Đại Thiếu Trở Về - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đại Thiếu Trở Về


Chương 6


Cố Ngôn Tử nói chuyện điện thoại xong, đưa điện thoại lại cho Trịnh Gia Hòa, lại cười ngượng ngùng với Trịnh Gia Hòa.

Hắn cố ý nói những lời như vậy, sự chiếm hữu của Bành Tĩnh Hoằng đối với hắn rất mạnh, trước kia hắn làm biên kịch đi cùng với đoàn phim, có một ngày không đủ phòng đoàn phim sắp xếp cho hắn ở cùng với một nam diễn viên hơn sáu mươi tuổi, Bành Tĩnh Hoằng rất giận dữ, hôm nay hắn đã chọc giận….

Tuy rằng hắn không muốn để ý tới người này, nhưng cũng không để cho hắn tiện nghi như vậy được.

Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng nói chuyện, Trịnh Gia Hòa đều nghe toàn bộ vào lỗ tai, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn cũng không quen Bành Tĩnh Hoằng, nhưng giải trí Tinh Duyệt thì biết, Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng…. có quan hệ gì?

Trong lòng Trịnh Gia Hòa nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười nói với Cố Ngôn Tử: “Không phải nói muốn đi ngủ sao? Đi thôi.”

“Còn sớm mà…. Ngược lại Chú Trịnh à, Chú nên đi ngủ sớm đi!” Cố Ngôn Tử cười càng lúc càng tươi, má lúm đồng tiền cũng càng ngày càng sâu.

Trước khi hắn sống lại kỳ thật rất ít cười. sau khi trở lại gia đình, tuy rằng hắn không còn liên hệ gì với đám người Bành Tĩnh Hoằng, nên trả thù, cha mẹ hắn cũng giúp hắn trả thù, nhưng những chuyện đó vẫn ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng ít nói cười hơn.

Nhưng hiện giờ hắn sống lại, có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, Trịnh Gia Hòa cũng rất tốt…. hắn đột nhiên rất thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử cười, cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Trịnh Gia Hòa trở về phòng, mà Cố Ngôn Tử lại đợi một lát, đợi trợ lý của Trịnh Gia Hòa mang quần áo tới cho hắn.

Trợ lý đưa tới hai  bộ quần áo mặc ngoài, ngay cả quần lót cũng có, ngoài những cái này ra, còn chuẩn bị một bộ áo ngủ, hai túi quần lót mặc một lần: “Cố tiên sinh, không biết ngài thích kiểu dáng gì, tôi liền mua loại mới nhất, nếu ngài thích cái khác, tôi lập tức đưa tới đây cho ngài.”

“Không cần, quần áo này rất tốt.” Cố Ngôn Tử cười nói, hắn đối với quần áo luôn luôn không chọn lựa.

“Vậy là tốt rồi, Cố tiên sinh, trong phòng có máy giặt cùng máy sấy, nếu ngài cần thì có thể dùng. Cũng có thể gọi điện thoại cho phục vụ, cho bọn họ mang quần áo của ngài đi giặt.” Trợ lý lại nói.

Cố Ngôn Tử gật gật đầu, ngáp một cái.

Bởi vì chuyện Bành Tĩnh Hoằng đính hôn mà hắn đã trằn trọc vài ngày, hôm nay lại đau lòng buồn bực một ngày, lúc này rất mệt mỏi.

Cố Ngôn Tử vào phòng tắm tắm sạch sẽ, sau đó thay quần lót mới, đem tất cả quần áo ném vào trong máy giặt, sau đó mặc duy nhất một cái quần lót, rồi nằm lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ, hắn còn tắt điện thoại.

Đời trước, buổi tối hôm nay hắn cả đêm không ngủ, nhưng hiện giờ, hắn ngủ rất ngon.

Cố Ngôn Tử ngủ thật sự rất ngon, Bành Tĩnh Hoằng lại cả đêm không ngủ.

Sau khi Cố Ngôn Tử ngắt điện thoại, quản lý Trương liền đem đám người Tôn Minh Nghĩa mời ra khỏi khách sạn An Hoa.

“Khách sạn An Hoa này xảy ra chuyện gì! Có thể làm ăn như vậy sao? Thế mà đuổi khách ra ngoài!” thể diện Tôn Minh Nghĩa đều mất hết, sau khi tới bãi đỗ xe của khách sạn, liền oán giận một chút.

Rõ ràng bọn hắn là khách hàng, thể nhưng còn phải chịu ủy khuất!

“Là các cậu gây chuyện trước.” Bành Tĩnh Hoằng nắm nắm tay, cắn răng nói.

Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng rất khó coi, Tôn Minh Nghĩa nhìn hắn như vậy, tức giận cũng không dám thở ra.

Mấy người bọn họ cùng Bành Tĩnh Hoằng, đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Bành Tĩnh Hoằng từ nhỏ tới lớn, đều là người đứng đầu của bọn họ, sau đó giải trí Tinh Duyệt của Bành gia lại làm ăn phát triển, vứt công ty nhà bọn họ ở xa tít phía sau, bọn họ liền trở thành thiên lôi của Bành Tĩnh Hoằng sai đâu đánh đó.

Lúc Bành Tĩnh Hoằng vui vẻ, bọn họ sẽ cùng hắn không lớn không nhỏ, nhưng Bành Tĩnh Hoằng nếu thật sự tức giận, bọn họ cũng không dám chọc hắn.

“Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bành Tĩnh Hoằng nghiêm mặt hỏi: “ Cố Ngôn Tử sao lại ở cùng với Trịnh Gia Hòa?” hiện tại hắn tức đến nổ phổi, vừa rồi nếu không nghĩ tới hôm này là ngày mình đính hôn, trong khách sạn này có nhiều người trong giới, hắn sợ là đã nắm lấy cổ áo quản lý Trương, bắt quản lý Trương dắt hắn đi tìm Cố Ngôn Tử.

“Bành ca! Cố Ngôn Tử là tên không biết thẹn! nhìn thấy Trịnh Gia Hòa có tiền, lập tức liền dính lấy rồi!” Tôn Minh Nghĩa nói.

“Cậu đừng nói bậy!” Bành Tĩnh Hoằng hung tợn nhìn Tôn Minh Nghĩa.

“Tôi không nói bậy! chúng tôi đều nhìn thấy, hắn nói hắn không có Bành ca, còn có thể tìm được người tốt nhất….” vẻ mặt Tôn Minh Nghĩa khó chịu, nhưng mà…. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bành Tĩnh Hoằng, thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ…

“Bành ca, ta có ghi hình lại….” lúc này Đan Quần nhỏ giọng nói, lấy điện thoại ra.

Bành Tĩnh Hoằng cố gắng khắc chế bản thân, mới không đấm một quyền vào mặt Tôn Minh Nghĩa, hiện tại nghe được lời nói của Đan Quần, hắn đoạt lấy điện thoại, liền mở video Đan Quần đã quay lên.

Trong video quay Cố Ngôn Tử đi tới chỗ Trịnh Gia Hòa, mà chờ hắn nhìn thấy Cố Ngôn Tử thân thiết kéo tay Trịnh Gia Hòa….

Bành Tĩnh Hoằng trực tiếp ném điện thoại xuống đất.

Ban đầu Tôn Minh Nghĩa còn muốn giống như trước, nói bậy thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng như vậy, lại không dám nói gì.

Bọn họ ngậm chặt miệng mình, Bành Tĩnh Hoằng cũng không mở miệng, trong lúc nhất thời mọi người rơi vào sự xấu hổ, cuối cùng, vẫn là điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng vang lên phá vỡ yên tĩnh.

Bành Tĩnh Hoằng rời khỏi tiệc đính hôn còn chưa tính, còn vẫn không quay về…. mẹ Bành gọi điện tới thúc dục.

“Tĩnh Hoằng, khách khứa đều còn ở đây…” thanh âm mẹ Bành ôn nhu, thúc giục Bành Tĩnh Hoằng mau trở về.

Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa lông mày của mình. Hiện tại hắn không muốn trở về, nhưng không thể không trở về, hắn đính hôn mời rất nhiều người, trong đó còn có một ít đối tác làm ăn với giải trí Tinh Duyệt, lúc này nếu hắn mặc kệ bọn họ, sau này bọn họ sẽ coi hắn thế nào?

Bành Tĩnh Hoằng để lại nhóm người Tôn Minh Nghĩa, xoay người đi trở về.

Chính là, hắn tuy rằng trở về, nhưng vẫn luôn mất hồn mất vía, khiến cho Khương Tú đứng bên người hắn, khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười hận đến mức muốn lột da Cố Ngôn Tử.

Từ nhỏ Khương Tú đã thích Bành Tĩnh Hoằng, tiến vào giới giải trí cũng là vì Bành Tĩnh Hoằng.

Những năm này, nữ nhân bên người Bành Tĩnh Hoằng cũng chỉ có mình cô ta, cô ta nghĩ mình khẳng định có thể trở thành vợ của Bành Tĩnh Hoằng, kết quả…. Bành Tĩnh Hoằng thế nhưng thích một tên nam nhân!

Cô ta sao có thể cam tâm?

Hai năm này, nàng gây phiền toái cho Cố Ngôn Tử không ít, đáng tiếc vì không muốn Bành Tĩnh Hoằng phát hiện, nàng cũng không làm nhiều.

“Bành ca, sắc mặt anh nhìn không tốt, làm sao vậy?” sau khi tiễn hết khách khứa đi, vẻ mặt Khương Tú lo lắng nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.

“Không có việc gì.” Bành Tĩnh Hoằng nói.

“Có phải Cố Ngôn Tử giận anh không? Bành ca, chúng ta đi giải thích với hắn sớm một chút đi.” Khương Tú nói: “Chúng ta là hiệp nghị kết hôn, nếu hắn biết, khẳng định sẽ không tức giận nữa.”

Bộ dạng Khương Tú săn sóc, nhưng chỉ có cô ta biết, lúc nói tới “hiệp nghị kết hôn”, trong lòng nàng hận bao nhiêu?

Rõ ràng cô ta biết Bành Tĩnh Hoằng trước, rõ ràng cô ta xứng với Bành Tĩnh Hoằng hơn, kết quả bởi vì Cố Ngôn Tử, cô ta đã gả cho Bành Tĩnh Hoằng mà còn phải sử dụng thủ đoạn.

Nàng lấy cớ vì sự nghiệp không muốn kết hôn nhưng trong nhà lại ép kết hôn, muốn Bành Tĩnh Hoằng giúp đỡ, lại chế tạo một lần “ngoài ý muốn”, mới làm cho Bành Tĩnh Hoằng đồng ý hiệp nghị kết hôn với cô ta.

Những thứ này thì quên đi, thế nhưng cô ta còn phải đến trước mặt Cố Ngôn Tử giải thích….

Bành Tĩnh Hoằng nghe Khương Tú nói, nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Khương Tú, lại nghĩ tới Cố Ngôn Tử, rồi lại bực mình hơn.

Cố Ngôn Tử sao không thể săn sóc giống như Khương Tú?

Cùng bạn bè của hắn bất hòa, cùng mẹ hắn cãi nhau, lạy gây chuyện trong tiệc đính hôn của hắn, bây giờ còn chạy theo Trịnh Gia Hòa!

Bành Tĩnh Hoằng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng của Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa trong video, liền cảm thấy phẫn nộ.

Thế nhưng, Cố Ngôn Tử rất thương hắn, cho dù đi theo Trịnh Gia Hòa, khẳng định cũng sẽ không làm gì.

Bành Tĩnh Hoằng nói với mình như vậy, nhưng trong lòng không bình tĩnh được.

Cố Ngôn Tử với Trịnh Gia Hòa nếu không có gì? Nếu như vậy, hắn sao lại có thể cầm điện thoại của Trịnh Gia Hòa? Vì sao có thể làm cho quản lý Trương nghe hắn?

Không, Cố Ngôn Tử với Trịnh Gia Hòa nhất định không có quan hệ gì! Trịnh Gia Hòa là ai? Sao có thể để ý đến Cố Ngôn Tử, nói không chừng còn có nguyên nhân khác…. Lúc trước Giang đạo kia, sắc mặt cũng không tốt với hắn sao, nhưng thực thích Cố Ngôn Tử đó thôi.

Tuy rằng Cố Ngôn Tử không có bối cảnh, nhưng mấy năm nay cũng có thành tựu, có tiếng tăm không ít, nói không chừng Trịnh Gia Hòa thích kịch bản của hắn.

Nhưng cho dù như vậy, Cố Ngôn Tử cũng không nên làm như vậy!

Hắn thật sự rất tốt với Cố Ngôn Tử, thế nhưng hắn dám gây sự như vậy!

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Bành Tĩnh Hoằng không để ý đến sự ngăn cản của cha mẹ, lái xe đến chỗ ở của Cố Ngôn Tử.

Hắn có chìa khóa phòng ở của Cố Ngôn Tử, liền trực tiếp mở cửa đi vào, kết quả trong phòng không có ai!

Cố Ngôn Tử không trở về sao? Hắn thật sự ở cùng với Trịnh Gia Hòa?

Bành Tĩnh Hoằng lấy di động ra gọi cho Cố Ngôn Tử, nhưng không gọi được, còn phát hiện mình bị kéo vào danh sách đen.

