quá à, mà tối rồi không đi mua được, nhưng ăn cái này cũng ngon lắm…”

-“ĂN. ĂN. ĂN…Mày chỉ biết ăn thôi…”

Đại thiếu gia giận, vứt bó hoa vào thùng rác. Sen ấm ức nhìn theo.

-“Mày tự vào cân xem mày và con Milu đứa nào nặng hơn?”

-“…”

-“Nhanh!”

Tưởng cậu nói đùa, ai ngờ là thật, Sen mếu máo xách cân, gọi em Milu vào cân, em ấy nặng 30kg. Sen đứng lên cân, nó nặng 56kg.

-“Mịa, nặng gần gấp đôi con chó!”

-“Có phải tại em đâu?”

-“Cái mồm mày không ăn thì thịt nó tự nở ra được hả? Trông kìa, mới lớp 7 mà nhìn sệ như mẹ của mấy đứa con rồi kìa…”

-“Sao cậu bảo thích em béo?”

-“Tao nói thế mà mày cũng tin hả?”

-“Cậu đểu!”

Cộng vụ tức lúc nãy, cậu càng bêu giếu thân hình Sen, bêu giếu thậm tệ. Đêm đó, lòng tự ái bị tổn thương, Sen khóc sưng hết cả mắt. Sáng hôm sau, quyết định giảm cân.

Kế hoạch của nó, là chỉ uống nước lọc thôi.

Tới chiều tối, người hoa hết cả lên, nhưng hình như nó thấy má nó hơi xanh thì phải, không hồng như mọi khi, hình như gầy ý sao. Đứng lên cân, giờ còn có 55.8kg thôi. Trời ơi sướng quá, cứ đà này hết hè là thân hình xinh đẹp ngay.

Thấy tiếng xe ngoài cửa, vội vàng ra khoe cậu.

-“Cậu…cậu thấy em khác gì?”

-“Khác gì?”

-“Em gầy đi đấy!”

Cậu nhìn nó, ngán ngẩm.

-“Ừ, sút phải tới chục cân ý nhỉ, trông thon thả quá!”

Sen không biết cậu nói đểu, giải thích.

-“Không không, chỉ sút 2 nạng thôi, đã đẹp ra chưa cậu?”

Cậu đi đằng trước, nó lẽo đẽo đằng sau, khoe khoang khoe khoang. Một lúc, tự nhiên không khí yên lặng. Cậu nhìn lại, sững người, mặt tái mét.

-“Sen!”

-“Sen, mày sao vậy?”

-“Sen, tỉnh lại đi…”

-“Con hâm, mày đừng có dọa tao thế!”

(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN