Giờ ăn trưa hôm đó, đang xếp hàng lấy đồ ăn thì bỗng một bông tuyết rơi xuống đậu trên mũi Yên Hòa.
Nó hắt xì một cái rồi nhìn lên trời.
” Tuyết rơi rồi Tiểu Vân!”
Nó quay sang nhìn Tiểu Vân với vẻ mặt khổ sở.
” Mình nghe nói toàn là tập luyện ngoài trời, chắc xỉu quá à!”
Tại đất nước chỉ có mùa đông này thì hiếm lắm mới có mấy ngày không có tuyết rơi như hôm qua, sang tới hôm nay lại tuyết rơi.
Trên loa vang lên tiếng thông báo ồm ồm.k
” Sau khi ăn trưa, các quân sĩ mới về phòng nhận quân phục áo bông giữ nhiệt đã phát cho từng bạn.”
Theo thông báo, sau khi ăn cô và Yên Hòa cùng nhau về phòng mặc thêm áo rồi ra sân tập hợp.
Bạn thân của Tô Phán Phán không vừa mắt với Tiểu Vân nên tìm cách kiếm chuyện với cô.
Tiểu Hòa chửi lộn với cô ta không biết bao nhiêu lần.
Những ngày tiếp theo họ phải trải qua nhiều buổi huấn luyện quân sự vất vả gian nan.
Trong trời tuyết rơi trắng xóa, họ vẫn phải chạy bộ, chạy thi đến khi đạt tiêu chuẩn mới thôi.
Bao nhiêu học sinh bị cảm nhẹ, nhiều người còn tranh thủ giờ nghỉ mà tự luyện tập thêm.
Kể từ ngày đầu tiên tới giờ Hoắc Cửu Thần chỉ tới đây có đúng một lần còn trong một tuần qua anh biệt tăm biệt tích.
Tiểu Vân đang nằm trong phòng đắp chăn nghỉ ngơi cho khỏe, thể trạng của cô vốn dĩ không được khỏe mạnh, do quá sức lại còn trời lạnh như vậy nên mới cảm.
Đường Thu Lan-bạn thân Tô Phán Phán ở chung phòng với Tiểu Vân, Tiểu Hòa và Hàn Dĩnh.
Cô ta vẫn thù dai vụ lần trước Tiểu Vân làm bạn thân cô ta bị phạt, nhưng vốn dĩ là bạn cô ta tự chuốc lấy thế mà cứ mặc định là mình đúng, muốn trả thù cô.
Nhân lúc không có ai trong phòng, cô cũng đang ngủ thì Thu Lan nhanh tay tráo viên thuốc cảm trên bàn của Tiểu Vân với viên thuốc sổ.
Xong xuôi cô ta cười đắc thắng rồi lại đi ra.
Trong lúc cô ta đang thực hiện ý đồ xấu xa của mình thì Hàn Dĩnh đứng ngoài đã trông thấy, cô ta cũng quý Thu Lan nên không nỡ vạch trần,liền cắn càn giả vờ không biết mà chạy đi.
Một lúc sau Tiểu Hòa vào nhắc cô uống thuốc cho mau khỏe.
” Tiểu Vân! Vừa nãy mình có nhờ Dĩnh Dĩnh mang thuốc cho cậu, uống đi cho nhanh khỏe!”
Tiểu Vân vịn thành giường mà ngồi dậy uống thuốc.
Sắc mặt nhợt nhạt này của cô mà để Hoắc Cửu Thần thấy chắc chắn sẽ xử tội các giáo quan của cô.
Uống xong cô nằm xuống nghỉ tiếp, còn Yên Hòa leo lên tầng trên của giường gấp chăn gối.
” A..!”
Cô sờ vào bụng rồi một mạch chạy vào toilet của tầng không kịp mặc áo ấm.
Thấy cô lao ra ngoài Tiểu Hòa ngạc nhiên rồi cũng chạy theo.
Đứng ở phòng vệ sinh chờ lâu như vậy mà cô vẫn chưa ra Yên Hòa nóng ruột gõ cửa.
” Có sao không Tiểu Vân! Lâu quá vậy!”
Tiểu Vân gương mặt phờ phạc ôm bụng bước ra.
” Mình đau bụng quá! A..”
Nói xong cô lại chạy vào toilet.
Liên tục 30 phút cô cứ chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần.
Lần này bước ra rồi ngất xỉu dưới chân Yên Hòa.
” Aaaa Tiểu Vân!!! Các cậu ơi giúp mình đưa Tiểu Vân về phòng!!!”
Quân y tới khám cho cô, cô bị tiêu chảy lại bị bệnh nên kiệt sức ngất xỉu thôi.
” Không thể nào! Đều ăn theo khẩu phần ở đây như các bạn khác!”
Bác sĩ lại hỏi thêm.
” Thế có lén ăn vặt, ăn linh tinh gì không?”
Yên Hòa gắt lên.
” Chắc chắn không bao giờ đâu!!”
Bác sĩ lại nói tiếp.
” Vừa nãy cô bảo cô ấy đã uống thuốc đúng không! Hay thuốc có vấn đề!”.