Bành Tĩnh Hoằng liền ném vỡ di động của mình, sau đó lái xe trở lại khách sạn An Hoa.

Tiệc đính hôn kết thúc cũng đã khuya, quay ra quay vào cũng tốn không ít thời gian, hiện giờ cũng đã ba giờ sáng, trong khách sạn An Hoa im ắng, những nhân viên tiếp tân đang mệt mỏi muốn ngủ.

Bành Tĩnh Hoằng đi qua, liền hỏi: “Trịnh Gia Hòa… đêm nay Trịnh tổng ở nơi này?”

“Đúng vậy, ngài là?” Nhân viên tiếp tân thấy quần áo Bành Tĩnh Hoằng mặc không tầm thường, liền nghĩ hắn là người có làm ăn với Trịnh Gia Hòa, cười hỏi.

“Hắn đang ở nơi nào?” Bành Tĩnh Hoằng đỏ mắt hỏi.

“Vị tiên sinh này, hiện tại đã khuya, không tiện quấy rầy Trịnh tổng. nếu ngài có việc, có thể để lại số điện thoại của ngài.” Nhân viên tiếp tân nói, trong một năm Trịnh Gia Hòa ở đây cũng chỉ hơn mười lần, đây cũng không phải là bí mật gì, cũng đã nói ra, nhưng các cô cũng sẽ không đem chỗ ở của Bành Tĩnh Hoằng nói cho người khác.

“Tôi hỏi hắn đang ở đâu?” giọng nói của Bành Tĩnh Hoằng rất kém cỏi.

“Tiên xin, thật có lỗi, chúng tôi không thể để lộ tin tức của Trịnh tổng được.” thanh âm nói chuyện của nhân viên tiếp tân cũng lạnh xuống, cô thấy Bành Tĩnh Hoằng không thích hợp.

Đến ngay cả bảo an, sắc mặt cũng không tốt nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng chỉ có thể nhịn xuống: “Thật có lỗ…. do tôi nóng nảy quá.”

Ngày hôm qua hắn ở nơi này đính hôn, cũng đã đặt phòng rồi, Bành Tĩnh Hoằng rời khỏi đại sảnh, đi tới phòng mình đã đặt, nhưng đi vào chưa bao lâu, hắn lại đi ra.

Hắn dạo qua một vòng ở khách sạn An Hoa, sau đó chú ý tới lầu Hải Đường tương đối độc lập, còn có bảo an rất là nghiêm khắc.

Bành Tĩnh Hoằng ngồi xuống ghế dài bên ngoài lầu Hải Đường.

Mặt trời từ từ đi lên từ phía đông.

Hôm qua Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, buổi sáng cũng dậy rất sớm, kết quả… hắn phát hiện Trịnh Gia Hòa đã dậy, thế nhưng còn sớm hơn hắn.

Không chỉ có thế, Trịnh Gia Hòa còn mặc đồ vận động hỏi hắn: “Muốn tới phòng tập chạy bộ với tôi không?”

Chạy bộ? người có trái tim không tốt, là không thích hợp vận động mạnh!

Nhưng vận động vừa phải cũng rất tốt….

Cố Ngôn Tử tính toán sẽ để ý Trịnh Gia Hòa, nên lập tức đồng ý.

“Cậu muốn đổi quần áo không? Trong phòng để quần áo có đồ vận động của tôi, cậu có thể mặc.” Trịnh Gia Hòa nói, ngày hôm qua trợ lý của hắn mua quần áo cho Cố Ngôn Tử, là nguyên một bộ tây trang.

Quần áo này Cố Ngôn Tử mặc rất vừa vặn, hắn nhìn giống như tiểu vương tử cao quý, chỉ là… không thích hợp vận động.

“Không cần.” Cố Ngôn Tử từ chối, hắn không muốn chạy bộ, đi theo chỉ là muốn trông chừng Trịnh Gia Hòa mà thôi.

Trịnh Gia Hòa cho rằng Cố Ngôn Tử không thích mặc quần áo mà mình đã mặc qua, cũng không cưỡng cầu, mang theo Cố Ngôn Tử đi xuống lầu, tính toán đi phòng tập thể dục của khách sạn.

Kết quả, hai người bọn họ vừa rời khỏi lầu Hải Đường, liền nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng đương nhiên cũng thấy bọn họ.

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cùng đi ra khỏi lầu Hải Đường, Cố Ngôn Tử còn mặc quần áo mới… hắn nghẹn tức giận cả một đêm, rốt cục không nhịn được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN