Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow


Chương 20



Sáng hôm ấy, Bội Kỳ đi học với tâm trạng rất vui tươi. Còn Huy thì cứ lầm lũi như cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Nhã Yến và Nhã Quỳnh thì đang xì xầm gì đó chẳng ai biết được ngoài nó và Sơn Hạo (t/g: công nhận 2 anh em tai thính thật/// Cầm và Sơn Hạo: t/g ăn đấm hay ăn đạp hay ăn cú sút giống Khánh Huy nào…grrr/// T/g: vọt lẹ, mặt ta đã xấu nó đấm xong còn xấu hơn =]]~)

-Hey you, chờ với Kỳ ơi, mày đi hay mày bay vậy.. hộc hộc_nó chạy theo Bội Kỳ nên còn mệt.

-Dương Vân Nguyệt Cầm, hôm nay anh ấy sẽ về, tao nhớ anh ấy quá_Nguyệt Cầm mà nhẹ hơn nữa thì chắc có lẽ Bội Kỳ đã nhất bổng nó lên mà quay như chong chóng mất thôi, vui quá hóa rồ luôn rồi.

-Vậy sao_nó nói với vẻ bí ẩn vô cùng rồi sau đó chạy một mạch đến chỗ của hắn hai đứa vừa nói chuyện vừa gật đầu như có vẻ quan trọng lắm cả đám nhìn vào mà cứ cười khúc khích.

Sau khi xì xà xì xầm với hắn xong nó lôi cái điện thoại ra bấm bấm gì đấy rồi cười một cái mãn nguyện vô cùng.

Một chiếc xe có một không hai đỗ ngay trường nó, một đoàn vệ sĩ nhanh chóng bước ra xếp thành hai hàng quanh lối đi vào trường ai nhìn vào cũng choáng (t/g viết mà còn thấy mình nói hơi quá thôi cũng kệ.. hehe) Một chàng trai có mái tóc màu ánh kim, bước đi trong ánh nắng làm tăng thêm phần nào đó vẻ hấp dẫn. Đôi mắt màu tím tĩnh lặng, trầm tư, song mũi cao thân hình quyến rũ khiến bao em ngây ngất. Làn da trắng, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng mà lời nói và hành động thì khác xa với gương mặt. (lát các bạn sẽ hỉu ngay ý)

-Em giới thiệu về mình đi nào_Hạo Du cười tươi nói

-Mình tên là Hoàng Trịnh Lâm Thi, mình đến từ Nhật mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn_lời nói của Lâm Thi vừa cất lên khiến bao nhiêu cô gái đỗ gục có cả Yến và Quỳnh, gê gớm thật

-Anh_Bội Kỳ hớn hở kêu lên, chỉ tay về phía gế trống gần mình, ý kêu Lâm Thi ngồi gần vì Khánh Huy đã chuyển sang ngồi với Nhã Yến

Lâm Thi bước lại gần, xoa đầu Bội Kỳ cười tươi

-Chờ anh một lát nhé_nói xong Thi bước đến chỗ nó

-Lâu lắm không gặp em nhĩ Nguyệt Cầm_nó vừa nghe Lâm Thi nói thì đã giật mình, luống cuống lên

-Em…em.._nó chưa kịp nói dứt lời, Lâm Thi đã cầm tay nó kéo nó đứng lên rồi ôm chầm lấy nó.

Nó cười tươi rồi cũng ôm lấy Lâm Thi

-Anh nhớ em lắm, anh xĩn lỗi vì đã bỏ em đi trong lúc đó, bây giờ công việc đã xong rồi, anh đã về đây_Lâm Thi nói

-Em có nghe Bội Kỳ nói rồi, em cũng nhớ anh lắm Thi à_nó nói như sắp khóc

Cả đám Sơn Hạo, Khánh Duy, Khánh Huy, Sang Sang, Bội Kỳ, Nhã Yến, Nhã Quỳnh cứ trố mắt lên mà nhìn

-Em đang làm gì vậy Cầm_Sơn Hạo và Duy cùng đồng thanh

-Phải đó, tao đã nói với mày khi nào_Bội Kỳ ngệt mặt ra

Nó và Lâm Thi không nói gì cứ cầm tay nhau mà cười vui vẻ

-Em đang làm cái quái gì vậy hã_hắn lúc này mới quát lên

-Em xin lỗi, người em yêu quay về rồi, ta nên dừng lại thôi_nó nói

-Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc em gái tôi_Lâm Thi nói

-Hã_Cả đám cùng đồng thầm

-À nhầm bạn gái tôi Nguyệt Cầm chứ nhĩ, trục trặc xíu thôi mà, hỳ hỳ_Lâm Thi gãi đầu nói.

-Cô cũng bĩ ổi chẳng khác gì tôi đâu_Nhã Yến nghênh mặt nói

-Ít nhất thì đâu giả nai như cô, cô quay về đâu phải vì thương nhớ Huy_nó nói tỉnh bơ và dường như đã trúng tim đen của Yến

-Mày đừng có mà nói lung tung, tao yêu Huy là thật lòng, chỉ vì lúc đó ba mẹ tao ép buộc tao phải đi_Nhã Yến nghênh mặt lên cãi

-Tôi đã nghe tiểu sử về cô rồi, cái gì ba mẹ cô cũng cưng chìu cô hết, lấy lý lẽ nào mà ép buộc cô khi cô không muốn đi_nó lạnh lùng nói

-Thôi đi, tớ cứ tưởng Nguyệt Cầm là người đàng hoàng, ai ngờ lại là người phụ tình và lừa dối người ta.._Huy chưa nói xong nó đã tiếp lời

-Giống như cậu đúng không, chắc cùng trường dạy nghề đó_nó vẫn vui tươi

-Cậu nói những lời có ý nghĩa giúp tôi cũng hiểu ra một phần nào đó, tôi rất cảm ơn cậu về điều ấy, nhưng Lữ Thiên là bạn thân từ nhỏ của tôi, tôi không muốn thấy cậu ấy đau lòng vì Cầm. Tôi thật sự không muốn, việc gì cậu phải nối lại tình xưa với anh ta, chắc anh ta cũng bỏ cậu đi vì biết cậu không còn chỗ đứng trong gia tộc họ Dương_Khánh Huy nói

-Trước tiên, cậu lấy tư cách gì để giáo huấn tôi? Lữ Thiên là bạn thân của cậu từ nhỏ sao, tôi cũng có Bội Kỳ của tôi vậy. Cậu không muốn nhìn đứa bạn thân đau lòng vì người khác, đau lòng vì tình yêu sao, tôi cũng như cậu thôi, cũng không thể đứng nhìn bạn của mình bị người ta chà đạp. Còn việc gì tôi phải nối lại tình xưa ư, tôi cũng không rõ, à khi nào mà cậu cho tôi biết tại vì sao cậu nối lại tình xưa thì tôi sẽ nói cho cậu biết hơ. Còn về phần cậu nói anh ấy bỏ đi vì tôi không có chỗ đứng trong gia tộc thì cậu lầm rồi đó, mặc dù như vậy nhưng từ khi được sinh ra tôi đã là một nữ hoàng kế vị của nước Anh rồi, lí do không mấy thuyết phục nhĩ_nó nói với những lý lẽ không ai tranh cải được

-Anh thật sự cứ nghĩ em sẽ không như ai khác, sẽ không như Khánh Huy_hắn nói với giọng thất vọng tràn trề

-Anh không có một đứa em gái như em đâu_Sơn Hạo và Duy cùng nói

Hạo Du không nói gì chỉ đứng nhìn nó và cười ý như hiểu hết mọi việc

——-giờ ra về——-

-Em thật là_Sang đẩy người nó và mĩm cười

-Chị rất vui vì em đã làm như vậy đó..

-……….

-………._cuộc nói chuyện cứ diễn ra sôi nỗi

Hôm sau đến trường, nó và Lâm Thi cứ dính với nhau không rời, ai nhìn vào cũng gen tị, Kỳ, Hạo, Duy thì rất bực tức nó. Hắn thì cứ thờ ơ như chẳng có gì

——–Căn tin—————-

-Em ăn gì anh lấy cho_Lâm Thi hỏi nó

-Ờ, Suất A và nước cam ít đá nha anh_nó hớn hở nói

Trong khi đó hắn cứ tỉnh bơ ăn uống. Nó đạp chân hắn một cái

-Á_hắn kêu lên và nhanh chóng bịt miệng mình lại

-Em cứ như vậy hoài sao, tại sao lúc trước em nói yêu anh rồi bây giờ lại_hắn nói

-Lúc trước khác bây giờ khác, đồ phiền phức_nói xong nó bước qua chỗ khác ngồi

Hắn thì trở lại trạng thái bình thường cứ ngồi nhởn nhơ ăn. Cảm đám ai cũng không hiểu trong đầu cứ có một câu hỏi to đùng “tình hình gì đây”

-Cô kết thúc câu chuyện được chưa, cứ như vậy hoài tôi mệt mỏi quá Nhã Yến à, cô quay lại với Huy đâu phải vì tình yêu mà là vì gia đình mà_nó chóng cằm vừa uống nước cam vừa nói

-Im đi, cô biết gì mà nói chứ, không đến lược cô đâu_Nhã Yến và Nhã Quỳnh quát

-Ấy ấy, cứ bình tĩnh, định cắn tôi à. Dại đấy, chích chưa vậy, trúng tim đen hay sao phản ứng thái quá vậy_nó nói xong kéo tay Lâm Thi về lớp, nói cười vui vẻ

Khánh Huy lúc ở căn tin cứ nhìn Kỳ và cử chỉ tuy thản nhiên nhưng buồn rầu của Lữ Thiên thì đã nhận ra một vài điều gì đó. Lữ Thiên tuy thản nhiên trong lời nói và hành động nhưng rất đau trong lòng, Khánh Huy nhìn thấy được điều đó vì là người bạn thân nên cậu ta thấy có lỗi vô cùng với Bội Kỳ và nhận ra người quan trọng nhất bây giờ là ai, nghĩ như vậy xong Khánh Huy nhìn qua Nhã Yến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN